*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit by An Nhiên
Trong lâu đài của Emmer, tất cả Huyết tộc tôi tớ đều có thể nhìn ra khi nào Thân vương điện hạ hạnh phúc và ưu thương.
Thân vương điện hạ lúc trước không phải như thế. Trước kia hắn vốn không có cảm xúc, đối với tất cả mọi chuyện đều lãnh lãnh đạm đạm, thời điểm nhàm chán sẽ vào quan tài ngủ, một giấc ngủ chính là mấy trăm năm.
Thế nhưng sau khi trở về lần này, hắn đã trọn vẹn một tháng không ngủ trong quan tài.
Mọi thay đổi này đều là vì nhân loại hắn mang về kia.
Trong lâu đài tất cả quỷ hút máu đều có thể thấy được: thời điểm ôm nhân loại hút máu ngủ, thời điểm mỗi lần nhân loại kia nói “Không đói không muốn ăn, để tôi trở về nếu không tôi sẽ tuyệt thực, ngài sẽ không có máu ngon để uống đâu, Diệp Nghênh Chi lần này tôi thật sự nghiêm túc đấy, ngài cưỡng ép mang tôi đi phòng ăn cũng vô dụng”, nhưng chỉ cần ngồi xuống trước bàn ăn cuối cùng vẫn ngoan ngoãn ăn hết sạch đồ ăn hắn tự tay làm; mỗi lần như vậy điện hạ đều tỏ ra hạnh phúc vui mừng rõ ràng. Nhưng nếu người đó giận dỗi không vui sẽ làm điện hạ cảm thấy phiền não ưu thương.
Alberta phụ trách phần hậu cần yên lặng nhỏ giọng nghị luận cùng quản gia tiên sinh: “Thứ cho ta nói thẳng, ta không nhìn ra vị tiên sinh điện hạ mang về có chỗ nào không vui, cũng không thấy vị tiên sinh đó không thích Thân vương điện hạ.”
Người phụ nữ này cũng là quỷ hút máu đã sống hơn một nghìn năm, tự nhận bản thân đã thể nghiệm và quan sát tỉ mỉ cảm xúc của con người, cực kì mẫn cảm. Theo nhiều năm quan sát của bà, không ai có thể ngủ chung với người mình ghét mỗi ngày mà còn hàng đêm an giấc ngủ say, không ai ngày ngày cùng người mình ghét ăn chung mà còn ăn ngày càng ngon miệng. Ngươi có thể bởi vì ghét một người mà đặc biệt để ý người đó, nhưng thời điểm ngươi thích một người, ánh mắt của ngươi sẽ vô thức vây quanh người đó.
Mà vị tiên sinh nhân loại này rõ ràng là trường hợp sau, bằng chứng chính là khi cậu ta ở cùng một chỗ với Thân vương điện hạ, tầm mắt của bọn họ chung quy sẽ không tự chủ được mà dính vào nhau, ánh mắt dây dưa lẫn nhau, nhưng ai cũng không nói một lời. Mãi cho đến khi điện hạ chủ động đứng dậy ôm nhân loại của hắn trở về phòng ngủ, bầu không khí im lặng lại triền miên đó mới có thể bị phá vỡ.
Nhân loại kia chỉ mới sống hơn hai mươi năm non nớt, ở trong lâu đài của quỷ hút máu tứ cố vô thân, ở nơi này “Người” thân nhất chính là tên đầu sỏ bắt cậu ta về, thậm chí ngay cả khi cố gắng tỏ ra đạm mạc xa cách cũng không duy trì được quá ba ngày. Alberta thông hiểu tâm lý một mặt cảm thán sau lưng, nói cậu: “Quả thực đáng thương như cô dâu loài người bị quỷ hút máu cưỡng ép cướp về nhốt trong lâu đài “, một mặt lại sẵn lòng mà tiếp tay cho tội ác của điện hạ, mong mỏi điện hạ của bọn họ có thể sớm làm tiểu bảo bối của mình vui vẻ. Phải biết rằng nghìn năm qua, đây là lần đầu tiên Thân vương điện hạ mang người ngoài về lãnh thổ của mình, cũng thể hiện ra tình cảm khó có thể che giấu.
Trong lâu đài tất cả quỷ hút máu tôi tớ đều biết tiểu nhân loại đáng thương nhất định thoát không khỏi tay điện hạ, đây chỉ là vấn đề thời gian sớm muộn. Nhưng bọn họ đều không nghĩ tới nhân loại chỉ giữ được vỏn vẹn bốn ngày đã hoàn toàn thất thủ, buổi tối ngày thứ năm đã một lần nữa bị Thân vương của bọn họ triệt triệt để để mà ăn vào bụng — Thân Vương Emmer cũng không định che giấu điểm này, trêи thực tế hắn làm ra động tĩnh rất lớn. Tuy rằng trong lâu đài đám Huyết tộc bình thường đều giả vờ làm việc chăm chỉ, không liếc ngang liếc dọc không quan tâm đời sống riêng tư của chủ nhân, nhưng đây vẫn là tin tức được truyền đi nhanh nhất khắp lâu đài.
Hơn nữa bọn còn biết, từ ngày đó trở đi, đại tiệc của Thân vương điện hạ chưa từng gián đoạn.
Cho nên ban ngày khi trông thấy nhân loại lại đang gây chuyện với điện hạ, bọn họ sẽ nhịn không được mà thở dài, nhân loại, thật sự là loài sinh vật ý chí không kiên định lại thích lừa mình dối người.
Alberta hỏi quản gia tiên sinh: “Grey, ta nghĩ liệu chúng ta có nên chuẩn bị hôn lễ không? Chuyện này nên được chuẩn bị sớm một chút, ít nhất phải nửa năm, phải lên danh sách khách mời rồi còn gửi thiệp mời. Hôn lễ của Thân vương điện hạ đương nhiên là chuyện đại sự.”
Grey trầm ngâm hai giây, gật đầu nói: “Vậy thì bắt tay chuẩn bị thôi, làm phiền bà rồi.”
Bọn họ thậm chí còn không thèm đi xin chỉ thị từ Thân vương của mình.
Grey thầm nghĩ, hôn lễ này để bọn họ làm là được rồi, dù sao điện hạ cũng sẽ không để tâm rốt cuộc muốn mời ai đến dự lễ. Về phần người thân bạn bè của Vương phi được mời thì có thể tính sau, có lẽ còn phải mượn đội chấp pháp đến để làm bảo vệ. Đương nhiên cuối cùng việc bố trí hội trường, lễ phục, dáng nhẫn, loại hoa vẫn sẽ do điện hạ tự mình quyết định.
Ông nói những suy nghĩ này với Alberta, bà liên tục tán dương: “Ông đúng là một vị quản gia chu đáo, sắp xếp mọi việc đều chu toàn.”
Grey khiêm tốn mà đáp: “Những chuyện này đều là việc tôi nên làm, trước đây tôi cũng không có kinh nghiệm tổ chức hôn lễ, còn cần bà chỉ bảo nhiều hơn.”
Trì Diên chẳng hề hay biết đã có quỷ hút máu bắt tay vào an bài hôn lễ của mình, cậu thậm chí còn không rõ trong tòa lâu đài này rốt cuộc có bao nhiêu tôi tớ quỷ. Bởi vì mọi người phần lớn đều bắt đầu làm việc vào ban đêm, quét dọn lâu đài, chăm sóc vườn hoa, chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn… Những công việc này đều hoàn thành trong đêm, mà lúc đó cậu đã sớm bị Diệp Nghênh Chi ôm trở về phòng ngủ. Ban ngày đa số quỷ hút máu đều trở về phòng ngủ, chỉ còn lại một vài người làm “Ca ngày”.
Trêи thực tế bởi vì cậu đến, Thân Vương Huyết tộc cũng đã tăng rất nhiều thời gian hoạt động ban ngày, hoàn toàn biến thành rồi một quỷ hút máu “Ngày đêm đảo lộn”, để làm hài lòng yêu cầu của chủ nhân, Grey đã an bài thêm quỷ hút máu làm việc ban ngày, cũng tăng thêm trợ cấp “Ca ngày” cho bọn họ.
Sáng nay, Trì Diên như mọi khi tỉnh lại trong vòng tay Huyết tộc, cậu khẽ nheo nheo mắt, lại nhắm lại, lơ mơ mà đẩy ngực Huyết tộc: “Diệp Nghênh Chi, mấy giờ rồi, đi làm bữa sáng đi, tôi đói bụng.”
“Một lúc nữa rồi dậy.” Hắn mở mắt nhìn đồng hồ, “Mười một giờ rồi, bảo bối, chúng ta ăn trưa luôn được không? Như vậy có thể ngủ thêm một giờ nữa.”
Hắn nói xong lại kéo chăn lên phủ kín hai người, ôm cơ thể người yêu mềm mại nhắm mắt lại.
“Ừm.” Trì Diên khẽ lên tiếng, cọ cọ quỷ hút máu bên người, nhắm mắt chuẩn bị ngủ tiếp. Cậu không cảm thấy có gì đó không đúng, dù sao trong một tháng này thời gian sinh hoạt của cậu đã càng lúc càng giống Huyết tộc. Thường xuyên là giữa trưa một hai giờ mới bắt đầu ăn sáng kết hợp ăn trưa, tám giờ tối ăn tối và ăn khuya, sau đó cùng với Huyết tộc trở về phòng, liên tục quấn lấy nhau, mãi cho đến trưa ngày hôm sau mới lại thức dậy. Tuy rằng sa đọa lại không tốt cho sức khỏe, nhưng quả thực thích ý.
Trì Diên rốt cuộc hiểu vì sao có từ “Ăn chơi trác táng”, hiện tại không phải cậu đang bừa bãi mỗi ngày với một con quỷ hút máu hay sao.
Mơ mơ màng màng sắp ngủ tiếp, Trì Diên chợt thanh tỉnh, lại hỏi người bên cạnh: “Diệp Nghênh Chi, hôm nay là ngày bao nhiêu?”
“Ừm…, ” quỷ hút máu lên tiếng, “Ta nghĩ… chắc là mùng 6 tháng 6.”
Đáp án không chắc chắn, Trì Diên vươn tay sờ tìm di động, mở ra nhìn — đã là mùng bảy tháng sáu, hiển nhiên cậu đã bị vị háo sắc bên cạnh làm lu mờ đầu óc, hoàn toàn trầm mê trong sự dịu dàng của Thân vương điện hạ, không màng thế sự không biết thời gian.
Cậu lập tức bật dậy: “Diệp Nghênh Chi, kỳ thi của tôi sắp đến rồi! Tôi nhớ hình như môn đầu tiên thi ngày 9 tháng 6.”
Những ngày qua thật sự là cùng Huyết tộc bừa bãi quá quá mức.
Cậu cũng không rõ là chuyện gì xảy ra, vốn đang vừa tức vừa sợ, nhưng ngày đó sau khi phát hiện mỗi bữa ăn đặc biệt ngon mỗi ngày của mình đều là do quỷ hút máu tự tay làm liền xụi xuống, rồi lại mềm lòng, lui một bước nhỏ… Kết quả về sau liền bị con quỷ chỉ biết hại nước hại dân này nửa dụ dỗ nửa ép buộc mà phát triển thành quan hệ thân mật như vậy. Cậu còn, còn cảm thấy rất hưởng thụ… có phải cậu hết thuốc chữa rồi không? Sau khi bị giam ở lâu đài hình như chứng Stockholm của cậu còn nặng hơn.
Trì Diên cảm giác mình như một… thanh niên không ý chí…, biết rõ trường học mới là nhà, học tập mới là chính thê, vị Thân vương này không phải người tốt lành gì, trước kia còn lừa gạt mình, nhưng lại vẫn không cự tuyệt được bị đối phương mê hoặc, bị dụ dỗ trọn vẹn một tháng không về nhà ngủ, đối với chính thê lạnh lùng vô cùng. Đến bây giờ chính thê đang cầm gia pháp chờ ở nhà thì mới bắt đầu ân hận – kỳ thi của cậu.
Diệp Nghênh Chi ngồi xuống ôm lấy cậu từ phía sau, cúi đầu hôn gáy cậu: “Đừng gấp, không có việc gì, ta cũng có thể cho bọn họ miễn kì thi của em. Em muốn bao nhiêu điểm?”
Này lại càng khinh người hơn. Đây chính là tiểu tam có quyền có thế coi trời bằng vung chèn ép chính thê.
Trì Diên lạnh nhạt nói: “Chương trình học trao đổi không tính thành tích, quay về trường tôi sẽ đăng ký *miễn tu, cho nên đạt tiêu chuẩn là được.”
(*miễn tu: căn cứ vào tình hình học tập hoặc thành tích mà cho phép sinh viên được miễn chương trình học)
Nhưng đây không phải trọng điểm. Cậu quay đầu nói với hắn: “Tôi phải quay về trường thi, đây là vấn đề nguyên tắc.” Cậu phải làm một trượng phu biết gánh vác có trách nhiệm, tuy rằng đã chung chạ với quỷ hút máu nhiều ngày như vậy nhưng vẫn phải quay về thi, nếu không dù cho có nhận được bằng thì cũng thấy thẹn trong lòng, bụng dạ không yên.
Diệp Nghênh Chi suy nghĩ một chút, đặt cằm lên vai cậu, nhận lời nói: “Có thể. Ta sẽ an bài máy bay chiều mai đưa em trở về. Chỉ có điều, bảo bối, ta cũng
muốn em đáp ứng một nguyện vọng của ta.”
“Là chuyện gì?” Trì Diên quay đầu nhìn hắn.
“Đêm nay ngủ trong quan tài cùng ta.” Diệp Nghênh Chi khẽ nói, “Còn có, để chào đón em, lâu đài đã chuẩn bị một bữa tiệc, có lẽ là tổ chức tối nay, em phải có mặt với tư cách là bạn đời của ta.”
Cả người Trì Diên lập tức cừng đờ: “… Đều là quỷ hút máu sao?” Cậu hốt hoảng tin về bữa tiệc, không hề để ý đến nguyện vọng cùng ngủ trong quan tài của Diệp Nghênh Chi.
“Đừng sợ.” Diệp Nghênh Chi vuốt ve đường cong nơi eo cậu, trấn an, “Chúng ta chỉ cần lộ mặt một chút là được, sau đó có thể quay về quan tài nghỉ ngơi. Ta biết ngày mai em phải về trường học, sẽ không làm em quá mệt nhọc đâu.”