Tà Túy

Chương 84: Đấu tranh




Edit by An Nhiên
Quỷ hút máu ôm nhân loại tham lam kia từ sofa tương đối nhỏ hẹp lên giường, nằm xuống song song với cậu, ôm cậu vào lòng, vẫn dung túng như trước mà dâng lên cổ tay mình.
Nét mặt Trì Diên đã dãn ra rất nhiều, không còn vội vàng khát cầu máu tươi như trước. Cậu giống như hút mỏi, lại bắt đầu ôm lấy cánh tay ɭϊếʍ miệng vết thương từng chút từng chút, hai mắt cũng dần khép kín. Qua hồi lâu, cậu từ từ an tĩnh lại trong sự vỗ về trấn an của Huyết tộc, coi cánh tay hắn như bảo bối mà ôm chặt, áp dưới mặt rồi ngủ mất.
Thân Vương Emmer tụ sức mạnh tại miệng vết thương, vết thương chảy máu rất nhanh khép lại, trơn nhẵn, hoàn toàn không nhìn ra dấu vết lúc trước bị rạch. Hắn không nỡ rút cánh tay ra, liền duy trì tư thế để cậu ôm gối ngủ, đồng thời đưa tay xốc chăn phủ lên hai người.
Nếu không phải vì quá mức nhàm chán hoặc cần nghỉ ngơi khôi phục mà cố ý ngủ, thật ra hắn không cần ngủ. Mà giờ khắc này trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng lò sưởi bên ngoài thỉnh thoảng cháy lách tách, bầu không khí rồi vải nhung đều ấm áp, người trong ngực cũng mềm mại, không muốn xa rời mà ôm tay hắn; thỉnh thoảng trong mộng nhỏ giọng rầm rì hai tiếng, giống như bị ai ở trong mộng khi dễ làm mất hứng; có khi cong khóe miệng im ắng cười, vô thức in môi lên cánh tay hắn.
Tất cả đều quá tốt đẹp, hắn không tự chủ được mà cảm thấy buồn ngủ, chỉ muốn ôm người trong ngực ngủ một giấc. Mà hắn cũng thật sự ngủ như vậy, như một người bình thường ngày nghỉ lười nhác ở nhà.
Sắc trời dần tối, chỉ có lò sưởi gian ngoài phát ra ánh lửa màu vỏ quýt, căn phòng tối đen như mực. Trong bóng tối Huyết tộc mở mắt, bật đèn đầu giường. Kỳ thật trong bóng đêm hắn vẫn có thể nhìn thấy mọi thứ, nhưng người bên cạnh vẫn luôn ôm cánh tay hắn nhỏ giọng rầm rì kêu, đồng thời không ngừng chui vào vào trong lòng hắn.
Đèn giường màu cam sáng lên, ánh đèn ấm áp lập tức bao phủ phòng ngủ. Quỷ hút máu lộ ra nét mặt ôn nhu, kéo cậu vào ngực, nhẹ nhàng vuốt ve má cậu: “A Diên, bảo bối, tỉnh tỉnh, làm sao vậy? Không thoải mái sao?”
Trì Diên rêи một tiếng thật dài mở mắt, ý thức từ trong bóng tối dần tỉnh lại, đôi mắt mê mang mà nhìn lên người đang ôm mình —— mọi thứ tối đen, mơ mơ hồ hồ, cái gì cũng không thấy rõ.
Mắt nhìn không thấy, các giác quan và trí nhớ liền trở nên đặc biệt nhạy. Đối phương cho cậu cảm giác vô cùng quen thuộc, cơ thể cậu vẫn nhớ rõ bản thân một lần lại một lần bị đối phương ôm vào ngực mặc ý hút máu là như thế nào.
Trì Diên do dự một lát, thăm dò hỏi: “Thân vương điện hạ?”
Đối phương trầm mặc hai giây, thanh âm lãnh đạm đáp: “Là ta.”
Lúc này quỷ hút máu cũng phát hiện người trong ngực bất thường, ánh mắt vô thần, giống như bị mù. Hắn đưa tay lên trán cậu kiểm tra thử—— máu dẫn hắn để lại trong cơ thể cậu và máu tươi lúc sau hắn cho cậu hút đang thiêu đốt thánh lực còn sót lại trong cơ thể, thánh lực vẫn đang ngoan cố mà liều chết phản kháng, hai nguồn lực đối chọi đè lên dây thần kinh thị giác trong cơ thể, đợi đến sáng mai khi thánh lực đã hoàn toàn bị xuất ra thì không còn gì đáng lo nữa.
Biết rõ nguyên nhân hắn liền yên tâm. Chỉ có điều không ngờ ma xui quỷ khiến thế nào mà A Diên hiện tại cái gì cũng không nhìn thấy, trái lại lại nhận ra hắn là Thân Vương Emmer… Chỉ có thể tạm thời đổi vai vậy. Song cũng không vấn đề gì, dù sao làm việc này hắn cũng đã quen.
“Sao tôi lại ở đây?” Quả nhiên Trì Diên hiện ra vài phần lo sợ nghi hoặc bất an, “… Bạn tôi đâu?” Lúc đó cậu và Diệp Nghênh Chi đã hẹn gặp nhau ngoài nhà thờ, Diệp Nghênh Chi không đợi được cậu nhất định sẽ đi tìm cậu, hơn nữa bóng người cậu nhìn thấy trước khi ngất đi … rõ ràng chính là Diệp Nghênh Chi.
Mà bây giờ cậu lại đang ngồi trêи giường Thân Vương Emmer.
“Bạn ngươi?” Thanh âm Thân Vương lạnh lùng nhàn nhã như trước, “Ngươi nói tên thợ săn quỷ kia? Là hắn đã đưa ngươi đến chỗ ta.”
“Anh ấy đưa tôi tới? Tại sao?” Giọng nói Trì Diên có phần giật mình, còn thoáng chút không thể tin.
“Trước kia ta đã để lại máu dẫn trong cơ thể ngươi, như vậy bất cứ lúc nào ta đều có thể nắm được hành tung của ngươi, nhưng hôm nay ở nhà thờ ngươi đã uống nước thánh, thánh lực ẩn trong nước thánh công kϊƈɦ máu dẫn trong cơ thể ngươi, muốn ép nó ra, cơ thể ngươi không chịu được nên ngất đi. Đó là máu dẫn của ta, thợ
săn quỷ kia không cứu được ngươi, đương nhiên phải đưa ngươi đến chỗ ta.”
“Máu dẫn?”
“À, một thủ thuật nhỏ thôi. Nếu không ngươi không thực hiện ước định chạy mất thì làm thế nào? Ta biết đi đâu tìm người đây?” Trong giọng nói của Huyết tộc dường như mang chút tiếu ý.
“Vậy hoàn thành ba mươi ngày ước định, ngài sẽ loại nó đi chứ?”
“… Ừm.” Huyết tộc không tỏ ý kiến, thờ ơ đáp.
Trì Diên lại cho là hắn đã đáp ứng, thầm nghĩ sau khi rời khỏi đây phải đi tìm Diệp Nghênh Chi hỏi lại cho rõ ràng.
Mạch máu trong cơ thể đập thình thịch, huyết dịch như sôi lên, toàn thân sôi trào cảm giác nóng rực khó nhịn. Máu Huyết tộc cho cậu uống đang thiêu đốt thánh lực còn sót lại.
Trì Diên cảm thấy hơi khó chịu, nhưng chỉ cho là di chứng hôn mê, mới đầu cũng không để ý, chỉ tò mò hỏi: “Ngài, ngài cứu tôi như thế nào?”
“Cũng không có gì, ” Thân Vương Emmer khẽ vuốt ve gáy cậu, thuận miệng nói, “Thời điểm thánh lực và máu dẫn trong cơ thể ngươi ngang sức, chúng sẽ công kϊƈɦ để loại trừ máu dẫn, ngươi không chịu nổi nên ngất đi, hơn nữa cơ thể có thể đã bị tổn hại. Chỉ cần cho ngươi uống máu ta, dùng sức mạnh lớn hơn áp chế thánh lực. Cơ thể ngươi sẽ yên trở lại, dĩ nhiên sẽ không có vấn đề gì nữa.”
“… Cám ơn ngài.” Trì Diên cúi thấp đầu, lúng túng nói. Nói như vậy, đối phương là cho cậu uống máu hắn? Cậu uống máu Thân Vương Emmer? Ý thức bởi suy nghĩ này mà càng thêm xao động, tiềm thức bắt đầu khao khát huyết dịch của đối phương.
Nhưng Trì Diên vẫn chưa ý thức được ước vọng của cơ thể mình. Cậu đang lo lắng một chuyện khác: “Tôi uống máu ngài? Sẽ không sao chứ? Ví dụ như biến thành quỷ hút máu gì đó…” Dường như trước kia cậu từng nghe nói chỉ cần uống máu của chúng, sẽ lập tức biến thành quỷ hút máu.
Sau khi lời ra khỏi miệng Trì Diên lại cảm thấy hỏi vậy có phần thất lễ, càng thêm ngượng mà cúi đầu, nhưng theo động tác này phần gáy mềm mại dưới bàn tay Huyết tộc lại càng lộ ra thêm.
Thân Vương quỷ giống như bị lời cậu nói làm hài lòng, nhéo nhéo phần thịt mềm trêи gáy cậu, khẽ cười một tiếng, tâm tình rất tốt mà giải thích: “Sao có thể. Thời điểm Sơ Ủng, Huyết tộc sẽ hút máu của nhân loại tiếp nhận Sơ Ủng cho đến khi đối phương bởi vì mất máu quá nhiều mà gần chết, tại thời điểm đối phương tắt thở phải lập tức cho uống máu Huyết tộc. Tuy nhiên Sơ Ủng cũng có tỷ lệ thất bại rất lớn, nhân loại tiếp nhận Sơ Ủng rất có thể sẽ tử vong ngay khi đó, hoặc biến thành kẻ mất trí không có có ý thức, chỉ biết trốn trong bóng tối săn giết nhân loại hút máu, sau đó bị thợ săn tiêu diệt.”
Hắn ôm cậu vào ngực, hàm răng nhẹ nhàng đặt lên cổ cậu: “… Tuy rằng ta đã hút máu ngươi nhiều lần, nhưng có lần nào để ngươi gần chết hay không? Không phải vừa hút hai lần đã cho ngươi nước bọt khôi phục hay sao?”
“Tiểu bại hoại vô lương tâm ” hắn thì thầm, “Mỗi lần ta hút máu đều không nỡ hút nhiều như ngươi hút máu ta. Ngươi thì giỏi lắm, được ăn sẽ không chịu buông ra.” Hắn oán trách, trong giọng nói lại không hề có ý oán giận, ngược lại tràn ngập cưng chiều, giống như nếu bị đối phương uống máu nhiều hơn nữa cũng sẽ vui vẻ chịu đựng.
Mặt Trì Diên hơi nóng lên, phát nhiệt, cậu cảm thấy hôm nay thái độ Thân Vương Emmer càng thêm kỳ quái, nhưng lại không thể không thừa nhận lời đối phương nói đều là thật. Kỳ dị nhất chính là thời điểm nghe Thân Vương Emmer than cậu tham lam hút máu hắn, cổ họng cậu lại không khống chế được mà cảm thấy khát, nóng rực, như đang đón chờ một loại chất lỏng nào đó đến thỏa mãn nó.
Còn muốn uống. Muốn uống máu của hắn. Máu của Huyết tộc, của Thân Vương Emmer.
Trì Diên không kìm được mà nuốt nước bọt. Sau khi đột nhiên nhận ra lại bị ý nghĩ của mình làm cho càng thêm hoảng sợ ——rõ ràng cậu đang khát vọng máu Thân Vương Quỷ. Có phải cậu điên rồi không?
Huyết tộc vẫn luôn chăm chú nhìn nét mặt cậu, thấy vậy con mắt không khỏi tối lại ——từ lần trước cho cậu uống máu đến lúc này đã qua sáu bảy giờ, có lẽ máu đã tiêu hao không ít, cho nên A Diên lại muốn uống máu sao? Nếu A Diên muốn, sẽ hỏi mình chứ? Sẽ cầu mình chứ? Nếu mình không thỏa mãn, liệu A Diên sẽ làm nũng với mình, hay là sẽ phát giận với mình?
Chỉ là suy nghĩ không đầu không đuôi như vậy đã khiến hắn cảm thấy rất đáng yêu, thậm chí thoáng chút chờ mong, ánh mắt nhìn cậu nhu hòa mà mang theo ý cười.
Trì Diên không nhìn thấy nét mặt đối phương, càng không đoán được ý nghĩ của đối phương. Hiện tại trong đầu cậu chỉ có một ý niệm, muốn uống máu, muốn uống máu, muốn máu Emmer… Bản năng cơ thể hồi tưởng lại hương vị hắc ám thơm ngọt kia, tuy rằng chính cậu cũng không còn nhớ tình cảnh lần đầu tiên hút máu.
Cơ thể cậu khẽ run, cố gắng đấu tranh với ham muốn hút máu. Tuy rằng không biết hiện tại đang xảy ra chuyện gì, nhưng cậu không muốn trầm mê trong cám dỗ máu tươi của quái vật —— sao cậu có thể muốn uống máu một con quỷ hút máu như vậy, chuyện này quá kì quái. Cậu dốc sức kéo ý thức và lực chú ý từ trêи người Emmer trở về, dốc sức tưởng tượng mùi vị máu vịt máu heo trong nồi lẩu… Thế nhưng vô dụng, cậu vẫn không kìm lòng được mà khát vọng Emmer, khát vọng máu của hắn.
Cậu ngồi quỳ trước ngực Emmer, hốc mắt bởi đấu tranh với ham muốn hút máu mà đỏ bừng, đôi mắt cũng trở nên lóng lánh ướt nước, cảm giác bất mãn vì không cách nào có được máu Huyết tộc làm cậu khó chịu đến nỗi chảy nước mắt sinh lý.
Trì Diên rốt cuộc không khắc chế được, đau đớn mà than nhẹ một tiếng, hai tay đè lên vai Thân Vương Emmer, nghiêng đầu theo bản năng cắn lên gáy hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.