Tà Túy

Chương 49: Gọi tôi




Edit by An Nhiên
Trì Diên cuối cùng đã hiểu cái gì gọi là “Quả báo sớm đến”.
Trước kia mỗi ngày cậu vui vẻ phấn khởi đuổi theo Diệp Nghênh Chi trong game gọi bà xã, bây giờ Diệp Nghênh Chi động một cái lại gọi cậu như vậy.
Ví dụ như “Bà xã, tới ăn cơm” “Bà xã, nên đi ngủ rồi” “Bà xã, làm phiền bà xã giặt quần áo cho ông xã rồi” … Nhiều không kể xiết.
Xấu xa xấu xa.
Về nụ hôn phần ngày đó, tuy rằng thời gian Diệp Nghênh Chi đè cậu hôn không ngắn, nhưng cậu vẫn cảm thấy chuyện đó vô cùng dễ lý giải.
Tại loại thời điểm đó, thời điểm ý loạn tình mê, nói thật… cậu cũng rất muốn hôn Diệp Nghênh Chi…
Loại chuyện này hình như sẽ nghiện, từ ngày đó sau khi phá giới, Diệp Nghênh Chi lại lôi kéo cậu rất khắc chế cọ xát ba bốn lần, sau đó đè cậu hôn cậu, thẳng đến khi cậu mệt mỏi lại ôm cậu ngủ chung trong một chiếc mền.
Trì Diên thích, thậm chí là có chút mê luyến loại cảm giác dính sát Diệp Nghênh Chi này, cậu không dám nói trắng ra, nhưng cũng đương nhiên chưa từng từ chối.
Qua bảy ngày, Trì Diên đột nhiên nhận được điện thoại Hồ Tinh gọi tới.
Trì Diên và bạn học lão Viên, sư đệ Hồ Tinh – Tiểu An cũng có liên lạc, từ chỗ cậu ta biết được từ sau ngày đó, gần đây, đặc biệt là vào ban đêm Hồ Tinh đều không ngủ nghỉ theo sát Cố Tích Tích, ban ngày ngắn ngủi nghỉ ngơi hai ba tiếng rồi lại tiếp tục nghiên cứu ghi chép trong sách cổ hoặc tư liệu liên quan để tìm nhược điểm của đối phương, một lần hành động diệt trừ hoàn toàn.
Tà vật trong tay dính đầy máu tươi như vậy, dù là Hồ Tinh cũng khó có thể cam đoan sẽ dễ dàng hàng phục, mà một khi đánh rắn động cỏ, nói không chừng sẽ không có cơ hội hạ thủ, thậm chí còn bị đối phương giết lại.
Trì Diên cũng từng xem phim kinh dị như thế, nhân vật chính, thậm chí cả đạo sĩ hòa thượng thuật sĩ cao nhân trong phim toàn bộ đều chết, mà con quỷ thì thoải mái sống tới cuối, quan sát và chờ đợi con mồi tiếp theo.
Những ngày này Trì Diên cũng không dám chủ động liên hệ Hồ Tinh, sợ quấy rầy đến chị, chỉ ở bên cạnh nghe ngóng một ít tin tức từ chỗ Tiểu An.
“Tôi bị cô ta phát hiện rồi.” Đây là câu nói đầu tiên của Hồ Tinh, thanh âm có chút hẫng, “Cô ta rất xảo trá, cô ta đã sớm phát hiện được dấu vết của tôi, lại giả vờ như chưa phát hiện. Sau đó… hôm nay thừa cơ ra tay với A Sênh.”
“A Sênh hiện giờ ở vào tình trạng nguy cấp, lúc này tôi phải cố gắng cứu nó… Thật xin lỗi, ít nhất trong năm ngày tới tôi không có cách nào lo chuyện Cố Tích Tích bên đó.”
A Sênh chỉ là một con hồ ly nhỏ, cho dù có chút linh tính và bản lĩnh đặc biệt, đương nhiên cũng đánh không lại Cố Tích Tích. Cố Tích Tích không muốn mạng của nó, chỉ có thể chứng minh một chuyện, cô ta cố ý muốn dùng việc này để tách Hồ Tinh đi —— cô ta đã phát hiện ra Hồ Tinh, Hồ Tinh bám theo quá sát khiến cô ta không có cơ hội tiếp tục hạ thủ, mà cô ta lại đợi không kịp nữa.
Biết rõ đây là cạm bẫy, biết rõ đây là kế điệu hổ ly sơn, Hồ Tinh cũng nhất định phải đi theo hướng mà Cố Tích Tích muốn.
Có lẽ ở trong mắt người khác khó mà hiểu được, nhưng trong mắt Hồ Tinh, A Sênh là người thân của chị. Dù biết nếu mình tách khỏi Cố Tích Tích, cô ta sẽ lập tức có khả năng đi hại người khác, chị cũng nhất định phải cứu người thân của mình trước. Mặc dù chị là thuật sĩ âm dương. nhưng cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.
“Xin lỗi.” Hồ Tinh thấp giọng nói.
“Không sao đâu, những ngày này em sẽ cẩn thận.” Cậu hiểu được ý tứ câu “Xin lỗi” kia của Hồ Tinh, cũng có thể hiểu được đối phương, cậu đã từng nghe Hồ Tinh kể chuyện bản thân đã từng trải qua, đại khái có thể hiểu được tiểu hồ ly kia có ý nghĩa như thế nào với chị.
“Còn nữa, Hồ tỷ, ngoài chị ra có lẽ cũng có những đạo sĩ thuật sĩ hòa thượng khác đang lo chuyện này phải không?” Tuy rằng nghề này cách xa cuộc sống của người bình thường, nhưng theo lý mà nói Hồ Tinh cũng có thể có người đồng hành, không phải một mình chiến đấu.
“Phải, ” Hồ Tinh nói, “Chỉ có điều thứ cho tôi nói thẳng, hiện giờ những người tham dự trong chuyện này, không một ai có thể trông cậy.”
“Còn một việc, Tiểu Trì, cậu nói cậu lấy cô ta làm vợ trong trò chơi, là có ý gì? Quá trình cụ thể là như thế nào?”
Trì Diên không biết vì sao chị đột nhiên hỏi câu này, nhưng vẫn kể lại quá trình thành hôn trong trò chơi một lần kỹ càng.
“Cậu nói là đã bái đường, hành lễ, lập lời thề?”
“Vâng.”
“Vậy nguy rồi…” Giọng Hồ Tinh có chút ngưng trọng, “Tôi biết phần lớn mọi người không coi những quan hệ trêи mạng này là thật, nhưng nghi thức là nghi thức, hai người đã thực hiện nghi lễ thành hôn, đã có thể tính là vợ chồng…”
“Không thể nào,” Trì Diên khó tin, “Dù có là thế, thì cũng phải là em và Diệp Nghênh Chi tính là vợ chồng chứ?”
“Không giống nhau, nếu nhân vật kia chỉ là một đạo cụ do bạn cậu điều khiển, vậy đương nhiên quan hệ hôn nhân chỉ thành lập giữa hai người các cậu; nhưng hiện giờ thứ kia đã thành tà vật có linh hồn, tầng quan hệ hôn nhân này đồng thời thành lập ngay giữa cậu và hai người bọn họ. Nơi đó lại không luận một vợ một chồng hay không cho phép trùng hôn, nghi thức đã thành, quan hệ liền ký kết xong.”
“Đáng lo nhất không phải là việc này, Trì Diên, hôm qua tôi vừa tra được, thứ kia nếu muốn làm cho mình một bộ ký thể thích hợp nhất, nhất định phải cần hai thứ ——máu người thân, và tim người yêu.”
“Tim? Không phải người đầu tiên bị giết đã bị, đã bị móc tim sao…”
“Không sai, tim là nguồn gốc sự sống của con người. Nếu muốn duy trì sức sống của ký thể không trọn vẹn kia, thời điểm ban sơ nhất định phải mang một trái tim, sau đó chờ lấy được trái tim quan trọng nhất vào tay thì sẽ thay vào.”
“Nhưng không phải cô ta là ma quỷ ư? Cô ta tìm người yêu ở đâu, lại tìm người thân ở đâu?”
Kỳ thật Trì Diên đã mơ hồ đoán được, “Người yêu” kia, tám chín phần chính là chỉ mình.
“… Cậu chính là người yêu của ‘Cô ta’, Trì Diên, cậu đã thành thân với cô ta, cha mẹ của cậu cũng liền trở thành người thân của cô ta…”
‘Cô ta’ còn cần hai thứ, máu người thân, tim người yêu.
Cậu đã thành thân với cô ta, cha mẹ của cậu cũng đã trở thành người thân của cô ta.
Hai câu nói này giống như búa tạ, từng cái từng cái liên tục nện vào lòng cậu, không ngừng dội lên tiếng vang.
Điện thoại trong tay Trì Diên “Cạch” một tiếng rơi xuống đất.
Cậu giống như bị tiếng động này làm bừng tỉnh, lại vội vàng ngồi xổm xuống, há miệng run run nhặt điện thoại lên, không cả đứng lên, cứ tư thế như vậy run rẩy tiếp tục gọi lại cho Hồ Tinh.
“Hồ tỷ, em xin chị, em xin chị… cứu người nhà của em, cứu ba mẹ em…” Hàm răng cậu run lên, giọng nói run không ngừng.
Hồ Tinh bên kia im lặng thật lâu, một lúc lâu sau mới nói: “Xin lỗi, tôi cũng không có cách nào. Gần nhà cậu nếu có linh vật bảo địa gì, vậy nên bảo cha mẹ cậu tạm thời tránh đi.”
Điện thoại bên kia truyền đến âm thanh “tít tít”, nhưng Trì Diên vẫn tê liệt ngồi dưới đất, không đứng dậy được. Cậu chưa từng nghĩ tới, có một ngày sẽ bởi chính mình mà mang họa đến cho cha mẹ, gây họa cho người thân.
Còn là họa do ma quỷ như vậy.
Lúc này đầu óc cậu rối loạn, ngồi dưới đất bắt đầu đặt vé về nhà, máy bay chỉ có thể đặt chuyến bay ngày mai, xe lửa ngược lại vẫn còn chuyến buổi tối—— bất luận như thế nào, trước tiên cậu phải về nhà gặp cha mẹ. Cậu phải bảo vệ họ.
Trì Diên mua vé xong vội vã vào nhà bắt đầu thu dọn đồ đạc, Diệp Nghênh Chi trông thấy động tác của cậu liền hô: “A Diên, cậu làm gì thế? Cậu muốn làm gì?”
Trì Diên dừng động tác nhìn hắn: “Tôi phải về nhà một chuyến, Nghênh Chi, những ngày qua cảm ơn cậu đã chiếu cố tôi, có thể gặp được cậu thật tốt.” Cậu giật nhẹ khóe miệng, muốn nở một nụ cười với Diệp Nghênh Chi, không nghĩ tới nước mắt ngược lại không ức chế được chảy xuống.
Cậu sợ, cậu quá sợ.
Diệp Nghênh Chi đi đến trước mặt cậu, cúi đầu xuống, khoát tay trái lên vai phải cậu: “A Diên, xảy ra chuyện gì? Nếu không ngại thì để tôi về cùng cậu.”
Trì Diên lập tức ngẩng đầu nhìn hắn, trong lòng thoáng cái lại dâng lên một chút hy vọng.
Cố Tích Tích luôn trốn tránh Diệp Nghênh Chi, mang Diệp Nghênh Chi về nhà tránh mấy ngày Hồ Tinh không có ở đây, biết đâu có thể kéo dài qua được một kiếp này?
Nhưng Nghênh Chi hắn dù sao cũng chỉ là người bình thường, Cố Tích Tích thật vất vả tách Hồ Tinh ra, chó cùng rứt giậu, như vậy ngược lại liệu có làm hại Diệp Nghênh Chi cũng mất mạng hay không?
Môi cậu ngập ngừng, hơi run run, rồi lại nói không nên lời, một hồi lâu mới miễn cưỡng trấn định nặn ra một câu: “… Lần này sẽ rất nguy hiểm, rất nguy hiểm, có tà yêu muốn hại tính mạng người nhà của tôi…”
Lời cậu nói được một nửa lại bị ngăn lại.
Diệp Nghênh Chi hơi nghiêng đầu hạ thấp người, cho cậu một nụ hôn rất nhẹ. Lành lạnh, rơi trêи môi.
Trì Diên chỉ biết ngây ngốc ngửa đầu trợn tròn mắt nhìn hắn.
Diệp Nghênh Chi dùng ngón trỏ tay phải chạm nhẹ lên môi cậu, khẽ nói: “Ngoan, đừng nói những lời này. Chúng ta đã bái thiên địa, cậu muốn tướng công đi cùng với cậu, vậy gọi một tiếng ‘Ông xã’ đi.”
Đã lúc nào rồi, vẫn còn đùa giỡn thế này.
Trì Diên ngẩng đầu nhìn đôi mắt màu đen của người nọ, rồi lại giống như thấy được tâm ý chân chính của hắn trong đó.
Trong lòng có chút nghẹn, có chút đánh trống hò reo. Nhưng cậu rồi lại cái gì cũng nói không nên lời.
Cuối cùng cậu chỉ chủ động dựa qua ôm lấy eo Diệp Nghênh Chi, nhỏ giọng kêu một tiếng “Nghênh Chi”.
Sau đó vào thời khắc Diệp Nghênh Chi lên tiếng trả lời, lại cúi đầu xuống ghé vào tai hắn giống như nỉ non gọi ra hai chữ kia.
“… Ông xã.”
Vẫn rất xấu hổ, mặt thoáng cái bắt đầu nóng như thiêu đốt.
Tuy rằng… Kỳ thật cậu đã quen biết hắn lâu như vậy.
Diệp Nghênh Chi trong nháy mắt không kìm lòng được lộ ra một nụ cười, hôn hôn lên tai cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.