Tai Hoạ Cả Đời

Chương 1: Tôi chuẩn bị phá hoại cậu cả đời




Đúng, tôi tên là Trần Viên Viên, nhưng tuyệt đối không phải là mỹ nữ tuyệt thế nghiêng nước nghiêng thành, kinh động lòng người kia. Tôi mắt tròn, mặt tròn, eo tròn, chân tròn, cái tên đặt ra tương đối danh xứng với thực, tuy rằng tôi và mỹ nhân loạn thế “Trần Viên Viên*” kia quả thật tám sào tre cũng không nhập thành một, nhưng có một điểm chúng tôi giống nhau là —— hại nước hại dân.
(*) là một mỹ nhân thời Minh mạt-Thanh sơ trong lịch sử Trung Quốc. Bà từng được xưng tụng là một trong Tần Hoài bát diễm và cũng bị quy cho là một trong những nguyên nhân dẫn đến việc Ngô Tam Quế dẫn quân Thanh chiếm Trung Nguyên. [Wikipedia]
Cố Minh Sâm nói, chúng tôi đều là tai hoạ.
Trong cuộc sống của bạn có thể có người như thế này không, cho dù anh ta nói gì với bạn, bạn luôn sẽ gật đầu cảm thấy rất có đạo lý, Cố Minh Sâm đối với tôi mà nói chính là một sự hiện hữu như vậy.
Vì thế, năm bốn tuổi tôi đi tiểu trên giường không dám thừa nhận mà hung bạo níu chặt cổ áo Cố Minh Sâm, thúc ép cậu ấy nói với cô giáo đó là chiến tích huy hoàng của cậu ấy, đối diện với khuôn mặt cực kỳ shouta* lại tê liệt của Cố Minh Sâm, tôi quả quyết thề với trời, tôi chính là một tai hoạ, bởi vì loại chuyện tương tự không chỉ xảy ra một lần.
(*) bé trai nhỏ nhắn đáng yêu, dưới 14 tuổi.
Cố Minh Sâm đương nhiên không đồng ý, loại chuyện tổn hại hình tượng lại được một mất mười, chỉ có đồ ngốc mới làm thôi, huống chi từ nhỏ cậu ấy đã man show* thích sạch sẽ.
(*) ý chỉ loại người không dễ dàng biểu lộ cảm xúc, nhưng trong trường hợp hoặc hoàn cảnh đặc biệt, thường hay biểu hiện khiến mọi người bất ngờ.
Nhưng vỏ quýt dày có móng tay nhọn, lúc tôi thay đổi chính sách ôm cậu ấy khóc hu hu, trực tiếp chùi tất cả nước mắt nước mũi trên chiếc áo sơ mi trắng tinh của cậu ấy, khuôn mặt băng giá vạn năm không đổi rốt cuộc xuất hiện kẽ nứt, cậu ấy đẩy mạnh tôi ra, rồi đi tìm cô giáo!
Khi tôi mặt mày hớn hở tưởng rằng thằng nhóc này vẫn còn đạo nghĩa, thì lại nghe được cậu ấy dùng giọng nói rất nhẹ nhàng ăn nói đâu ra đấy với cô giáo, “Trần Viên Viên không chỉ đái dầm, mà còn chùi nước mũi trên áo sơ mi của em.”
Tiểu thư thánh đấu sĩ* theo hướng ngón tay nhỏ bé của Cố Minh Sâm nhìn qua, tôi lập tức bại lộ ở trong tầm mắt sắc bén của cô ấy.
(*) từ này xuất phát từ bộ truyện bộ truyện manga có tên gốc là Saint Seiya và Knights of the Zodiac của tác giả Kurumada Masami. Câu chuyện nói về những chiến binh được gọi là “Thánh đấu sĩ”, là những người có nhiệm vụ bảo vệ nữ thần Athena và chiến đấu chống lại quyền lực của quỉ dữ. [Wikipedia]
Tôi trợn tròn mắt, sửng sốt che cái miệng nhỏ nhắn, cơ thể nhỏ bé phát run bần bật… Cô ấy nghiêm túc nhìn tôi, vừa muốn bắt đầu giảng giải thuần phong mỹ tục, dạy bảo tam quan*, tôi liền xoay đầu, lòng bàn chân bôi dầu chuồn thật nhanh!
(*) ba cách nhìn của Phật giáo gồm có hữu quan, không quan và trung quan [Wikipedia]
Cố Minh Sâm, cái tên nham hiểm này!
Bổn tiểu thư sẽ không để yên cho cậu, tôi chuẩn bị phá hoại cậu cả đời!
Trong lòng tôi thầm oán.
Nhưng câu nguyền rủa này thật sự linh nghiệm, bởi vì bắt đầu từ ngày đó, tôi lên tiểu học, trung học, thẳng đến cao trung hiện tại, đều cùng trường với Cố Minh Sâm, hơn nữa hai nhà còn rất có duyên mà ở đối diện nhau.
Bắt đầu từ ngày đó tôi nghiến răng nghiến lợi, luôn không ngừng phá hoại cậu ấy đến giờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.