Tà Túy

Chương 50: Tiểu bại hoại




Edit by An Nhiên
Diệp Nghênh Chi trực tiếp đứng ra quyết định, bảo Trì Diên hoàn lại vé, cùng hắn lái xe về nhà.
Từ nhà Diệp Nghênh Chi đến nhà ga mất gần một giờ đi đường, tính thêm cả nửa tiếng chờ xe, thời gian đến thành phố H cũng không ngắn, chẳng bằng trực tiếp lái xe đi cao tốc thuận tiện mau lẹ hơn.
Trì Diên thẳng khi đến ngồi trêи xe thắt dây an toàn rồi cũng chưa nói được một câu hoàn chỉnh với Diệp Nghênh Chi, thậm chí không dám nâng mắt nhìn hắn, vành tai còn hơi hồng hồng.
Diệp Nghênh Chi cười khởi động xe, mắt nhìn phía trước nói: “Sao lại xấu hổ, không phải trước kia trong game tôi cũng từng gọi cậu như vậy sao?”
Trì Diên nghe hắn nói thế mặt lại hơi nóng lên: “… Đừng nói nữa.”
Diệp Nghênh Chi trước tiên đi đến cửa hàng xăng gần đó đổ thêm xăng, sau đó dựa theo hướng dẫn chỉ đường lái xe thẳng một đường đến thành phố H, cuối cùng tới khi hai người đến nhà Trì Diên thì đã hơn chín giờ tối.
Lúc vừa xuất phát Trì Diên đã gọi điện thoại về nhà, nói trường học được nghỉ, cậu muốn dẫn một bạn học về chơi hai ngày, cũng dặn dò bọn họ gần đây bên ngoài không an toàn, kêu họ không nên tùy tiện mở cửa cho người lạ, ban đêm cũng không nên đi ra ngoài.
Cha mẹ Trì Diên vẫn luôn rất tiến bộ, trước kia Trì Diên đã từng mang lão Viên và các bạn học đến thành phố H chơi, cho nên thật ra cũng không thấy kỳ lạ, chỉ thầm nghi hoặc trường cậu cho nghỉ dịp gì, sao lại đột nhiên chạy về ngay thế này.
Bởi vì đã thông báo từ trước, Trì Diên vừa gõ cửa nói “Con về rồi đây”, Trì Chung Viễn đã tới mở cửa, nhiệt tình đón hai người vào, mang đồ đạc của hai người bỏ vào phòng Trì Diên, sau đó gọi cả hai ra phòng khách ngồi. Mẹ của Trì Diên, Lưu Phượng Oánh tức thì bưng hoa quả đã gọt sẵn lên, lại lấy nước cho cả hai.
Trì Chung Viễn nhìn con trai nói: “Tiểu Diên, hôm nay không phải là ngày lễ, con đây là nghỉ dịp gì thế?”
Trì Diên ấp úng nói không nên lời, cậu chính là thuận miệng bịa ra, trường học căn bản không được nghỉ. Nhưng dựa theo tư tưởng của cha mẹ, mặc kệ con là học sinh tiểu học hay là nghiên cứu sinh, trường không cho nghỉ thì nên thành thành thật thật ở trường học, không có việc gì mà trốn học về nhà thì lại càng khó giải thích.
Diệp Nghênh Chi ngồi bên cạnh cậu, nhẹ nhàng mỉm cười đáp: “Dạ chú, đây là nghỉ kỷ niệm ngày thành lập trường của chúng cháu.”
Trì Chung Viễn thế mà ở thời điểm này trí nhớ lại vô cùng tốt: “Kỷ niệm ngày thành lập trường không phải vào tháng tư ư? Hàng năm đều nghỉ liền với ngày 1/5 mà? Sao lại nghỉ vào lúc này?” Trì Diên từ Đại học đến nghiên cứu sinh đều không đổi trường, bốn năm trôi qua dù sao ông cũng có chút ấn tượng.
Trì Diên trong lòng tự nhủ xong rồi, lộ rồi. Nhưng Diệp Nghênh Chi lại điềm tĩnh đáp nói: “Thời kháng chiến không phải trường đã từng dời đến Tây Nam một thời gian sao ạ? Đợi đến lúc kháng chiến thắng lợi mới chuyển về lại. Kỷ niệm ngày thành lập trường lần này chính là chúc mừng kháng chiến thắng lợi khôi phục trường, những năm trước không được nghỉ, năm nay là bảy mươi năm kháng chiến thắng lợi cho nên đặc biệt chúc mừng ạ.”
Ngay cả Trì Diên cũng nghe đến sững sững sờ sờ, Trì Chung Viễn lại càng tin, liên tục gật đầu nói: “Thì ra là thế.”
Lúc ấy Trì Diên một bộ dạng suy sụp, nói trong nhà “Có yêu tà muốn làm hại”, Diệp Nghênh Chi mới cùng cậu trở về. Nhưng Trì Diên đương nhiên cũng không dám nói nội tình thảm án liên tiếp ở thành phố A và chuyện Cố Tích Tích với cha mẹ, Diệp Nghênh Chi cũng phối hợp diễn kịch với cậu, lúc cha mẹ Trì Diên hỏi chỉ nói là mình vẫn luôn nghe nói thành phố H phong cảnh đặc biệt, thu đông đều có vẻ đẹp khác nhau, cho nên mới nhân dịp được nghỉ cùng Trì Diên trở về tham quan.
Bởi vì hai người về nhà khi đã muộn, nói chuyện một lát thì không còn sớm, đã đến thời gian đi ngủ.
Nhà Trì Diên là nhà ở phổ thông, diện tích tuy rằng không nhỏ nhưng phòng không nhiều lắm, một nam một bắc hai phòng ngủ, một phòng sách, một phòng hơi nhỏ được dùng như phòng trữ đồ, còn dư lại chính là phòng khách, phòng ăn, phòng bếp, phòng tắm các loại, bởi vì bình thường không có người ngoài ngủ lại cho nên căn bản không nhất thiết sắp xếp “Phòng cho khách”, phòng có thể ngủ chỉ có hai căn. Cũng may phòng của Trì Diên cũng khá lớn, còn dùng giường đôi.
Tất cả mọi người đều mặc định Diệp Nghênh Chi đương nhiên nên ngủ cùng Trì Diên trong phòng của cậu.
Phòng Trì Diên có một nhà vệ sinh nhỏ, Diệp Nghênh Chi sau khi từ trong đó đi ra liền thích ý chiếm nửa giường, đánh giá bốn phía, hỏi Trì Diên: “A Diên, từ nhỏ cậu ngủ ở đây à?”
“Ừ, cũng không tính là từ nhỏ, đại khái lúc lên cấp hai thì chuyển tới đây.”
Trì Diên đáp lời, cảm giác Diệp Nghênh Chi đột nhiên vươn tay tới ôm mình.
Lúc này cậu mới ý thức được một việc, mình đã nói chuyện về Cố Tích Tích với Diệp Nghênh Chi từ rất lâu rồi, thế nên có lẽ ngay từ lúc bắt đầu hắn đã biết mình là phu quân “Diệp tam khiếm” trong trò chơi của hắn, bởi vì Cố Tích Tích cho nên lúc trước giả bộ không biết mình mà thôi. Bây giờ nói ra rồi, rốt cuộc lập tức lộ rõ bản tính?
Diệp Nghênh Chi ôm cậu kề cùng một chỗ nằm dựa vào đầu giường, cắn tai cậu khẽ cười nói: “A Diên, không phải cậu vô lương tâm như vậy chứ? Tôi lái xe năm tiếng cùng cậu trở về gặp cha mẹ, cậu cũng không thưởng gì cho tôi à?”
“Muốn, muốn thưởng cái gì…” Trì Diên nói, đến khi phản ứng kịp liền vội vàng bổ sung, “… Giờ đang ở nhà tôi, cậu, cậu đừng làm bậy.”
“Chỉ hôn một cái, hôn một cái là được rồi…” Diệp Nghênh Chi nói xong, thanh âm dần dần tối xuống…
Trì Diên cố ý mang Diệp Nghênh Chi về chính là để phòng bị Cố Tích Tích, đương nhiên không thể để cha mẹ cách xa, cho cô ta thời cơ lợi dụng. Vì vậy nửa cứng rắn nửa làm nũng sắp xếp một chuyến du lịch ở khu danh lam thắng cảnh ở vùng phụ cận ba ngày, kêu cha mẹ xin nghỉ đi cùng, tính tính toán toán thời gian, chờ một hai ngày sau trở về thì Hồ Tinh hẳn là đã quay lại.
Trì Diên sớm biết cha mẹ đã sắp về hưu, bình thường công tác cũng thong thả, trong ba ngày còn có một ngày là Chủ nhật, bởi vì cả nhà cùng nhau đi du lịch, xin nghỉ hai ngày khẳng định có thể được. Quả nhiên hai vợ chồng thấy con trai đã sắp xếp xong xuôi hết thảy cũng vui vẻ chuẩn bị cùng đi, nhiều nhất là nói ngoài miệng hai câu “Hai thanh niên đi chơi chúng ta đi theo làm gì”, nhưng vẫn vui sướиɠ bắt đầu thu dọn đồ đạc cần mang đi.
Bọn họ tuổi càng lúc càng lớn, hai năm qua thời gian ở cùng con trai cũng càng ngày càng ít, có thể cùng Trì Diên đi chơi như thế thật ra trong lòng rất vui.
Diệp Nghênh Chi lấy cớ nghỉ trưa kéo Trì Diên vào phòng, trở tay khóa cửa lại, kéo cậu ngồi lên giường, cười điểm lên chóp mũi cậu: “Cậu nha, nhìn qua chính là được chiều quen, trong nhà cái gì cũng theo ý cậu.”
Trì Diên đưa tay trốn ngón tay của hắn, ngược lại bị Diệp Nghênh Chi bắt được cơ hội, đè lại hôn.
Nơi bọn họ đi là một khu sinh thái nguyên sinh, thiên nhiên chưa bị ô nhiễm chút nào, có một hồ nước hình trăng lưỡi liềm, Trì Diên cùng Diệp Nghênh Chi sóng bước nhìn cảnh hồ, híp mắt cười nói: “Hình như tôi đã từng tới nơi này rồi.”
Diệp Nghênh Chi đứng ở phía sau cậu, đột nhiên cúi người nhẹ nhàng hôn lên tai cậu.
Trì Diên cả kinh, vội vàng trộm liếc cha mẹ đang ngắm cảnh bên kia, sau đó mới nhấc mắt khẽ trừng Diệp Nghênh Chi, yếu ớt kháng nghị: “Cậu chú ý một chút…” Nói xong tự bản thân cũng cảm thấy lời này không chút sức mạnh, thay vì nói là kháng nghị chẳng bằng nói là làm nũng.
Thế là lại cúi đầu nhỏ giọng cường điệu một lần: “… Ít nhất phải đợi đến tối về.”
=)))
Cố Tích Tích dù sao cũng không phải người, Trì Diên cũng khó mà đoán được đối phương sẽ dùng cách thức gì xuất hiện, đành phải cùng Diệp Nghênh Chi theo sát sau lưng cha mẹ một giây không rời, lúc tìm nơi nghỉ lại cũng chọn chỗ có hai phòng ngủ một phòng khách.
Ngày đầu tiên vợ chồng Trì Chung Viễn vẫn còn xua Trì Diên: “Hai thanh niên trẻ tuổi tự mình đi chơi đi, đừng bám theo hai người già này.”
Trì Diên liền tiến tới ôm cánh tay Lưu Phượng Oánh làm nũng cười: “Mẹ, con trai muốn bồi mẹ và cha mà.”
Lưu Phượng Oánh xấu hổ quay đầu lại lén nhìn Diệp Nghênh Chi, nhỏ giọng nói với con trai: “Sao lớn thế này rồi mà vẫn không đường hoàng nghiêm chỉnh, đều tại cha mẹ làm hư con rồi, một chút cũng không giống nam tử hán, để bạn học chê cười.” Trong miệng lẩm bẩm, ngữ khí nhưng là bất đắc dĩ lại dung túng.
Diệp Nghênh Chi đi theo phía sau nhìn cậu cười, cũng trò chuyện với cha mẹ Trì Diên, thời gian chưa đến một ngày vợ chồng Trì Chung Viễn đã đối với hắn vô cùng thân thiết, cảm thấy đứa bé này tính cách điềm đạm, trầm ổn đáng tin cậy, không giống con trai nhà mình cả ngày giống như chưa lớn, làm bọn họ không an tâm.
Buổi tối lúc nghỉ ngơi Diệp Nghênh Chi ôm eo Trì Diên, chôn ở cần cổ cậu nỉ non nói: “Chừng nào thì cậu mới nói cũng muốn bồi ông xã, tôi ở bên cạnh thấy mà phát ghen.”
Trì Diên cười đẩy hắn, bị Diệp Nghênh Chi siết chặt càng không ngừng hôn lên mắt cậu.
Hai người thì cứ vụng trộm chơi đùa đến ngán ba ngày như vậy mới lái xe bắt đầu quay về, mọi thứ ngược lại vẫn luôn bình an vô sự. Trì Diên từ đầu tới cuối luôn lưu tâm đề phòng, nhưng chưa từng phát hiện thân ảnh hư hư thực thực của Cố Tích Tích.
Khi trở về thì đã là ngày thứ năm Trì Diên cùng Diệp Nghênh Chi đến thành phố H, Trì Diên tính toán khoảng hai ngày này có thể có tin tức của Hồ Tinh, chỉ cần Hồ Tinh khôi phục công việc bắt đầu dõi theo Cố Tích Tích, mình và Diệp Nghênh Chi có thể yên tâm rời đi.
Cả nhà liên tục ba ngày không có ở đây, sáng sớm sau khi trở về Lưu Phượng Oánh muốn kéo chồng đi ra ngoài mua thức ăn, bị Trì Diên ngăn cản: “Mẹ, mẹ với cha ở nhà dọn dẹp nhà cửa, xem tivi, trò chuyện với Nghênh Chi, muốn mua gì thì viết ra giấy cho con, con đi mua là được rồi.”
Bây giờ là ban ngày, trong lòng mình đã hiểu rõ chuyện, đi ra ngoài một lát có lẽ cũng sẽ không có chuyện gì xảy ra, mấu chốt là phải để Diệp Nghênh Chi lại với cha mẹ.
Lưu Phượng Oánh chỉ cảm thấy con trai lần này trở về có chút không giống trước kia, nhưng chỉ cho là cậu càng lớn càng hiểu chuyện, cũng không cự tuyệt, liệt kê ra giấy một loạt lại dặn dò một hồi rồi để Trì Diên đi mua thức ăn.
Trước khi đi Trì Diên lại lặng lẽ dặn Diệp Nghênh Chi: “Nghênh Chi, tôi đi ra ngoài một lát. Nếu như, tôi nói là nếu như Cố Tích Tích hoặc người giống Cố Tích Tích xuất hiện, nhất định phải ngăn ba mẹ tôi không cho mở cửa, càng không thể để cô ta tiếp cận ba mẹ tôi.”
Diệp Nghênh Chi cười như không cười nhìn cậu: “Tôi biết rồi. Cậu là làm việc trái với lương tâm nên mới từ xa hoảng sợ vội vàng chạy về trốn Cố Tích Tích.”
Còn không phải bởi vì đã thành thân với cậu trong trò chơi hay sao.
Trì Diên trong lòng thầm oán, nhìn thoáng qua bên trong cửa, cha mẹ đều đang ở trong bếp, không ở trong phòng khách. Bèn nhanh chóng kiễng chân hôn một cái lên mặt Diệp Nghênh Chi: “Vậy nhờ cậu, tôi đi đây.”
Dứt lời chạy thật nhanh ra ngoài.
Diệp Nghênh Chi đứng ở huyền quan, tay trái vẫn đặt trêи cửa, nhìn bóng lưng Trì Diên nhanh chóng rời đi, đợi đến lúc cậu đi thật lâu hoàn toàn không thấy đâu nữa mới khẽ đóng cửa lại, cong ánh mắt im ắng cười.
“Tiểu bại hoại…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.