Tà Túy

Chương 117: Ông là ai




Edit by An Nhiên
“Cậu còn nhớ thôn Hà Gia không?” Trì Diên nói, “Từ khi nghe tin Lâm Trụ chết tôi đã thấy có cảm giác quỷ dị rất quen. Chuyện xảy ra ở thôn Hà Gia lúc trước chính là như vậy, có rất nhiều người chết, thi thể ở khu vực xung quanh nhưng người bên cạnh bọn họ lại như không nhìn thấy, giống như bị ‘Ngăn cách’, tất cả đều cho rằng người đó còn sống.”
Cậu tiếp tục nói với Hứa Thụy chuyện Trì Dung: “Đến khi xác nhận ‘Trì Dung’ mà tôi vẫn luôn tiếp xúc từ khi trở về là người chết, tôi mới thực sự liên hệ tình huống ở nơi này với thôn Hà Gia. Lâm Trụ cũng vậy, hắn đã sớm chết rồi, Lâm Trụ mà Tiểu Hân thấy là người chết, nhưng tất cả mọi người đều không nhận ra, mãi đến khi hồn của hắn bởi vì nguyên nhân nào đó mà biến mất, ngay cả ma cũng không thành, mọi người mới phát hiện ra thi thể của hắn.”
Trì Diên nói ra những điều bản thân quan sát được mấy ngày qua và những phỏng đoán của mình, Hứa Thụy nghe xong giọng nói cũng trở nên ngưng trọng: “Cậu nói nơi này cũng giống thôn Hà Gia, biến thành một thế giới âm dương đảo nghịch?”
“Không sai, nhưng tôi vẫn chưa xác định được hiện tại nơi này đã phát triển đến mức đó hay chưa. Thời điểm đến thôn Hà Gia nơi đó đã không còn người sống, tình trạng nơi này có lẽ đỡ hơn một chút, ít nhất như Nghênh Chi ca ca, các đại bá của cậu nữa, bọn họ hẳn sẽ không dễ dàng bị hại. Nhưng tình hình nơi này có thể sẽ ngày càng nghiêm trọng, có nhiều thiên sư như vậy mà vẫn phân không biệt được người bên cạnh rốt cuộc là sống hay chết… Thời điểm các thiên sư tới đây cùng lúc với chúng ta, có lẽ chí ít đều là người sống, nhưng từ trường hợp Mã Thiên xem ra trong số những người đó cũng có người bị giết rồi.” Trì Diên nói.
Cậu dừng một chút, tiếp tục nói: “Vừa rồi tổ phụ tôi đột nhiên nói muốn gặp tôi, tôi lại nhận được tin báo ông ngoại hôn mê, Nghênh Chi ca ca đã sắp xếp tài xế đưa tôi đi rồi, tôi định gặp tổ phụ xong sẽ lập tức trở về chăm sóc ông ngoại. Tình hình hiện tại rất hung hiểm, Hứa Thụy, tôi nghĩ cậu và Tiểu Hân tốt nhất mau rời đi cùng tôi.”
“Để tôi nói chuyện với Tiểu Hân đã.” Hứa Thụy không lập tức ra quyết định, ở bên kia điện thoại dặn dò một câu: “Trì thiếu, cậu cũng cẩn thận.”
Hai người cúp điện thoại, xe đúng lúc dừng lại ở Trì gia.
Trì Diên theo sau lão quản gia đi về phía phòng Trì lão gia tử ở.
Phòng này đã có lịch sử hơn ba trăm năm, được xây dựng bằng gỗ, xà ngang rất cao nhưng bởi vì ít cửa sổ nên khiến người ta cảm thấy âm u. Quản gia sau khi đưa cậu đến thì đóng cửa rời đi.
Trong phòng có một chiếc bàn gỗ, một người đang ngồi trêи ghế phía sau bàn, người nọ vốn đang đưa lưng về phía cậu, nghe thấy động tĩnh liền quay lại chính diện với Trì Diên.
Khi nhìn rõ gương mặt đó, Trì Diên không kìm lòng được mà mở to hai mắt, há miệng, từ trong cổ họng hô một câu rất nhỏ, suýt chút nữa đã kêu ra.
Người đang ngồi trước mặt, không phải tổ phụ cậu rất ít khi nhìn thấy trong ký ức mà chính là người cậu mới gặp mấy ngày trước, cũng vừa mới bất hạnh qua đời – cha cậu Trì Viễn Sơn. Chỉ có điều người trước mặt bộ dạng không phải là Trì Viễn Sơn tiều tụy vàng vọt lúc trước, nhìn qua vẫn tương đối có sức sống, chỉ như trong một đêm già đi mười tuổi.
Trì Diên cảnh giác lui về sau một bước, nhìn chằm chằm người nọ: “Ông là ai?”
Người nọ lại không trả lời cậu, chỉ nhìn cậu, đột nhiên nở nụ cười: “Diệp Nghênh Chi vậy mà lại để con tới, hồn Trì Lâm Sinh rõ ràng vẫn luôn ở Diệp gia, trước đó không lâu mới hoàn toàn tan biến. Hắn biết rõ chuyện Trì Lâm Sinh mà vẫn dám để con tới gặp ta. Ta vốn còn chuẩn bị những cách khác, hiện tại xem ra không cần dùng nữa rồi.”
Trì Lâm Sinh là tên tổ phụ Trì Diên. Người này nói như vậy, chứng tỏ hắn không phải là tổ phụ Trì Lâm Sinh, càng không phải là Trì Viễn Sơn cha mình. Hắn chỉ là một thứ khoác da cha mình. Trì Diên không có thời gian suy nghĩ hàm nghĩa lời hắn nói, chỉ cảnh giác hỏi lại: “Ông là ai?”
Người nọ vẫy tay với cậu: “Tiểu Diên, lão thái gia đây. Khi còn bé con còn từng gặp ta mà, mới rời nhà vài năm đã quên rồi sao?”
(thái gia: ông cố)
Thái gia…thái gia của cậu, ông nội của cha, rõ ràng thời điểm mẹ còn mang thai cậu đã qua đời. Cậu không có khả năng từng gặp thái gia, nhưng người trước mặt nói mình đã từng gặp hắn… Như vậy ý hắn nói chỉ có thể là “Hắn” dùng thân phận khác xuất hiện.
Liên kết với những lời hắn nói ban nãy, trong chớp nhoáng Trì Diên suy nghĩ rất nhiều—— chẳng lẽ nói, khi còn nhỏ người cậu cho rằng là ông nội, kỳ thật là do vị “Tổ phụ” trước mắt này khoác vỏ da Trì Lâm Sinh? Hình như hiện tại hắn đang không biết làm cách nào để lại khoác da cha mình? Có lẽ Nghênh Chi ca ca đã sớm biết chút chuyện nên mới bình thản khích lệ mình tự đến đây tìm hiểu tất cả như vậy?
Trì Diên không dám nghĩ tiếp, hiện tại phân tâm truy xét những vấn đề kia cũng không có ý nghĩa gì nữa. Cậu lấy lại bình tĩnh, thoáng an tâm, nói vậy nghĩa là Nghênh Chi ca ca đã sớm có chuẩn bị, sẽ không sao cả.
“Trước kia Trì Lâm Sinh vẫn luôn là do ông giả mạo sao? Ông cũng luôn biết chuyện cha tôi trúng độc? Trì Dung là do ông hại chết, người lúc trước muốn hại chết tôi cũng là ông? Lần này ông gọi tôi đến đây là muốn hại tôi chết sau đó chiếm xác tôi?” Cậu nhìn không dời mắt người trước mặt tự xưng là thái gia của mình, nói thẳng.
Tạm thời bất luận người này có phải thái gia thật của cậu hay không, nếu hắn không phải Trì Lâm Sinh, vậy việc hắn âm thầm nhúng tay vào việc cha bị cổ độc thao túng đã có thể hiểu được.
Cha là con trai trưởng Trì gia, ở Trì gia có lực ảnh hưởng nhất định, nếu như ông tỉnh táo, dần dần nhất định sẽ phát hiện điểm bất thường ở cha mình, sẽ phát hiện người trong cơ thể Trì Lâm Sinh đã không phải là “Trì Lâm Sinh”. Nếu ông liên hợp với các tộc lão cùng vạch trần, cho dù thứ kia có khoác da Trì Lâm Sinh thì cũng không kháng cự nổi.
Nhưng nếu Trì Viễn Sơn bởi vì bị hạ cổ mà thần chí không rõ, tình huống sẽ khác hẳn. Bị thao túng, tâm chí đại biến, ông sẽ rất khó chú ý tới điểm bất thường của cha mình, kẻ thế thân kia sẽ không lo lắng việc bị phát hiện. Huống hồ mẹ Trì Dung không có dã tâm, bà ta thao túng Trì Viễn Sơn chỉ vì muốn đạt được “Tình yêu” bệnh trạng trong tưởng tượng của mình, Trì Viễn Sơn sau khi bị hạ cổ sẽ chỉ mụ mị thiên vị mẹ con bọn họ mà không bị điều khiển làm ra chuyện gì khác, sẽ không xảy ra phiền phức.
“Yên tâm, ta không chiếm được cơ thể ngươi, chỉ cần Diệp Nghênh Chi nói cho ta biết cách dùng quỷ khí ở nơi này để kéo dài tính mạng, ta sẽ thả ngươi đi.” Kẻ khoác vỏ da Trì Viễn Sơn nói, sau đó nhắm mắt lại, không để ý tới Trì Diên nữa.
Trước đó hắn muốn trực tiếp thừa cơ giết Trì Diên rồi khống chế hồn phách cậu, người chết chung quy vẫn dễ khống chế hơn so với người sống, dùng hồn cậu để làm điều kiện trao đổi với Diệp Nghênh Chi quả thật không có gì tốt hơn. Nhưng hiện tại hắn đã thay đổi chủ ý, đứa nhỏ này đối với Diệp Nghênh Chi xem ra quan trọng hơn nhiều so với hắn nghĩ, hắn không biết Diệp Nghênh Chi đã chuẩn bị những gì, nhưng trước khi tìm được cách kéo dài tính mạng, hắn sẽ không mạo hiểm động đến Diệp Nghênh Chi.
Không chiếm được cơ thể mình? Quỷ khí? Trì Diên nhíu mày, nơi đây thật sự tràn ngập quỷ khí giống thôn Hà Gia ư? Tại sao người kia lại nói không chiếm được cơ thể mình?
Trì Diên thử hỏi người kia, hắn lại không hề để tâm nữa, chỉ nhắm mắt lại dựa trêи ghế dưỡng thần.
Trì Diên chợt nhớ tới một sự kiện. Thời điểm cậu bốn năm tuổi, một ác quỷ trăm năm bị tổ tiên Trì gia phong ấn ở cấm địa đã thoát ra, chạy đến phòng cậu ý đồ cướp đoạt cơ thể còn nhỏ của cậu. Đến bây giờ cậu vẫn có thể nhớ lại cảm giác hơi lạnh chạy dọc cột sống chui vào trong não, lúc ấy khó chịu đến mức khóc lớn. Sau đó hơi lạnh lại đột nhiên biến mất. Sau này cậu lớn lên một chút, nhớ tới chuyện này bèn hỏi mẹ, mẹ cậu nói khi người của Trì gia truy tìm tung tích ác quỷ kia đã đến xem qua cho cậu, nói tà khí trong cơ thể cậu cực thịnh, lại ngang ngược khinh người, nhưng lại nhất mực hài hòa tương hợp với hồn cậu, ác quỷ kia vừa chui vào đã bị tà khí trong cơ thể cậu cắn nuốt.
Cho nên nói có lẽ cũng bởi vì phần tà khí này nên người kia mới không chiếm được cơ thể mình? Hắn đã chiếm dụng cơ thể tổ phụ Trì Lâm Sinh rồi đến cha Trì Viễn Sơn, nếu giả thiết hắn chỉ có thể dùng thân xác con cháu Trì gia, vậy chuyện hắn ủng hộ mẹ con Trì Dung vào cửa là đương nhiên—— hắn lại chuẩn bị được cho mình một vật chứa có thể sử dụng.
Như vậy việc lúc trước hắn hại chết Trì Dung đã có thể lý giải, có lẽ hắn dự cảm cơ thể tổ phụ Trì Lâm Sinh đã đến cực hạn không thể dùng được nữa, so với Trì Viễn Sơn bị cổ thao túng nhiều năm không còn trẻ, Trì Dung tuổi trẻ khí thịnh đương nhiên là lựa chọn tốt hơn. Chỉ có điều Trì Dung đã biến thành xác khô, cho nên hắn mới không thể không chọn cách ở tạm trong thân xác Trì Viễn Sơn, chờ cái gọi là “Biện pháp kéo dài tính mạng”.
“Ông biết chuyện Trì Dung đã chết nhưng người khác vẫn có thể nhìn thấy hắn, cho là hắn còn sống? Ông cũng biết nơi này có rất nhiều người chết, biến thành giống Trì Dung, còn nơi này đã sắp trở thành một thế giới âm dương đảo nghịch?” Lúc này cậu muốn biết tất cả mọi chuyện có liên quan tới người trước mắt hay không.
“Trì Viễn Sơn” khi nghe đến “âm dương đảo nghịch” chợt mở to mắt nhìn cậu một cái rồi lại nhắm mắt, không nói gì.
Trì Diên nhịn không được tiếp tục hỏi: “Vì sao ông khẳng định Diệp gia có cách kéo dài mạng sống mà ông muốn?”
Lần này người kia trả lời cậu: “Trì Lâm Sinh hồn rời khỏi xác nhiều năm như vậy Diệp gia cũng có cách bảo vệ, chứng tỏ quỷ thuật của Diệp gia thật sự không tầm thường. Còn nữa, Diệp Nghênh Chi cái dạng kia đáng lẽ đã sớm nên chết rồi, nhiều năm như vậy mà vẫn còn nửa sống nửa chết, hơn nữa quỷ khí trêи người không có gì khác quỷ khí vây quanh nơi đây, đều càng lúc càng dày, cách giải thích duy nhất chỉ có thể là hắn đã dùng quỷ khí thiên địa để kéo dài mạng.”
Đúng lúc này cửa bị gõ nhẹ ba cái, bên ngoài vang lên một giọng nói lành lạnh lại dịu dàng: “A Diên, xe đang đợi bên ngoài đưa em trở về thăm ngoại, em mau ra đây.”
Trì Diên nhìn thoáng qua về phía sau, lưỡng lự đẩy cửa ra.
Cửa đẩy nhẹ một cái đã mở, Diệp Nghênh Chi đứng ngoài cửa, trông thấy cậu liền cúi đầu xuống, sờ lên mặt cậu: “A Diên đã biết hết những chuyện muốn biết chưa?”
“… Vẫn chưa.” Trì Diên ủ rũ hạ mắt.
Diệp Nghênh Chi khẽ cười một cái: “Không có việc gì. Lát nữa để ta thay em nói chuyện với vị tiên sinh này, em mau đi đi, đợi ca ca đi tìm em.”
Trì Diên muốn hỏi hắn về Trì Lâm Sinh và chuyện quỷ khí kéo dài tính mạng; muốn hỏi những việc hắn đã biết từ trước, có phải đã sớm biết tổ phụ thật của cậu không còn ở đây, vị tổ phụ kia là do một thứ không rõ khoác da người hay không; muốn hỏi hắn có đối sách gì với tình trạng âm dương đảo nghịch ở nơi này hay không… Nhưng trước mắt xem ra không phải thời điểm tốt, trong phòng còn có một thứ không biết là gì kia đang chờ.
Cuối cùng cậu chỉ khẽ ngẩng đầu, hôn lên bên tai Diệp Nghênh Chi một cái: “Nghênh Chi ca ca, đừng làm cơ thể cha em bị hư hại, giúp ông ấy đem thân xác cũng an táng tốt được không?”
Diệp Nghênh Chi dùng đôi mắt tối đen nhìn cậu, sờ lên môi cậu: “Được.”
Bất kể đó là thứ gì, Nghênh Chi ca ca đương nhiên đều sẽ không thua.
Hết chương 117.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.