Tà Túy

Chương 135: Nhớ lại




Edit by An Nhiên
Đèn pin trong tay rơi xuống đất lăn qua một bên, chiếu ra một khoảng sáng nhỏ trêи mặt đất.
Bốn phía lập tức càng tối hơn. Trì Diên rụt lại trong ngực Diệp Nghênh Chi, động cũng không dám động.
Cậu thử nhỏ giọng gọi tên người yêu: “… Nghênh Chi, Diệp Nghênh Chi… Anh đừng làm em sợ…” Trong sảnh đá trống trải, giọng cậu càng lộ ra sự bất lực.
Diệp Nghênh Chi hôn vành tai cậu: “Không dọa em.”
Thân người ấm áp dưới tay đang khẽ run, giống như thú nhỏ bị hắn bắt được, Diệp Nghênh Chi thậm chí có thể nghe thấy tiếng nghẹn ngào không thể nén tràn ra từ cổ họng.
Sợ thành như vậy, hai tay lại vẫn chống trêи ngực hắn, cũng không biết phải chạy trốn, như dê con ỷ lại thợ săn, bộ dáng hoàn toàn mặc người chém giết.
Diệp Nghênh Chi thoáng chốc cảm thấy tình tự khó nén, hôn dọc theo vành tai cậu xuống dưới, từ cổ xuống xương quai xanh mới thoáng ngừng lại, khẽ thở ra một hơi.
Bởi vì Trì Diên khóc.
Tầm mắt hắn trong bóng đêm không bị ảnh hưởng, có thể thấy rõ người hắn yêu đang sợ hãi nhắm chặt mắt, mím môi, lông mi run rẩy thấm nước.
Trì Diên dáng vẻ gì hắn cũng thích, nhưng có lẽ bởi bản chất quấy phá, hắn không thể phủ nhận bản thân quả thật thích xem tiểu bảo bối bị hắn vuốt ve trong tay như vậy, bất lực lại rất ngoan ỷ lại hắn. Đau lòng mà trái tim lại điên cuồng. Muốn dỗ dành cậu vui vui vẻ vẻ, đừng khổ sở như vậy; lại nhịn không được thầm muốn bắt nạt cậu nhiều thêm một ít, buộc cậu lộ ra tất cả ngọt ngào mềm mại bên trong.
Thật muốn ngay lập tức ăn cậu cả da lẫn xương. Trong đầu không tự chủ hồi tưởng lại dáng vẻ Trì Diên lúc chủ động hầu hạ hắn, dáng vẻ mềm mại bị bắt nạt đến khóc cũng không trốn, ngoan ngoãn thừa nhận, thân mật mà làm nũng gọi Nghênh Chi… Hô hấp bắt đầu càng trở nên nặng nề.
Đó là hắn bảo bối nâng trêи đầu tim. Mọi cử chỉ đều kϊƈɦ thích dây cung trong lòng, khiến hắn *hồn khiên mộng nhiễu, không thể kiềm chế.
(hồn khiên mộng nhiễu: hồn bị dẫn đi, trong mộng chỉ vây quanh một người, bị hấp dẫn không thôi)
Ta đúng là quá tệ mà.
Diệp Nghênh Chi im lặng thở dài, cúi đầu nhu hòa ɭϊếʍ nước mắt trêи lông mi Trì Diên, lại nói một lần: “Không dọa em.”
Nhưng những lời này lại như phá vỡ điều gì đó, Trì Diên đột nhiên nghẹn ngào giang tay ôm chặt hắn, dựa vào lòng hắn gọi: “Diệp Nghênh Chi…”
Cậu sợ hắn, trực giác nhưng lại nhận định đây là người yêu của mình. Ôm lấy rồi không muốn buông tay.
Cậu có thể nhận ra Diệp Nghênh Chi có chút bất thường, nhưng trong hoàn cảnh thần kinh chịu đủ loại áp lực nhất thời nghĩ không ra rốt cuộc bất thường điểm nào, chỉ có thể nhỏ giọng gọi hắn.
“Diệp Nghênh Chi…” Trong giọng nói đã mang theo tiếng khóc.
Một cái ôm này khiến tâm Diệp Nghênh Chi như muốn tan ra, đầy trong tim đều là bất đắc dĩ và đau lòng.
Từ khi hiểu rõ tình yêu, hắn thật sự không có cách nào với Trì Diên.
Chỉ có thể ôm lấy người yêu, khẽ hôn mắt cậu: “A Diên, bảo bối, mở mắt ra, mở mắt nhìn anh. Anh ở đây. Đừng sợ.”
Trì Diên nghe lời hắn, mở hai mắt ướt nước: “Diệp Nghênh Chi… Anh thế nào… vừa rồi…”
Cậu muốn hỏi Diệp Nghênh Chi vì sao vừa rồi lại nhìn dọa người như vậy, tại sao phản ứng kỳ quái như vậy, nhưng khi mở mắt ra đột nhiên không nói nên lời.
Trong sảnh đá chẳng biết từ lúc nào đã sáng lên, lại nhìn không ra nguồn sáng, Diệp Nghênh Chi đứng trước mặt cậu, phía sau hắn là một thông đạo tối đen không biết dẫn đến đâu. Trì Diên mơ hồ cảm thấy bên kia thông đạo có gì đó dẫn dắt cậu, quen thuộc, ấm áp, hạnh phúc… lại vô vọng.
Trước lúc cậu kịp phản ứng Diệp Nghênh Chi đã đi ra trước đưa tay che mắt Trì Diên, thấp giọng nói: “A Diên, đừng sợ, chỉ là chúng ta nên về nhà rồi. Em đã đáp ứng sẽ luôn cùng ta. Đừng sợ, rất nhanh thôi, không bao lâu nữa em sẽ có thể nhớ lại. Đến lúc đó ta sẽ nói cho em biết ta vì sao ta nhất định phải mang em tới đây…”
Nhớ lại hết thảy hồi ức về chúng ta.
Trì Diên bỗng nhiên bị hắn che mắt, trước mắt tối đen, theo bản năng luống cuống bắt lấy tay hắn.
Nhưng một giây kế tiếp chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, ý thức lập tức bong tróc.

Vũ trụ hồng hoang, vĩnh hằng phần cuối, sinh tử luân hồi… Ta rốt cuộc, đã gặp người ở đâu?
******
Trì Diên trong lúc nghỉ hè nghiên cứu sinh năm nhất nhận nhiệm vụ tệ nhất——đưa vợ bí thư chi bộ thôn lên núi gặp bí thư chi bộ thôn.
Chuyện là như vầy: bằng hữu tốt nhất từ nhỏ đến lớn của Trì Diên —Nghiêm Trúc sau khi tốt nghiệp đại học chọn đi Điền Tây Nam, một sơn thôn xa xôi làm bí thư chi bộ, cũng đăng ký kết hôn với bạn gái cùng lớp là Hàn Phỉ Tuyết trước lúc tốt nghiệp. Mà Hàn Phỉ Tuyết chọn tiếp tục học thạc sĩ, như vậy hai vợ chồng bắt đầu cuộc sống xa nhau.
Bản thân Trì Diên chưa từng yêu đương, đương nhiên không hiểu chuyện vợ chồng nhà người ta. Nhưng cậu cũng tiếp tục học thạc sĩ, hơn nữa bởi vì cùng trường cùng chuyên ngành nên trùng hợp cùng lớp với Hàn Phỉ Tuyết, kỳ nghỉ hè đầu tiên cậu định đi ngó qua Nghiêm bí thư nghe nói sinh hoạt rất gian khổ, Nghiêm phu nhân tức thì đương nhiên muốn đi thăm trượng phu nhà mình. Thôn Nghiêm Trúc ở sâu trong núi, giao thông cũng bất tiện, phụ nữ đi một mình không an toàn, vậy nên cậu tiện thể nhận nhiệm vụ hộ tống Hàn Phỉ Tuyết đi thăm Nghiêm Trúc.
Chuyện này đương nhiên rất nghĩa khí, nhưng sau nhiều lần vòng tới vòng lui mới tìm được thôn Lệnh Tam nơi Nghiêm Trúc làm, Trì Diên rút ra hai kết luận: một là điều kiện trong thôn quả thực rất thiếu thốn, hai là cậu thật sự rất dư thừa. Hai điểm này hiện lên ở vấn đề chỗ ngủ.
Trong thôn không có nhà trọ. Nhà Nghiêm bí thư chỉ có một phòng, trong phòng chỉ có một giường đơn, đương nhiên hai vợ chồng chen chung một chỗ, Trì Diên không chỗ ngủ. Cuối cùng Nghiêm Trúc sắp xếp cho cậu đến nhà Trương Lão Hán trong thôn ở nhờ.
Con trai con dâu Trương Lão Hán đều đi làm nơi khác, trong nhà chỉ có ông và đứa cháu gái chừng bốn năm tuổi, vừa vặn có phòng trống. Hàn Phỉ Tuyết định ở đây cùng Nghiêm Trúc một thời gian, Trì Diên thì định thăm huynh đệ hai ngày rồi đi, điều kiện sinh hoạt trong thôn vốn không tốt nhưng dù sao cũng chỉ ở một đêm, dĩ nhiên không phàn nàn gì.
Trì Diên vốn thính ngủ, lại chưa quen môi trường mới, cộng thêm mùa hè trong phòng nóng, muỗi quấy không yên, buổi tối nằm trêи giường hai ba giờ vẫn chưa ngủ được, cậu dứt khoát bò dậy định đi tiểu.
Nhà Trương Lão Hán không có WC, muốn đi vệ sinh thì phải ra nhà vệ sinh công cộng ở cổng thôn. Vì không thoải mái nên lúc ngủ Trì Diên không cởi quần áo, cậu đứng dậy kéo chốt cửa, đẩy cửa đi ra ngoài.
Từ nhà vệ sinh đi ra, Trì Diên trông thấy một dáng người quen quen đang nằm bò trong bụi cỏ phía trước, nheo mắt nhìn kỹ, thì ra là cháu gái Tiểu Hạnh của Trương Lão Hán. Cô bé ngồi xổm ở đó, hình như đang bắt dế.
Trương Lão Hán bạn già không còn, trong nhà chỉ có một mình, không chỉ nửa điếc mà còn mù một mắt, trông cháu nhỏ khó tránh khỏi có lúc bất cẩn, để cô bé hơn nửa đêm một mình chạy ra ngoài chơi. Tiểu Hạnh cũng không biết sợ, trông thấy dế liền chạy theo ra khỏi thôn.
Trì Diên sợ cô bé xảy ra chuyện ngoài ý muốn bèn đi tới. Nhưng cậu bị cận nhẹ, lúc đi vệ sinh không kính, trong thôn vì tiết kiệm điện nên buổi tối không có đèn, không có gì chiếu sáng, đường đất gồ ghề không ít đá lớn đá nhỏ, rất khó đi, Trì Diên chạy chưa được hai bước đã suýt bị một cục đá làm trượt chân, đành phải cẩn thận hơn, mượn ánh trăng hơi yếu nheo mắt nhìn đường, cũng không dám chạy nhanh, trong lúc nhất thời vậy mà không đuổi kịp Tiểu Hạnh.
Đột nhiên cô bé dừng lại cạnh khe núi ngoài thôn, không chạy nữa. Trì Diên thở hắt ra, vừa nghĩ tiểu nha đầu này rút cuộc dừng lại rồi, đuổi đến nơi mới nhìn một cái, bản thân cũng ngẩn cả người.
Khe núi đó có chừng mười người đang đứng, toàn bộ đều là đàn ông trưởng thành, bọn họ cầm công cụ đặc biệt đang tụ lại thì thầm bàn bạc gì đó. Trì Diên thoáng thấy có hai người cầm súng.
Tiểu Hạnh còn nhỏ không khiến bọn họ nhận ra, nhưng Trì Diên chạy tới gây động tĩnh lớn khiến hai người quay đầu nhìn về hướng này.
Trì Diên vô thức cảm giác đối phương lai giả bất thiện, ôm Tiểu Hạnh mau chóng chạy về phía thôn. Nhưng cậu một người trưởng thành, vừa chạy lập tức bị phát hiện, ba tên lập tức đuổi theo cậu.
Trì Diên không giỏi chạy bộ, vừa cận lại vừa ôm một đứa bé, rất nhanh đã bị chúng đuổi kịp. Cậu không biết lai lịch đối phương, người trong thôn không nhiều lắm, phần lớn đều là người già phụ nữ và trẻ em, thanh niên trai tráng đa phần đều đi nơi khác tìm việc, lúc này cũng không dám tùy tiện kêu cứu, cậu biết mình là mục tiêu lớn, khả năng chạy không thoát, nhưng Tiểu Hạnh còn nhỏ, có cậu che chắn nói không chừng có thể chạy thoát. Cậu vừa chạy vừa nhỏ giọng dặn dò cô bé: “Chú thả con xuống thì con chạy ngay về nhà nhé, bảo ông đi tìm chú Nghiêm.”
Cậu không dám chắc đứa nhỏ hiểu bao nhiêu, nhưng ít ra có lẽ hiểu được “Chạy về nhà”.
Dứt lời giây tiếp theo cậu khom người thả Tiểu Hạnh xuống đất. Cô bé quả nhiên nhanh chóng chạy về phía thôn. Gần như cùng lúc đó đám người phía sau cũng đuổi kịp tới, hai người một trái một phải đè Trì Diên xuống đất.
Đám người kia có vẻ là một nhóm trộm mộ.
Cuối cùng bọn chúng không lập tức giết Trì Diên mà bàn bạc lúc sau sẽ trói cậu mang xuống dưới đất.
Trì Diên không rõ nguyên nhân, có lẽ bọn chúng kiêng kị, trước lúc xuống mộ mà giết người là điềm xấu; hoặc sợ thi thể cậu bị phát hiện dẫn tới phiền phức; hoặc là muốn giữ cậu làm con tin. Nhưng chung quy vẫn tốt hơn là chết, Trì Diên mừng bản thân tránh được một kiếp, thầm mong Nghiêm Trúc có thể tìm cách kịp cứu mình.
Mà nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Trì Diên cũng không tin được ở thôn Lệnh Tam xa xôi lạc hậu dựa vào núi này lại chôn dấu một nền văn minh rộng lớn như vậy.
Bọn họ đi xuống từ một hang trêи khe núi, chỗ đó là một hành lang đá, cuối hành lang là một cánh cửa lớn bằng đá. Trêи cửa vẽ hoa văn phong cách cổ xưa kỳ dị. Các hoa văn này rất khác hoa văn được vẽ trêи khu mộ táng cổ của Trung Nguyên truyền thống, không phải thần thú chim muông hoa lá cát tường mà là những thứ nhìn khá quỷ quái.
Ví dụ như trêи cửa có rắn bảy đầu quấn quanh, bảy đầu rắn hợp thành một hình giống mặt người đang cười; tại vị trí “mũi” trêи “mặt” khắc một con gà mặt cười ba chân—— tuy là đầu gà nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy nó đang cười, thậm chí trong phần mỏ lộ ra một hàng răng nhọn —— cái này hiển nhiên quá khác bình thường. Ba chân gà giẫm lên bốn con rắn uốn lượn thành một đoàn người. Những người đó tư thế nhìn rất thống khổ, nhưng kỳ lạ là nhìn kỹ mặt bọn họ, rõ ràng cũng đều đang cười.
Đám trộm mộ dùng vài chương pháp mở được cửa, Trì Diên bị ép cùng bọn chúng tiến vào địa cung dưới mặt đất.
Địa cung được xây dựng trang nghiêm đồ sộ, bài trí tỉ mỉ, trong vẻ tráng lệ lại thoáng chút quỷ dị, một số đồ vật và trang sức bằng đồng thau giống đồ cổ được khai quật ở di chỉ Tam Tinh Đôi, nhưng cũng có những điểm rất khác. So với những văn vật Trì Diên nhìn thấy ở bảo tàng, vật phẩm nơi đây được bảo tồn nguyên vẹn hơn, chế tác cũng tinh xảo hơn, tạo hình hoa văn đều là những tưởng tượng lớn mật. Các hoa văn và cảm giác khi nhìn vào đều giống khi nhìn thấy cánh cửa đá, có rắn nhiều đầu, gà mặt cười, còn có người cá đầu cá thân người. Người cá cũng giống gà ba chân, rõ ràng là đầu cá lại nở nụ cười, còn thấy hàm răng nhọn lờ mờ.
Trì Diên còn chú ý tới một điểm. Những hình người được khắc trêи vách đá hay đồ vật đều có tư thế vặn vẹo biến dạng, nhưng tất cả đều đang cười. Tư thế cơ thể đau đớn cùng biểu lộ vui sướиɠ tạo sự đối lập rõ ràng, Trì Diên nhìn không khỏi cảm thấy đáy lòng phát lạnh, không rét mà run.
Địa cung lay động nhân tâm này như một mê cung khổng lồ dưới mặt đất, mà hung hiểm và nguy cơ cũng tỉ lệ thuận với sự bí ẩn và hấp dẫn của nó.
Trì Diên cũng là vận khí tốt, bị bắt đi theo nhóm trộm mộ xâm nhập vào trong nhưng vẫn bình an vô sự, trong lúc này nhóm trộm mộ thậm chí đã mất hai người.
Cũng trong quá trình này, Trì Diên dần phát hiện đám trộm mộ bắt cậu không giống đơn giản chỉ vì cầu tài, dấu hiệu đơn giản nhất là trộm mộ bình thường e rằng rất khó có được tin tức về một địa cung dưới mặt đất như vậy.
Địa cung dưới mặt đất này cũng không giống mộ táng mà giống một tế đàn hơn.
Hết chương 135.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.