Tà Túy

Chương 30: Trọng chấn kỳ cổ




Edit by An Nhiên
Trọng chấn kỳ cổ: sau khi trải qua thất bại thì sửa chữa khôi phục bản thân, làm lại một lần nữa.
Trì Diên nghĩ mình và Từ Giang là bằng hữu nhiều năm như vậy, cậu không có cách nào lừa gạt đối phương, hơn nữa hai người đều hiểu gốc rễ luôn liền nhau, câu nói dối Từ Giang này không hề hoàn chỉnh, sớm muộn cũng sẽ bại lộ.
Đã chết?! Từ Giang lập tức buông di dộng trừng to mắt nhìn về phía vị hảo hữu đang ngồi dựa vào đầu giường.
Chẳng lẽ vì chia tay tổn thương quá sâu nên mới nói vậy? Nhưng mà cũng không nên nguyền rủa người ta như vậy chứ? Hắn biết Thước kẻ không phải người cay nghiệt ác độc như thế.
Trì Diên buông mắt xuống, lặng lẽ nắm chặt tay Diệp Nghênh Chi: “Ừ, đã qua đời rồi, vào mùa hè. Là tớ vẫn không có cách nào tiếp nhận sự thật.”
Tuy rằng là một tiến sĩ xã hội học, nhưng những tác phẩm Từ Giang yêu thích một điểm thực tế cũng không có. Lúc không có việc gì làm hắn thường thích xem tác phẩm nghệ thuật có phong vị, giống như hoa cát cánh tỏa hương, mang theo nỗi buồn vô cớ không hoàn mỹ, dùng nó để bồi dưỡng, an ủi, gột rửa tâm hồn lăn lộn trong thế tục của mình.
Căn cứ vào mấy lời miêu tả lúc trước và lúc này của Trì Diên, theo não bổ của Từ Giang, người yêu của Trì Diên là một người làm nghề tự do, lữ hành muôn nơi, chưa từng dừng lại, lúc rảnh rỗi sẽ gửi bài cho sách báo trang web du lịch, hoặc là ảnh chụp, hoặc là bài viết. Cho đến một ngày nọ, trong bóng đêm ở Thế Minh thị phồn hoa mà mĩ loạn, hắn vô tình liếc nhìn Trì Diên thêm một lần. Vì vậy tựa như hoa bồ công anh cuối cùng cũng sẽ rơi xuống đất, hắn không chút do dự theo cậu trở lại Tô Dân thị, hết lòng chăm sóc cuộc sống thường ngày của cậu, từ đó trải qua một đoạn thời gian ngọt ngào vô ưu vô lo.
Nhưng mà sở thích chung quy không cách nào dứt bỏ, đến mùa hè hắn lại một lần nữa một mình bước lên con đường lữ hành, trước khi đi cười nói với cậu: “Em ở nhà chờ tôi, lần này tôi sẽ trở về rất nhanh thôi.”
Cậu tiếp tục cuộc sống làm việc sinh hoạt hằng ngày, đợi người yêu trở về, một ngày nọ đột nhiên nhận được điện thoại từ dãy số quen thuộc, kinh hỉ ấn nghe máy, nhận được lại là tin đối phương sẽ không trở về nữa…
Người kia giống như cơn gió, im ắng vô hình thổi qua lòng Trì Diên, lúc hắn đến xuân về hoa nở, lúc hắn đi chỉ còn lại vạn vật hoang vu.
Từ Giang đã sắp bị não bổ của chính mình ngược khóc, thật không ngờ loại chuyện ngược tâm chỉ thấy trong phim ảnh tiểu thuyết lại có thể xảy đến với vị hảo hữu nhìn qua vô cùng bình thường của mình. Hắn không dám hỏi thêm câu nào nữa, tự giác cảm thấy nói thêm một câu là đâm lên người đối phương một đao.
Trì Diên thừa cơ tỏ rõ lập trường của mình: “Tuy rằng hắn đã chết, nhưng tớ vẫn luôn cảm giác hắn đang sống bên tớ. Tớ nghĩ tớ sẽ tiếp tục trông coi hắn, cũng sẽ không tìm người khác.”
Diệp Nghênh Chi trầm thấp nở nụ cười.
Từ Giang liên tục gật đầu: “Thước kẻ, tớ hiểu mà. Không sao hết, tớ hiểu, tớ ủng hộ cậu.”
Trì Diên cũng rất nghi hoặc bản thân thế nào đột nhiên lại có được sự ủng hộ của người bạn lâu năm thế này.
Thân thể cậu đương nhiên không có việc gì, ngày hôm sau liền lái xe cùng Từ Giang trở về Tô Dân thị.
Lúc trêи xe Trì Diên yên lặng nhìn thoáng qua Diệp Nghênh Chi ngồi ở ghế phụ, nói với Từ Giang đang muốn mở cửa xe phía trước: “Lão Từ cậu ngồi phía sau đi… Ừm, phía sau an toàn hơn.”
Sau khi về nhà hai tuần, lúc ở đơn vị Trì Diên đột nhiên nhận được một bưu kiện, người gửi là Đường Quang Viễn.
Lúc ấy ông bởi vì cố gắng bảo vệ Trì Diên mà bị sư bá kêu đệ tử dẫn đi, không tham gia chuyện ngày đó, không có ở hiện trường, ngược lại bởi vậy mà tránh được một kiếp. Diệp Nghênh Chi sau khi đi ra lật ngược thế cờ liền nhốt tất cả những người ở đó vào gian phòng vẽ bát phương tru tà trận kia, nhưng không hề cố ý trả thù ông.
Đường Quang Viễn luôn đem việc bảo toàn bản thân đặt ở vị trí thứ nhất. Lúc trước Diệp Nghênh Chi tìm ra ông đang tạm thời ở trong căn biệt thự kia thiếu chút nữa đã hại chết ông, sau đó Trì Diên phải quay về tìm Diệp Nghênh Chi, mặc dù ông biết Trì Diên có thể gặp bất trắc, nhưng cũng biết năng lực mình có hạn không làm được gì, nếu thừa dịp *nghĩa dũng thì cùng lắm chỉ góp thêm được một cái mạng già, ông sẽ không ngăn cản Trì Diên tự tìm đến lưới quỷ.
(nghĩa dũng: anh dũng đấu tranh vì chính nghĩa)
Hôm nay cũng vậy, bát phương tru tà trận truyền thừa từ thời Minh triều của sư môn cũng không trấn được ác quỷ kia, trái lại người trong sư môn đều bị phản phệ. Lão sư bá đã gần trăm tuổi lại càng bởi tuổi già mà không chịu được uy áp của tru tà trận, sau khi được cứu ra chưa đến bảy ngày đã buông tay nhân thế, trước khi đi vẫn còn lặp đi lặp lại khuyên răn đệ tử chớ tiếp tục đụng đến ác quỷ kia. Ông đương nhiên cũng sẽ không tiếp tục làm chuyện vô ích.
Năm đó Trì Diên chỉ đường giúp ông, sau đó ông giúp Trì Diên loại trừ quỷ khí mê tâm, vốn là kết xuống thiện duyên, thật sự không đến mức cuối cùng lại kết thù.
Trong bưu kiện là một lá thư và một bình ngọc nhỏ. Trong thư Đường Quang Viễn bày tỏ hổ thẹn và day dứt đã lừa gạt dụ cậu đi sư môn, ngược lại hại cậu rơi vào hiểm cảnh, nhưng cũng nói chuyện *hối khí xúi quẩy tuyệt không phải lừa gạt cậu, trong bình ngọc là tám mươi mốt viên đan trừ hối, mỗi năm ăn một viên loại bỏ tà hối một năm nay là có thể không ảnh hưởng đến người khác nữa.
(hối: xui xẻo, vận đen)
Sau khi tan làm Trì Diên cầm bình ngọc trở về tìm Diệp Nghênh Chi, Diệp Nghênh Chi nhìn nhìn, nói với cậu: “Không có họa, có tác dụng, ăn đi.”
Bấy giờ Trì Diên mới yên tâm ăn.
Sau khi ăn cơm tối xong Trì Diên xem tivi, Diệp Nghênh Chi ở bên cạnh ôm laptop không biết đang làm gì, hai người không ảnh hưởng lẫn nhau.
Đột nhiên Diệp Nghênh Chi để laptop lên bàn, nghiêng người qua ôm lấy eo cậu, vuốt ve hôn cổ cậu.
Trì Diên bị thân mật bất thình lình tập kϊƈɦ làm tay chân luống cuống, mặt sung huyết đỏ bừng, hai tay ôm lên cổ đối phương, lắp bắp hỏi một câu: “… Diệp Nghênh Chi, lúc còn sống anh cũng thế này à?”
Diệp Nghênh Chi cười ôm cậu vào lòng tiếp tục hôn: “Đoán mò cái gì, ngày trước tôi bị bệnh tim nghiêm trọng, bác sĩ không cho tôi vận động kịch liệt…”
Hắn áp đến bên tai Trì Diên cười nói: “… Làm người nào có phong lưu kɧօáϊ hoạt như khi thành quỷ…”
Trì Diên ngốc tại chỗ, mặt càng đỏ hơn.

Rất nhanh lại đến cuối năm, chưa đợi qua Nguyên Đán, Đỗ Minh Kinh đã gọi điện thoại kêu Trì Diên trở về.
Ngữ khí hắn rất gấp, Trì Diên cũng không hỏi tới cùng, vội vàng xin nghỉ lái xe đến Thế Minh thị. Vừa mới vào cửa đã cảm thấy không đúng, trong nhà vắng ngắt lạnh tanh, hình như chủ nhà đã rất lâu không quay về ở, cũng không mở đèn, sau khi cậu đến Đỗ Minh Kinh mới mở đèn chùm phòng khách.
Lúc này Trì Diên mới nhìn rõ chú vậy mà chống một chiếc gậy batoong, chân trái hoàn toàn không dùng được lực, giống như trong một đêm già đi hai mươi tuổi.
Đỗ Minh Kinh dẫn cậu tới sô pha ngồi xuống, rất bình tĩnh mà nói luôn vào điểm chính: “Tiểu Diên, công ty của chú sắp không xong, năm đó lúc thành lập cha mẹ con cũng có đầu tư, bây giờ trong tay con có bao nhiêu cổ phần công ty, chú còn chút tài sản, có thể dùng giá gấp 1.5 lần giá thị trường hiện tại để mua.”
Trì Diên lắp bắp kinh hãi, nhìn trái nhìn phải, hỏi: “Làm sao thế ạ? Mợ với Đình Đình đâu chú?”
Đỗ Minh Kinh cúi đầu: “Chú và cô ta đã ly hôn rồi. Đình Đình cũng không phải con gái chú.”
Cả đời hắn đều vì công ty và sự nghiệp mà phấn đấu, đến lúc cuối lại là một người cô đơn, bây giờ công ty cũng sụp đổ rồi, vậy mà chỉ còn lại Trì Diên đứa cháu trai bên ngoại này. Vì vậy hắn dốc hết khả năng cuối cùng muốn bảo đảm Trì Diên không bị tổn thất.
Trì Diên ngẩn người. Làm sao có thể… Trong ấn tượng của cậu chú luôn là một người rất tài giỏi rất nỗ lực cũng rất hiếu thắng, cuối cùng sao lại có thể như vậy?
Đỗ Minh Kinh lắc đầu: “Chồng cô ta bây giờ Lưu Thịnh Hải, chính là ông chủ của Thịnh Hải, bọn họ đã bắt đầu từ lâu rồi, là chú quá bận rộn, vậy mà không phát hiện ra. Chú cũng không đề phòng cô ta, chuyện của công ty cô ta cũng biết, sau đó đều nói hết cho Lưu Thịnh Hải.”
Trì Diên nhớ loáng thoáng Thịnh Hải này, vẫn luôn là quan hệ cạnh tranh với chú, nhưng mà quy mô danh tiếng mỗi phương diện đều không bằng công ty chú nên vẫn luôn bị áp chế, chưa từng nghĩ đến tình huống này.
Cậu do dự một chút, cẩn thận hỏi: “Chân của chú…?”
Đỗ Minh Kinh nói: “Lúc chú đang xuống lầu thì biết tin đó, nhất thời lại bị cao huyết áp, chóng mặt nên ngã. Cũng may chỉ còn hai bậc thang, hơn nữa đầu không bị ảnh hưởng, chỉ có đùi bị tổn thương, không phải chuyện lớn.”
“Có thể trị khỏi không ạ?”
“Trị khỏi hay không cũng giống nhau.” Đỗ Minh Kinh cười khoát tay, trong nụ cười rồi lại khó giấu khổ ý.
Căn nhà rộng như vậy bỗng chốc lộ vẻ trống trải, Trì Diên chưa từng thấy bộ dáng sa sút thế này của chú.
Cậu còn nhớ bản thân khi còn bé, chú tuy rằng bởi vì bận rộn nên không thường xuyên đến chỗ ông bà ngoại, nhưng vì chú dương khí sung túc, lúc nào cũng tràn ngập sức sống, mỗi lần chú đến cậu đều thích bám theo quấn quanh chú. Cậu quả thực không cách nào đem người chú trẻ tuổi tràn ngập sức sống khi đó liên hệ với người đàn ông sa sút trước mắt này.
Cậu lo lắng bộ dạng này của Đỗ Minh Kinh, đêm đó liền ở lại.
Buổi tối cậu nằm trêи giường nhìn lên trần nhà màu đen đến xuất thần, Diệp Nghênh Chi sờ sờ vành tai cậu: “Sao còn chưa ngủ?”
“Em đang suy nghĩ, có phải đúng như lời Đường lão gia nói hay không, là em liên luỵ chú.” Trì Diên mở to mắt nhỏ giọng nói.
Diệp Nghênh Chi không thích nói như vậy.
Dựa theo lời lão bịp bợm kia, A Diên mang xúi quẩy đến cho người bên cạnh là vì tà khí nhập thể, tà khí nhập thể là bởi vì cậu và hắn hòa hợp… Nào có đạo lý như vậy?
“Đừng nói mò,” hắn nói, “Mạng người vẫn phải dựa vào chính mình, đừng tin mấy thứ phong kiến mê tín này.”
Một con quỷ dạy cậu không nên tin phong kiến mê tín. Trì Diên nhất thời cũng không biết nên đáp lại kiểu gì.
“Nhưng mà chú vẫn luôn rất nỗ lực, cũng rất có tài… Cuối cùng rồi lại như vậy.”
“Hắn nỗ lực có tài năng, cho nên không phải ngay từ đầu công ty hắn đã hoạt động rất tốt ư? Bây giờ là do chính hắn đánh mất ý chí chiến đấu, phương pháp cũng không đúng, đương nhiên không lật được ván cờ.”
Trì Diên trở mình, mở to hai mắt nhìn Diệp Nghênh Chi không nói lời nào.
Diệp Nghênh Chi nhịn không được cười hôn lên mắt cậu: “Sao lại nhìn tôi như vậy? Không tin ư? Vậy em có tin trong một tuần tôi có thể khiến hắn thay đổi thế cục không?”
“Năm đó bọn họ gọi tôi một tiếng Diệp tam công tử, em nói xem là tôi một thân bệnh tật mượn vị thế Diệp gia, hay là Diệp gia mượn vị thế tôi?” Hắn thân mật ôm lấy vai Trì Diên, hoàn toàn không thèm để ý lời nói và hành động lúc này của mình có bao nhiêu giống một con khổng tước xòe đuôi tìm bạn đời.
———————
Ngày hôm sau Trì Diên dậy sớm một chút, đứng trong bếp nhìn Diệp Nghênh Chi dùng nguyên liệu nấu ăn còn sót lại trong nhà làm ra một bữa sáng thịnh soạn, sau đó giúp bưng lên bàn.
Đỗ Minh Kinh sau khi nhìn thấy rất kinh ngạc, nhìn về phía Trì Diên: “Con làm ư?!”
Trì Diên một lần nữa gạt lương tâm gật đầu đáp: “Con làm ạ.”
Đỗ Minh Kinh rất cảm khái: “Chú nhớ lúc con còn học Đại học, mỗi lần được nghỉ về nhà chiên trứng cho bà ngoại đều có thể chiên cháy nồi, mấy năm qua sống một mình bên ngoài, quả nhiên tiến bộ không ít.”
Trì Diên lại đỏ mặt, Diệp Nghênh Chi nghe xong liền ghé vào tai cậu nói: “Hóa ra là thế sao, vậy tôi tha thứ cho em lúc trước ngày đầu tiên tôi vào cửa em đã nấu mì gói cho tôi ăn.”
Suy nghĩ một chút hắn lại bổ sung: “A Diên, kỳ thật tôi rất thích ăn cơm em làm. Ừm, đồ em làm cho tôi, so với đồ ăn ngoài ngon hơn nhiều.”
Nhắc đến chuyện này Trì Diên liền vô cùng căm phẫn, cậu thật muốn hỏi Diệp Nghênh Chi lúc đầu có phải vì hắn không muốn ăn đồ bên ngoài nên mới cố ý gọi con ma đó thừa dịp giao đồ ăn hù dọa cậu hay không.
Nhân lúc ăn bữa sáng, Trì Diên nói với Đỗ Minh Kinh: “Chú, con quyết định từ chức tới công ty giúp chú. Chú hãy tin con trong nửa tháng nhất định có thể thay đổi thế cục hiện tại!” Cậu thật sự là tin tà của Diệp Nghênh Chi nên mới có thể nói như vậy với chú.
Diệp Nghênh Chi nói một tuần, cậu vì thận trọng nên tự tiện thêm vào một tuần nữa.
“Hồ đồ!” Đỗ Minh Kinh buông đũa xuống ngăn cản cậu. Ngành cháu trai mình học cùng với công việc của công ty hoàn toàn không liên quan, nó một chút kinh nghiệm cũng không có, cũng không có giao thiệp và tài nguyên khác, dựa vào cái gì giúp mình thay đổi thế cục. Sao nó dám mạnh miệng như vậy, quan trọng nhất là đến lúc đó, công việc của bản thân nó cũng đã bỏ mất thì phải làm sao.
Trì Diên nói: “Chú yên tâm, công việc hiện tại của con không gian phát triển không lớn, hơn nữa ngành của con lại có rất nhiều cơ hội phát triển ở Thế Minh thị, sau này con cũng có thể ở lại Thế Minh thị làm việc.”
Cậu nhìn về phía Đỗ Minh Kinh, nói: “Không bằng trước tiên con nói kế hoạch và phương án của con cho chú, chú suy nghĩ thêm được không ạ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.