Tái Sinh Thành Một Quả Trứng Rồng - Hướng Về Mục Tiêu Trở Thành Kẻ Mạnh Nhất

Chương 102: Thói Phàm Ăn





Giờ thì, tôi nên kiểm tra liệu cấp độ của con thỏ có tăng lên không nhỉ?
Nếu cấp độ đạt tối đa thì tốt quá, tôi sẽ bắt nó tiến hóa ngay và luôn.
———————————————
Loài: Palmtop Ball Rabbit
Trạng thái: Bình thường
Cấp độ: 5/5 (Tối đa)
HP: 5/7
MP: 0/6
Công: 2
Thủ: 3
Ma lực: 5
Tốc độ: 3
Hạng: F-
Kỹ năng đặc thù:
〖Ẩn nấp: Cấp 1〗
Kỹ năng kháng:
〖Kháng đói: Cấp 4〗
Kỹ năng cơ bản:
〖Đào bới: Cấp 1〗〖Ánh sáng: Cấp 2〗〖Giả chết: Cấp 1〗
〖Múa roi: Cấp 1〗
Danh hiệu:
〖Thần tượng của sa mạc: Cấp 1〗〖Kẻ ăn đồng loại: Cấp 1〗
〖Kẻ ăn bám: Cấp 1〗
———————————————
Ồ ~, nó tăng lên rồi nè.
Cấp độ của〖Ánh sáng〗cũng đã tăng theo.
Ngoài ra còn có thêm kỹ năng mới là〖Múa roi〗nữa.
…Cái tên nghe ngầu đấy, cơ mà nó là đòn đánh bằng đôi tai của con thỏ vừa nãy phải không nhỉ?
Liệu mày có thể thực sự chiến đấu bằng kỹ năng đó không?
…Hiện tại thì mọi thứ có vẻ đều ổn, ngoại trừ một danh hiệu mới vừa được thêm vào.
〖Kẻ ăn bám〗sao…? Có lẽ nó muốn ám chỉ rằng con thỏ này thực sự là một kẻ vô dụng.
Liệu nó có đem lại hiệu ứng xấu nào không?
Thôi kệ đi, tôi sẽ cứ tiếp tục cày cấp cho con thỏ vậy.
Con thỏ bỗng duỗi lưng ra, xoay người lại rồi dùng đôi tai vớ lấy con bọ cạp.
Khi tôi đang tự hỏi nó định làm gì, con thỏ há rộng mồm ngoạm lấy nguyên con bọ.
Có lẽ vì đã thấm mệt nên nó cảm thấy rất đói bụng, và tôi đã không kịp ngăn nó lại.
Mặc dù con thỏ không thể cắn xuyên qua được lớp vỏ, nhưng dường như nó đang hút lấy phần thịt của con bọ qua phần vỏ mà tôi bóc ra ban nãy.
Sau khi chết lặng một lúc, tôi nhanh chóng hất con bọ ra xa bằng móng vuốt của mình.
“Pefu!?”
Ánh mắt của con thỏ đang liếc theo con bọ cạp rơi xuống đất bằng cái nhìn đầy thất vọng.
Không được ăn! Con này có độc đấy!
Với lượng HP ít ỏi như thế, mày chắc chắn sẽ chết nếu bị trúng độc.
Dù con thỏ này giỏi nhịn đói, có vẻ như nó không giỏi trong việc kiềm chế khi thấy đồ ăn trước mắt cho lắm.
Thằn lằn đen cũng hay ăn tạp nhưng cơ địa của ẻm lại khác.
Mày có bị trúng độc chưa vậy?
Hãy thử xác nhận xem nào.
———————————————
Loài: Palmtop Ball Rabbit
Trạng thái: Nhiễm độc (Nhẹ)
Cấp độ: 5/5 (Tối đa)
HP: 5/7
MP: 0/6
———————————————
Thấy chưa!! Tao đã bảo mày sẽ bị dính mà.
“Befuu!”
Con thỏ bắt đầu nôn ra mọi thứ nó ăn lẫn dịch dạ dày của nó.
Tôi cẩn thận vỗ nhẹ lưng nó bằng bộ móng vuốt của mình.
Loại độc này cũng không mạnh cho lắm… và con thỏ chỉ mới ăn một miếng nhỏ, có lẽ sẽ không nguy hiểm gì nếu con thỏ đã nôn ra được hết.
Thiệt là, mày đáng ra phải tự kiềm chế bản thân mình chứ.
Đó cũng là cách mà tao đã sống sót đến tận bây giờ đấy biết không?
Khi trạng thái nhiễm độc đã hết, con thỏ cũng nhận được kỹ năng〖Kháng độc〗để đánh đổi cho việc mất 2 điểm HP.
Đối với nó thì 2 HP cũng đã đủ chết người rồi.
Giờ chỉ còn 3 HP còn lại nữa thôi.
Nói đến đây, thiết nghĩ rằng nếu tôi có kỹ năng chữa thương thì mọi thứ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều…
Sẽ rất tốt nếu tôi nhận được khả năng đó trong lần tiến hóa tiếp theo.
Nếu tôi muốn hóa thành người thật lâu, lượng MP cần dùng cũng sẽ rất lớn.
Vì vậy nên tôi sẽ cần một chủng loài chuyên về khả năng hồi phục.
Mục tiêu đã được xác định.
Một con rồng đặc biệt chuyên về phép hồi phục, đó sẽ là hướng phát triển của tôi.
Tôi cố gắng đè nén ham muốn tiến hóa lại, mọi thứ cần phải có sự kiên nhẫn mới nên cơm cháo được.
Con thỏ nằm lăn ra mặt đất, có vẻ như nó đã mệt mỏi lắm rồi.
Trong khi HP và MP đã gần cạn, đáng lẽ mày nên tiến hóa sớm hơn.
Cấp độ của mày đã max từ ban nãy rồi mà, sao không tiến hóa luôn đi?
Với tiếng “guu” phát ra, tôi có thể nghe rõ cái bụng của nó đang réo.
Đáng lẽ tôi nên cho nó ăn thêm mấy miếng xương rồng vừa rồi, cơ mà giờ cũng không còn miếng nào nữa…
Thôi thì không thể trách được, có lẽ giờ tôi nên đi kiếm đồ ăn cho nó.
Sau khi đặt con thỏ lên đầu, tôi quay trở lại nơi có cây xương rồng và đốn ngã chúng.
Tôi dùng móng vuốt cắt xương rồng thành từng mảnh nhỏ để nó dễ nuốt.
Tuy vẫn còn một vài mảnh vụn trước đó còn sót lại, nhưng chỉ bấy nhiêu thôi sẽ không đủ.
Dạ dày của con thỏ dường như chẳng đồng bộ với cái cơ thể bé tý đó chút nào.
Như để xác nhận giả thuyết của tôi, con thỏ nuốt trọn mảnh xương rồng mà tôi vừa cắt.
Không phải là quá nhiều đối với mày sao?
Hờ… sao cũng được.
Dù sao thì, nó cũng chỉ mới hạng F- mà đã có〖Kháng đói: Cấp 4〗rồi.
Có cả danh hiệu〖Kẻ ăn đồng loại〗nữa, hẳn là nó đã sống một cuộc sống rất khổ sở.
Có lẽ vì thế mà nó không còn phân biệt thứ gì nên ăn và thứ gì không nên.

Tôi nghe nói loài heo cũng có tập tính tương tự như vậy.
Cuối cùng con thỏ cũng đã ăn hết số xương rồng tôi đã cắt.
Nghiêm túc đấy chứ? Kích thước cơ thể nó chẳng thay đổi gì cả, mày có biết mình đã ăn bao nhiêu không hả?
Dù sao thì, hẳn là nó cũng đã cảm thấy thỏa mãn rồi.
Con thỏ di chuyển trong khi kéo lê đôi tai của mình và dừng lại bên cạnh tôi.
“Pefu! Pefu!”
….
Dường như con thỏ định đòi tôi cho nó ăn thêm.
Bụng của mày còn có thể nhét được thêm nữa sao?
Liệu tôi có nên cho nó ăn nữa không?
Tôi có nên ngăn nó lại không nhỉ? Thậm chí nó sẽ không thể di chuyển nổi nếu ăn quá nhiều.
Mặc dù nó có danh hiệu〖Thần tượng của sa mạc〗, chẳng có gã thần tượng nào
vừa ham ăn lại vừa vung vãi khắp nơi như thế.
Nếu có blog riêng, gã này chắc chắn sẽ hứng đủ gạch để xây lâu đài.
Với cảm giác bất an trong lòng, tôi cắt những cây xương rồng khác thành nhiều miếng.
Con thỏ tiếp tục nuốt hết miếng này tới miếng khác.
Thật tuyệt vời, với sức ăn lớn đến thế, cứ như cả cơ thể nó chính là một cái dạ dày khổng lồ vậy.
Liệu nó có biết ma thuật không gian không ta?
Tôi đang tự hỏi đến bao giờ con thỏ mới chịu dừng ăn đây nhỉ?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.