Tái Sinh Thành Một Quả Trứng Rồng - Hướng Về Mục Tiêu Trở Thành Kẻ Mạnh Nhất

Chương 159: Trận Chiến Tay Đôi Bên Bờ Biển - Lòng Dũng Cảm




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

159: Trận Chiến Tay Đôi Bên Bờ Biển


Adofu xông đến tôi một lần nữa.
Phải làm gì đây, đòn đánh giả đã không còn hiệu nghiệm nữa.
Vừa rồi suýt thành công vì ông ta không nghĩ “một con rồng thì biết đéo gì giả vờ ngây thơ chứ”.
Xem như ngay từ ban đầu trò này đã phế rồi.
Và bây giờ, cần phải chờ một khoảng thời gian để có thể tận dụng lại cách đó khi nó bị quên lãng trong nhịp độ cuộc chiến.
Tôi hít vào, thở một hơi chậm rãi và lườm mắt về phía con ngựa.
“Guruwaaaaaaaaaaaa!!”
Bụi cát bị xới tung lên bay theo gió sau tiếng gầm của tôi.
Con ngựa Adofu đang cưỡi vì kinh hãi trước 〖Gầm〗 mà run sợ.
Có thêm chút bão cát góp phần thêm không khí cao trào.
Trong một khoảng khắc, vận tốc của con ngựa trở nên suy yếu khi nó phi đến tôi.
Còn người đàn ông kia, tôi bó tay luôn.
Sẽ phải chịu đau một ít đấy nên thông cảm cho tôi nhé.
“Guruaa!”
Khi tôi đưa tay thủ thế, Adofu giật dây cương sang một bên.
Ông ta luôn chú ý quan sát tôi khi vừa giữ chặt dây cương cùng thanh kiếm.
Thời điểm tỏ ra thái độ nhân nhượng đã kết thúc, hãy xem bản tính thật của tôi đây.
Adofu cũng thể hiện ra khuôn mặt sát khí, chắc hẳn vì khi thấy biểu lộ của tôi, ông ấy đã nhận ra mình đang tham gia vào một tình huống nguy hiểm.
Nếu theo dự tính, thì tôi đã khiến ông ta cảm thấy do dự trong vài giây.
Mặc dù trông tư thế như thể ông ấy sẵn sàng tham chiến… nó có chút không tự nhiên.
Với cái nhìn ban đầu, không có nhiều lợi thế với vị trí của ông ta hiện tại.
Phần nhiều thì, ông ta chỉ có thể phòng thủ nhờ vào thanh đại kiếm đó.
Tôi vòng cánh tay đến từ một bên và đánh trúng vào con ngựa trước mặt.
Tôi sẽ giành được lợi thế khi loại bỏ đi tính cơ động của đối thủ.
Vào đúng lúc tôi ra đòn ngay trúng đích, Adofu buông khỏi dây cương và đứng lên phía sau hông con ngựa.
“Gihiyain!”
Con ngựa ngã quỵ lăn quay trong tiếng kêu đau đớn.
Adofu tựa thế làm bàn đạp nhảy lên và đáp xuống ngay trên vai phải của tôi.
Không hay rồi, ông ta đã ở kề sát bên đầu.
Tôi tập trung cao độ đến quỹ đạo của thanh kiếm đang vung tới và mở rộng cặp hàm sang bên phải.
Vừa đúng khoảng khắc thanh kiếm chạm vào răng tôi ngay lập tức cắn chặt xuống và thành công trong việc chặn đường kiếm của Adofu.
Lắc mạnh đầu qua trái.
Thanh kiếm vuột khỏi bàn tay của ông ấy rồi bay đi trong không trung.
Nó cắm xuống mặt đất, xới tung cát ra xung quanh.
Adofu sau khi vừa đánh rơi thanh kiếm, bị mất thăng bằng và ngã ra ngay phía trước tôi.
Người này mạnh hơn tôi tưởng.
Đối xử nhẹ nhàng là không hiệu quả rồi.
Đã đến lúc cần thiết để dạy dỗ bằng một vài vết thương nặng.
Tôi vẫn có thể ngồi lại nói chuyện sau khi 〖Hồi sức〗 cho ông ta.
Dù rằng mối quan hệ của chúng ta sẽ có chút tổn thương thì cũng chẳng quan trọng.
Nếu cả hai cứ tiếp tục đánh nhau thế này, không hành động dứt khoát, thì nó sẽ cứ diễn ra mãi mất.
Tôi nhắm vào Adofu khi vẫn đang rơi, tay tôi hạ thẳng xuống.
Chỉ đảm bảo rằng tôi dùng nắm đấm chứ không phải móng vuốt.
Tôi cam đoan ông ta sẽ không chết được đâu.
Adofu xoay người trên không, bật người lại và đá vào bàn tay tôi.
Ông ấy tạo ra lực tác dụng để nhanh chóng đáp xuống đất, lăn đi xa trong khi tay tôi chỉ đấm vào mặt đất.
Sao ông… trâu bò dữ vậy hả?
Tuy vậy, ít nhất tôi đã loại bỏ được con ngựa và thanh kiếm.
Ông ta đã mất thế chủ động lẫn trang bị.
Tình hình trở nên khả quan hơn trước.
Adofu đứng dậy và cả hai cùng lườm lấy nhau.
Nếu đã đến nước này rồi thì, dùng đến biện pháp mạnh tay không thương tiếc.
Tôi hích vai thì Adofu cũng khụy gối xuống.
“Là-Làm ơn dừng lại đi! Mr.
Long, Mr.
Long…!”
Tôi nghe thấy giọng của Nina kêu lên từ phía sau.
Adofu cũng nghe được, ông ấy rời mắt khỏi tôi sang Nina.
Có lẽ vì chỗ Nina nằm bị che khuất ở đằng xa kia nên ông ấy đã không thấy.
“Một con người? Tại sao lại ở đây…?”
Chắc đã đến thời điểm để mở cuộc đàm phán.
Tôi lùi vài bước và buông bỏ tư thế chiến đấu.
Adofu có vẻ đã hiểu ra vấn đề mà mình bỏ sót, không khí căng thẳng cũng giảm bớt đi phần nào.
Nhặt lại thanh đại kiếm rồi ông ta nhanh chóng nhìn về Nina ở phía sau tôi.
“Này, cô gái kia! Có làm sao không!?”
“M-Mr.
Long đang bảo vệ Nina đó nya!” (Mr.
Long không có cắn bậy đâu, nhưng sủa bừa thì nhiều)
Khi Nina hô lên mắt Adofu nhìn chăm chú lấy tôi với sự ngạc nhiên.
Hẳn mọi chuyện đã sáng tỏ rồi, thỏ banh cũng lê lết đôi tai chạy đến dưới bàn chân tôi.
“Pe, pefu”
「Chờ, cần nói chuyện.
Gấp」
Adofu lại càng kinh ngạc khi thấy thỏ banh xuất hiện.
Khi một con thú nhỏ lại tiến đến kề sát một con rồng đồ sộ thay vì bỏ chạy thì quả là ngộ ghê ta.
Mặt ông ta ngáo ngơ trong giây lát nhưng cũng nhanh chóng quay về biểu cảm thanh niên nghiêm túc.
Adofu quan sát thỏ banh lẫn Nina, rồi bắt chuyện.
“Tôi hiểu rồi.
Tôi xin hàng.
Giờ hãy kể tôi nghe câu chuyện của các vị… À mà ngoài ra, tôi còn mang theo một người bạn đồng hành”
Adofu đưa cả đôi bàn tay ra để thể hiện không còn thái độ thù địch.
May quá, tất cả đã ổn thỏa.
Người đàn ông này có lẽ có lý do để đến đây thay vì như những người lính lúc trước.
Không chừng tôi có thể giao Nina cho ông ta chăm sóc.
Mà tôi cũng chẳng biết được chuyện gì sẽ xảy ra với một nô ɭệ, có thể sẽ trở nên tồi tệ đi thay vì tốt đẹp hơn.
Bởi chưa chắc gì có thể tin tưởng vào người khác được.
Với thỏ banh là người phiên dịch, lời của tôi sẽ được truyền đạt, tốt hơn hết là cẩn trọng để tránh nói về điều đó quá nhiều.
“Irushia, thứ lỗi, nhưng kế hoạch có sự thay đổi.
Hạ vụ khí xuống và bước ra đây đi, tôi muốn nói chuyện với cậu rồng này một lát”
Adofu nhìn ra phía sau tôi và nói.
...Hả? Irushia?
Sao người này biết tên tôi?.

160: Lòng Dũng Cảm
Adofu, vừa khi nãy ông gọi tên Irushia sao?
Ông cũng nhìn ra được bảng trạng thái của tôi ư?
Ngoài bản thân ra, tôi chỉ gặp được một kẻ duy nhất cũng có kỹ năng đó.
Chính là con slime lạ mặt ở trong khu rừng.
Hắn đã nói về rất nhiều kỹ năng mà hắn sở hữu.
Tôi tin chắc hắn có thể xem được bảng trạng thái.
Nếu ai đó có được khả năng này thì không lạ khi nó cũng hiện hữu ở người khác.
Nhưng qua xem xét thì Adofu lại không có.
Cho dù là ngẫu nhiên đi chăng, sao ông ấy lại gọi được đúng tên của tôi?
Hơn nữa, lời mà Adofu vừa nói dường như là dành cho ai đó khác đang lẩn trốn…
Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, tôi dõi mắt theo hướng Adofu nhìn ra phía sau tôi.
Chẳng có ai ở đấy cả.
Chỉ có mỗi mình Nina ở phía bãi biển nơi Adofu đang nhìn.
Nina ngồi đó với hơi thở nặng nề, không thể đứng dậy nổi vì hiệu ứng nguyền rũa.
Cô ấy nhìn tôi đầy lo lắng.
Tôi thử dò xét xung quanh nhờ 〖Cảm quan〗.
Tín hiệu tuy rất yếu, nhưng tôi cảm nhận được ít ma thuật trên bầu trời.
Còn gì ở trên đó nữa sao?
Tôi mở to mắt nhìn lên.
“Cậu có nghe thấy chứ? Cuộc chiến đã tạm dừng rồi”
Adofu vừa dứt lời, không gian chỗ tôi quan sát bắt đầu lay chuyển và một người thanh niên xuất hiện.
Người ấy cưỡi trên con ngựa lông trắng có đôi cánh và nắm trên tay một thanh kiếm.Tái Sinh Thành Một Quả Trứng Rồng - Hướng Về Mục Tiêu Trở Thành Kẻ Mạnh Nhất - Chương 160 - Lòng dũng cảm
“Ông đã khiến mọi nỗ lực của chúng ta trở nên vô nghĩa Adofu ạ. Sau khi dành rất nhiều khó khăn để thu hút được sự chú ý của nó thì lý do gì khiến ông khai cả tôi ra? Tôi dự định sẽ ra đòn dứt điểm ngay khi nó để lộ sơ hở và giúp ông rút lui”
Vậy ra Adofu đã cố giữ sự tập trung của tôi về trước để tên này ẩn nấp phía sau có cơ hội tung đòn đột kích.
Hắn giỏi che giấu đấy, tôi khó có thể cảm nhận thấy ma thuật phát ra.
Hẳn là hắn sở hữu một kỹ năng rất đặc biệt.
Gã thanh niên có làn da trắng trẻo và mái tóc vàng óng cột kiểu đuôi ngựa.
Hàng mi thon dài khiến tôi ấn tượng hắn có sự tinh tế.
Tuy thân hình không đô con như Adofu.
Nhưng rõ ràng hắn mạnh không khác gì ông ấy.
Tuy vậy, tôi không cảm nhận được từ hắn dáng vẻ chính trực như của Adofu.
Thay vào đó là sự ghê tởm.
“Hmm, với đẳng cấp thế này rồi tôi vẫn sẽ lành lặn dù không cần phải phòng bị quá nhiều, thật ra tôi cũng chẳng thèm quan tâm, cơ mà thể loại con rồng tai ương gì thế này?”

Hắn ta giương đôi mắt sắc lạnh với một nụ cười khinh miệt trên gương mặt.
Thanh kiếm hắn giữ trên tay, tỏa ra một ít sức mạnh.
Hừ, không hay rồi.
Tên này đang ngứa nghề đây mà.
Rõ ràng hắn không hề thích có cuộc đàm phán, còn hơn thế nữa, hắn chẳng có lấy một chút sự quan tâm gì về nó.
Ánh mắt đó chính là bản năng của con thú đang săn đuổi con mồi của mình.
Có vẻ Adofu cũng chịu im hơi lặng tiếng.
Cái tên cưỡi con ngựa bay kia càng mang đến thêm nhiều rắc rối.
“Thôi nào, Irushia! Hạ vũ khí xuống đi! Nếu cậu không có ý hợp tác thì hãy lui ra và để tôi giải quyết!”
Bỏ ngoài tai lời Adofu, hắn hướng thanh kiếm lên bầu trời.
Tôi đưa cả hai tay lên để chuẩn bị cho đòn tấn công.
Trong khi tôi cố gắng dự đoán chiêu thức sắp được tung ra qua chuyển động đôi mắt của hắn, cả hai vô tình chạm ánh nhìn của nhau.
“Chà, tại sao một con quái thú lại mang cái tên giống như của ta thế nhỉ? Điều đó khiến ta thấy bực bội”
Hắn nói xong và chém thẳng xuống.
Lời tuyên bố vừa rồi có sự nghi vấn, nhưng không có thời gian để quan tâm đến nó vào lúc này.
Đòn tấn công tuy đơn giản, nhưng rất nhanh.
Thanh kiếm được phù phép, phát lên ánh xạ nhẹ.
Tôi đưa tay phải để phá thế tấn công của hắn và trả đòn bằng tay trái.
Nhưng trước hết, thứ cần giải quyết đầu tiên chính là con ngựa.
Nếu mất ngựa thì thế chủ động của hắn cũng bị ảnh hưởng.
Vào thời điểm tôi sẵn sàng, một luồng nhiệt cực nóng xuyên vào da thịt ngay cả khi thanh kiếm chưa chạm đến.
Nó còn mạnh hơn cả những gì thể hiện ra bên ngoài.
Thay đổi kế hoạch, tôi bật lùi về sau, cố tránh xa khỏi gã thanh niên đó.
“〖Thiên giáng〗!”
Khi hắn vung kiếm, nguồn ánh sáng bao quanh thanh kiếm kéo dài ra.
Tia sáng đâm thẳng đến hướng vào vai trái của tôi.
Nhanh quá.
Tôi không nghĩ mình có thể tránh khỏi nó.
Dùng cánh bên trái để che chắn và cố hết sức để chống đỡ.
“Guuooo!”
Tia sáng chiếu vào cánh, một cơn nóng rát dữ dội chạy khắp cơ thể.
Tôi bị hất sang bên phải do tác động của một lực va chạm, đất trời trở nên đảo lộn, phía sau bả vai đập lên mặt đất.

Tôi thấy mình ngã lăn quay trên nền cát bay tung tóe.
Chắc tôi bị đánh bay đi gần 20 mét và dừng lại do ma sát với nền đất.
Vai tôi nhức quá.
Phần vảy trên đó cũng tróc ra với vệt máu kéo dài trên bề mặt, nhưng lạ lùng thay nó còn thốn hơn nhiều ở nơi bị tia sáng rọi vào.
Tôi định gào lên trong cơn đau đớn, một tiếng nổ nhói óc vang dọi vào tai tôi.
Về giác quan, vẫn còn chút tỉnh táo, cũng tắt ngấm trước âm thanh ầm ỉ.
Tôi đang mất dần ý thức.
Ngươi vừa làm cái gì thế?
Khi còn mãi lê lết trên nền cát, tôi nhìn vào nơi phát ra tiếng nổ.
Một vết lỏm nóng đỏ ngay trên mặt đất.
Chính thứ đó đã rơi xuống hất bay tôi sao?
Thật may mắn khi tôi không hứng trọn cú vừa rồi.
Nếu không chống đỡ cẩn thận, hậu quả có thể đã thảm thương hơn nhiều.
“Mr. Long!”
Nina hét lên.
Cô ấy cố hết sức đứng dậy và chạy đến đây.
Ngay cả việc đứng vững cũng đã quá khó khăn với cô ấy, bởi do tác động của nguyền rủa, cơ thể cô ấy rã rời…
Phần đầu gối run rẩy và cô ấy ngã nhào ngoài bờ biển.
Nina thốt lên những tiếng rêи ɾỉ trong làn âm thanh sóng vỗ, nhưng cô ấy vẫn nhất quyết đứng dậy cho bằng được.
Đừng liều lĩnh, làm ơn đấy… cô cũng chẳng thể giúp được đâu.
Cơ thể tôi rất khó để kiểm soát.
HP của tôi cũng tiêu hao đi phần nhiều.
“Này! Ta bảo cậu dừng tay, Irushia!”
“Tôi không làm, và ngài đang nói gì vậy hả Adofu? Tôi đang giúp ngài trong tình huống nguy cấp này mà”
Tôi cảm thấy thật nặng nề.
Trí óc cũng không còn đủ minh mẫn.
Tôi đã thử dùng 〖Hồi sức〗, nhưng không mang đến hiệu quả đáng kể.
Tuy khả năng dùng ma thuật của tôi khá cao, nó vẫn chưa phù hợp với những kỹ năng hồi phục nhanh chóng.
Nếu không nâng cao nó hơn, sẽ không có sự hữu ích mỗi khi tôi cần đến.
Vô tình tôi đảo mắt sang gã thanh niên.
Hắn mãi nhìn Adofu và cười tự mãn.
Chẳng mảy may để ý đến tôi nữa.
******

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.