Tà Túy

Chương 99: Miếu thần Na




Edit by An Nhiên
Sáng hôm sau Trì Diên và Tống Cẩm đều dậy lúc bảy giờ. Để tiết kiệm thời gian, hai người quyết định chia thành hai đường, Tống Cẩm đi từ tây sang đông nghe ngóng tin tức, Trì Diên đi từ đông sang tây điều tra manh mối.
Cả ngày hôm qua không gọi về nhà, Trì Diên vẫn có phần không yên tâm ông ngoại, vừa đi vừa để ý khung cảnh xung quanh, đồng thời cầm điện thoại tìm nơi có sóng tốt gọi về nhà.
Con đường này tương đối yên tĩnh, không có ai đi qua, còn có rất nhiều nhánh đường nhỏ chỉ đủ một người đi, đường lát đá xanh, tường trắng mái xanh, phong cách xây dựng tuy khác biệt nhưng thật sự rất có cảm giác thôn trấn vùng Cám.
Chỉ có điều cả đường đi đều không có tín hiệu, Trì Diên thất vọng cất điện thoại vào túi, ngẩng đầu lên chợt thấy bên phải con đường phía trước có xây một ngôi miếu màu xám đen cực kì trang nghiêm, ngay trêи cửa ra vào khắc ba chữ: “Miếu thần Na ”.
Trì Diên nhớ tới chiếc na diện đêm qua. Thôn Hà Gia có truyền thống nhảy na, đương nhiên sẽ có miếu thần Na. Bên ngoài miếu, hai cánh cửa gỗ rất lớn màu đen khép hờ, Trì Diên suy nghĩ một chút, đẩy cửa đi vào.
Miếu thần cũng không lớn, ba mặt tường không có cửa sổ, chỉ có ánh sáng xuyên vào từ cửa tò vò nên có vẻ đặc biệt âm u. Chính giữa miếu thờ một bức tượng thần Na, không nhìn ra là làm bằng vật liệu gì, bên ngoài phủ một chiếc áo choàng màu đỏ làm bằng gấm giống như đồ hóa trang, trêи mặt đeo một chiếc na diện màu vàng đen, tượng thần này không to lớn sừng sững như tượng thường thấy trong chùa, ngược lại thấp bé nhỏ người, áo choàng màu đỏ phối với na diện màu đen, cười như không cười nhìn người tiến vào, thoạt nhìn không giống thần linh, giống quỷ dữ.
Trì Diên giật mình, qua vài giây mới kịp phản ứng, vội vàng đứng nguyên tại chỗ vái tượng thần trêи bàn thờ. Ánh mắt cậu dời lên, trông thấy phía trêи tượng treo một bức màn màu xanh, trêи đó thêu bốn chữ lớn màu vàng ” Thái Tử Thần Na ”. Lúc này Trì Diên mới nhận ra, thần Na này hình như một đồng tử, tượng được chế tạo theo vóc dáng bé trai cho nên thoạt nhìn mới thấp bé như vậy.
Cậu lùi lại một bước, đồng thời nhìn qua bên trái, không khỏi lại giật mình. Chỉ thấy mấy chục khuôn mặt đều đang đồng loạt hướng về phía cậu, khóe miệng nhếch lên, mặt mày tươi cười nhìn Trì Diên. Những gương mặt kia mặt mũi kϊƈɦ cỡ khác nhau, có mặt thần hoặc quỷ màu xanh đen đỏ, cũng có mặt người da trắng bệch hoặc gần giống màu da người, có mắt có con ngươi, cũng có mắt chỉ có tròng trắng, nếu nhìn kỹ có thể phát hiện biểu lộ trêи những gương mặt kia cũng có khác biệt rất nhỏ, nhưng tất cả không ngoại lệ đều có khóe miệng cong lên cười.
Đêm qua Trì Diên bị cô bé ở nhà trọ dọa một lần, lúc này đã có thể nhanh chóng phản ứng, những thứ này đều là na diện, cả mặt tường đều treo chúng. Nhưng dù biết những thứ này đều là mặt nạ, ở trong miếu thần âm u nhìn thấy nhiều mặt người như vậy cậu vẫn sởn hết gai ốc. Trì Diên có thể cảm giác được hai tay mình đang nổi da gà từng trận.
Cậu nhìn qua tường bên phải, mặt tường bên đó ngược lại trống không, chỉ dùng màn màu sắc rực rỡ trang trí, những bức màn đó màu sắc đều rất mới, rõ ràng mới thay không lâu.
Thời điểm mừng năm mới sẽ nhảy na, chắc là đã đổi vào dịp đó.
Trì Diên không dừng lại lâu thêm, vái tượng thần Na xong cũng vái hai bên trái phải rồi vội vàng quay người đi ra, trước lúc bước ra cửa miếu lại cảm thấy như có gai đâm vào lưng, dường như phía bên phải sau lưng mấy chục ánh mắt đều đang nhìn cậu chòng chọc.
Ra khỏi miếu Trì Diên lại không cam lòng mà lấy điện thoại ra, đúng lúc phát hiện có một vạch tín hiệu, trong lòng cậu vui mừng, vội vàng gọi về nhà, lúc này có lẽ ông ngoại tập thể ɖu͙ƈ buổi sáng xong đã trở về.
Lão nhân gia chậm chạp, chuông điện thoại vang năm lần mới tiếp máy. Trì Diên hỏi ngoại mọi chuyện có ổn không, báo cho ngoại mình có thể sẽ về muộn, không cần chờ cậu, buổi tối cứ ngủ trước. Cậu vừa nói được hai câu, điện thoại lại mất sóng ngắt cuộc gọi.
Trì Diên bất đắc dĩ cất di động, xoay người sang chỗ khác định tiếp tục đi về phía trước, chợt thấy sau lưng có một người đang đứng gần như dán sát vào mình.
Là một bà lão cao chưa đến ngực Trì Diên, tóc muối tiêu, mặc một bộ quần áo gấm thêu hoa kiểu cũ, chống một chiếc quải trượng màu đen, đang ngẩng đầu híp mắt nhìn cậu.
Cái gọi là *lão ngô lão dĩ cập nhân chi lão, bởi vì ông bà ngoại, Trì Diên khi gặp những người già khác bên ngoài cũng sẽ đặc biệt quan tâm họ, lập tức vội khom lưng nói: “Bà, con không đụng vào bà chứ?” Cũng không để ý chuyện bà lão đứng phía sau thiếu chút nữa dọa cậu nhảy dựng.
(*lão ngô lão dĩ cập nhân chi lão: Tôn kính người già của mình cho đến người già của người khác.)
Bà lão híp mắt cười, lắc đầu: “Cậu vừa gọi điện về nhà à?”
Lúc bà lão nói chuyện mang theo khẩu âm rất nặng của vùng Cám Nam, Trì Diên nghĩ một lát mới hiểu bà lão hỏi gì, cười trả lời: “Vâng, con gọi cho ông ngoại ở nhà, ông ở một mình con không yên tâm lắm.”
Bà lão nghe xong gật đầu, vẫy tay với cậu, ý bảo Trì Diên cúi đầu xuống kề sát vào bà.
Trì Diên cảm thấy khó hiểu nhưng vẫn làm theo. Khoảng cách rất gần, có thể ngửi được trêи người bà truyền đến mùi mục nát mà chỉ năm tháng rất dài trôi qua mới có.
Giọng bà lão nhỏ lại rất nhiều. Rất khẽ, ghé vào tai cậu thì thầm nói: “Thiếu niên nghe lời bà bà nói, thừa dịp còn sớm đi nhanh đi, đừng để ông ngoại chờ. Bà bà là chết già, bà bà sẽ không hại người.”
Giọng địa phương của bà rất nặng, thanh âm vừa nhỏ vừa không rõ. Trì Diên không nghe rõ bà nói gì, hoặc là nói không chắc mình có nghe đúng hay không. Cậu chỉ cảm thấy sau lưng lành lạnh, lúc ngẩng đầu lên thì bà lão đã chống quải trượng lộp cộp đi xa, rất nhanh đã biến mất ở góc đường.
Trì Diên lắc đầu, tự trấn an nói nhất định là mình nghe lầm rồi. Cách gần vậy lại nói chuyện thời gian lâu như thế, nếu bà lão không phải người thì nhất định mình sẽ nhận ra. Bà lão nói thế có lẽ là muốn khuyên mình nên chăm sóc ở bên ngoại nhiều hơn, đừng đợi đến khi không còn rồi lại hối hận, muốn phụng dưỡng mà người không đợi được nữa.
Cậu đi dạo qua một vòng không thu hoạch được gì, điện thoại vẫn chưa có tín hiệu, giờ cậu đã hiểu vì sao ông chủ trọ vẫn còn chơi máy chơi game kiểu cũ kia. Không liên lạc được với Tống Cẩm, nhìn thời gian đã mười một giờ gần giữa trưa, cậu quyết định quay về nhà trọ chờ hắn.
Lúc trở về đi ngang qua cổng thôn, cậu trông thấy Tống Cẩm cùng chủ tiệm tạp hóa hôm qua đang ngồi hút thuốc nói chuyện phiếm. Trì Diên đi qua, Tống Cẩm khẽ lắc đầu với cậu, ý nói không hỏi được gì.
Trì Diên cũng tiếp chuyện vài câu, hỏi: “Ông chủ, tôi thấy bên kia có một cái miếu thần Na, rất thú vị, ở đây mọi người nhảy na là như thế nào?”
Ông chủ tiệm mở cửa hàng buôn bán, đương nhiên rất biết cách nói chuyện, nghe vậy bắt đầu thao thao bất tuyệt: “Ta biết thành phố R không có tập tục này, hai cậu đã tới thôn chúng ta đều cảm thấy hứng thú với cái này. Nhảy na chủ yếu là để xua ma quỷ trừ ôn dịch, bắt đầu từ tháng giêng mỗi ngày nhảy từ sáng đến đêm, người nhảy na đeo na diện tượng trưng cho quỷ thần, trước và sau khi thực hiện nghi lễ đều phải vào trong miếu bái Thái Tử thần Na. Cuối cùng còn có nghi thức soát na, người nhảy na cầm đèn dầu đi từng nhà “soát na”, trục xuất ma tà và bệnh dịch.”
Tống Cẩm nghĩ tới mình và Đào Quyên Quyên đều đã từng gặp ma, nghe vậy không khỏi hiếu kỳ nói: “Cái này thật sự có thể diệt trừ ma quỷ sao?”
Ông chủ tiệm nghe vậy lại trầm mặc, hút một hơi thuốc thật dài, chậm rãi nhả khói, vứt đầu thuốc lá xuống đất di dưới chân rồi ngẩng đầu nhìn một vòng xung quanh, cuối cùng nhìn Tống Cẩm, hạ giọng nói: “Thật sự đấy. Thời điểm mừng năm mới năm nay đã thật sự lục soát ra ác quỷ.”
Tống Cẩm nghe vậy cả kinh, thấy bộ dáng của ông chủ tiệm cũng hơi khϊế͙p͙ sợ, chỉ cảm thấy sống lưng nổi lên cảm giác lạnh lẽo. Hắn cũng cẩn thận nhỏ giọng hỏi: “Nếu tìm ra thì phải làm thế nào? Có đuổi đi được không? Đuổi đi đâu?”
“Có na diện. Thu phục ác quỷ vào trong na diện, ác quỷ bị phong ấn sẽ không ra được nữa.”
Tống Cẩm mở to hai mắt, không tự chủ được mà nhìn về phía Trì Diên: “Có cả cách này sao?”
Trì Diên lắc đầu, ý bảo mình cũng không rõ lắm.
Ông chủ tiệm còn tưởng rằng Tống Cẩm đang hỏi mình, thật thà cười nói: “Lại nói tiếp, thật ra tôi cũng không phải người thôn Hà Gia, trước kia tôi ở thôn Thạch Phương, sau khi lấy vợ tôi mới đi theo vợ định cư ở thôn Hà Gia, sau đó mới từ từ hiểu rõ. Mới đi xem nghi lễ mấy lần, những thứ này cũng không hẳn là hiểu lắm.”
Tống Cẩm biết mình không hỏi thêm được gì nữa, mua thêm một bao thuốc rồi cáo từ chủ tiệm, cùng Trì Diên đi bộ về nhà trọ ăn cơm.
Người trong thôn không gì đáng chú ý, Trì Diên cùng Tống Cẩm ăn một bàn, gia đình ông chủ trọ ăn ở một bàn khác. Trì Diên và Tống Cẩm lần đầu tiên nhìn thấy vợ ông chủ, là một người phụ nữ gầy yếu nhìn hơi tái nhợt, lông mày luôn nhíu lại như có chuyện lo sầu.
Cô bé Oánh Oánh ăn qua quýt xong tiếp tục chơi một mình, người vợ ăn xong liền kéo con gái không không tình nguyện đi, cô bé trề môi, cuối cùng vẫn phải đi theo mẹ, trước khi đi còn quay đầu, cười vẫy tay với Trì Diên.
Ông chủ trọ một mình thu dọn bàn ăn, Tống Cẩm nhân cơ hội hỏi hắn: “Mẹ đứa nhỏ nhìn có vẻ tinh thần không tốt lắm?”
“Ừ.” Ông chủ trọ ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ, cười khổ nói, “Đã tìm thầy thuốc Vương trong thôn xem bệnh rồi, nói là cơ thể không có vấn đề gì, chính là tâm bệnh.”
Hắn vừa lau bàn vừa nói: “Tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra, từ khi đầu năm mới vợ tôi bắt hốt hoảng, nói là bà ấy cảm thấy ngoài Oánh Oánh hình như chúng tôi còn một đứa con trai một đứa con gái nữa. Có ai làm mẹ mà không nhớ được con mình chứ, tôi đang định mấy ngày này không bận rộn thì nhờ hàng xóm giúp trông Oánh Oánh và nhà trọ, tôi đưa vợ lên bệnh viện trêи thị trấn khám xem sao.”
“Hay là lên thẳng thành phố khám đi, bệnh về tinh thần không dễ khám đâu.” Tống Cẩm nói tiếp.
“Tôi cũng muốn nhưng mà quá xa, đường cũng không dễ đi. Đều đã bao nhiêu năm rồi mà đường ra vào thôn vẫn chưa tu sửa tốt.” Ông chủ trọ nhỏ giọng oán trách, không nói tiếp.
“Tôi thấy mấy ngày nay không có mấy ai đến nghỉ chân, buổi chiều chúng tôi cũng sẽ đi.” Tống Cẩm thừa cơ hỏi, “Lão bản, mấy ngày trước thì sao? Ngoài chúng tôi ra còn có ai không?”
Trong thôn chỉ có một nhà trọ, nếu nhà Chu Huy hoặc hai cảnh sát kia đã tới thôn Hà Gia, vậy chắc chắn cũng phải ở đây.
Ông chủ trọ trầm mặc một lát, bình tĩnh nhìn về phía hai người, không biết đang
nghĩ gì hay chỉ là đang nhớ lại những khách đã đến mấy ngày trước. Sau một hồi lâu hắn thu dọn mâm trêи bàn hai người, lắc đầu: “Không, không có ai đến. Từ đầu năm đến giờ chưa có ai tới đây.”
Thông tin này với thông tin buổi sáng Tống Cẩm thăm dò được ở nơi khác giống nhau, Tống Cẩm không khỏi thất vọng, gọi Trì Diên hai tiếng.
Trì Diên vẫn đang thất thần, mãi đến khi Tống Cẩm vỗ vai cậu mới hoàn hồn, quay đầu nhìn về hắn, ngưng trọng nói: “Đại Tống, chúng ta phải chạy khỏi đây ngay, thôn này không thể ở lại thêm được nữa.”
Tống Cẩm không hiểu chuyện gì, nghi hoặc nói: “Làm sao vậy? Cậu phát hiện ra chuyện gì à, hay vừa nghĩ đến cái gì?”
Trì Diên bình tĩnh nhìn hắn, yết hầu giật giật, thấp giọng xuống gằn từng chữ: “Trong thôn có quỷ, mấu chốt là, ở chỗ này tôi hoàn toàn không phân biệt được ai là quỷ.”
———
Hết chương 99.
Nửa đêm ngồi edit sờ sợ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.