Tà Túy

Chương 108: Sự lạ




Edit by An Nhiên
Diệp Nghênh Chi mới đầu còn ngọt ngào hưởng thụ, mặc Trì Diên tự mình chủ động, mặc cậu không có kết cấu gì mà dùng môi lưỡi của mình “giúp hắn làm ấm”. Nhưng chỉ kìm nén chốc lát đã không nhịn được nữa, lật người áp Trì Diên
xuống dưới thân hôn cậu, sau một lúc lâu mới vẫn chưa thỏa mãn mà buông ra, thở gấp nỉ non: “… A Diên của ta thật ngọt.”
Mặt Trì Diên lập tức càng đỏ hơn, mở to mắt kinh ngạc nhìn hắn, cũng không biết nên phản ứng như thế nào.
Diệp Nghênh Chi một lần nữa nghiêng người áp xuống.
Một khắc từ đó không thể vãn hồi, hai người dây dưa hồi lâu mới ôm nhau thϊế͙p͙ đi.
Trì Diên mơ mơ màng màng chỉ cảm thấy như trở về thuở nhỏ, khi đó ở biệt uyển cũng có một gian phòng cho cậu, nhưng cậu chưa từng qua đêm ở gian phòng đó, chỉ cần ngủ lại biệt uyển thì cậu sẽ ngủ cùng Diệp Nghênh Chi trong phòng hắn.
Cảm giác này thật kỳ diệu, hai người rõ ràng cách biệt nhiều năm, cả hai đều đã có rất nhiều thay đổi, nhưng sau khi gặp lại lại giống như chưa bao giờ tách ra, thậm chí vòng ôm của đối phương cũng cảm giác vô cùng quen thuộc. Lời Hứa Thụy nói một chút cũng không đúng, Nghênh Chi ca ca của cậu, rõ ràng vẫn là Nghênh Chi ca ca của cậu.
Trì Diên ôm chặt người bên cạnh, trong đầu mơ mơ hồ hồ mà hồi tưởng lại lời ông ngoại “… Đàn ông con trai phải chủ động một chút, nếu không sẽ bị người ta giành mất”. Nhiều năm như vậy bên người Nghênh Chi ca ca không có ai, nhưng lại sẵn lòng với thân thiết mình đến thế, vậy nếu mình lại chủ động thêm chút nữa thì sẽ đoạt được ca ca thành của mình, đúng không? Nhưng đáy lòng cậu lại hơi không tự tin, không ngừng nói những lời nhụt chí. Trì Diên cũng nghe không rõ những lời đó là gì, cứ dao động như vậy giữa cảm xúc muốn ngóc đầu dậy tiến tới rồi lại giẫm chân tại chỗ không làm gì, dần dần ngủ say.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê cậu nghe thấy có tiếng người nói chuyện, âm thanh từ ngoài cửa truyền vào. Trong phòng tối đen như mực, đèn đã tắt từ lâu, nhưng trong hành lang đèn vẫn sáng, một tia sáng xuyên qua khe cửa, đồng thời còn có tiếng người thấp giọng nói chuyện với nhau và tiếng bước chân xột xoạt truyền vào.
Cậu nghe ra một giọng nói hình như là của Phúc bá: “… Tam gia, Trì lão gia tử sắp đi rồi, ngài có muốn để Trì thiếu trở về nhìn một lần không?”
Còn có giọng nói lạnh nhạt của Nghênh Chi ca ca: “Nhìn gì? A Diên bây giờ có quan hệ với bọn họ?”
Sau đó những âm thanh kia đều biến mất. Nam nhân đi vào, cửa phòng ngủ bị đóng rồi khóa lại. Trì Diên cảm giác được một bàn tay lạnh lẽo áp lên trán, sau đó từ trán trượt xuống. Cậu cảm thấy khí tức lạnh như băng đến gần, khóe mắt in xuống một nụ hôn lành lạnh.
Nam nhân nằm xuống bên cạnh, kéo cậu vào trong ngực.
Trì Diên rụt vào trong ngực đối phương, tiếp tục ngủ.
Trong lòng lại thoáng chút nghi hoặc và lo lắng. Không biết sức khỏe Nghênh Chi ca ca bây giờ thế nào, lần này trở về chưa thấy ca ca phát bệnh, nhưng cơ thể lại lạnh hơn, trong trí nhớ của cậu, cho dù khi phát bệnh nặng người ca ca cũng không lạnh đến thế…
Một đêm vô mộng, sáng hôm sau tỉnh dậy Trì Diên chỉ cảm thấy tinh thần thư thái. Diệp Nghênh Chi vẫn như đêm qua ngồi bên cạnh lật sách đọc, thấy cậu tỉnh lại cúi đầu hôn lên mi mắt cậu: “A Diên mau dậy rửa mặt, còn không dậy bữa sáng sẽ nguội mất.”
Cháo hải sản thơm ngon, hương bánh bao nhân gạch cua xông vào mũi, đều là món Trì Diên thích ăn, vừa nếm là biết do Diệp Nghênh Chi tự mình làm. Cũng không biết Diệp Nghênh Chi rời giường lúc nào chuẩn bị bữa sáng. Trì Diên khi còn nhỏ không hiểu chuyện, thích ăn những món Diệp Nghênh Chi làm, thường xuyên làm nũng đòi hắn nấu, không biết đau lòng người khác, bây giờ lớn lên hồi tưởng lại nội tâm càng thêm chua xót.
“Nghênh Chi ca ca nghỉ ngơi nhiều chút, không cần nấu cho em đâu.” Ở trong bếp bận rộn một lúc đã là một hai giờ, cậu sợ cơ thể Diệp Nghênh Chi không chịu nổi.
“Không việc gì,” Diệp Nghênh Chi ngồi một bên cười nhìn cậu, ” Ở lại cùng ca ca, mỗi ngày ca ca đều nấu cho A Diên ăn.”
“Vậy, hiện tại sức khỏe ca ca thế nào? Tốt hơn chút nào chưa?”
“Ừm.” Diệp Nghênh Chi trầm ngâm một chút, cười nói, “Vẫn như cũ, duy trì như vậy, dù sao cũng không chết ngay được.”
Hắn càng tỏ vẻ không hề gì như vậy, trong lòng Trì Diên lại càng khó chịu, không thể nào tưởng tượng người này sẽ rời khỏi cậu, sẽ biến mất khỏi thế gian, không thể tìm được, không thể gặp lại.
“Sau này không cho phép nấu cơm nữa.” Ngữ khí không khống chế được mà trở nên cứng rắn.
“Chỉ nấu cơm thì thật sự không vấn đề gì…” Diệp Nghênh Chi nâng mắt nhìn Trì Diên, thấy đôi mắt hơi đỏ lên của đối phương mới dừng đề tài này lại, giống như không nghĩ tới Trì Diên lại phản ứng mạnh đến thế, bèn đổi chủ đề khác, “Được được được, đêm qua A Diên ngủ thế nào?”
“Rất tốt.” Trì Diên cũng ý thức được vừa rồi mình phản ứng hơi quá, thầm nghĩ sau này phải để mắt đến Diệp Nghênh Chi không cho hắn làm những việc phí công tốn sức, tĩnh dưỡng cho tốt.
Nhắc đến tối qua cậu lại nhớ tới một chuyện: “Nửa đêm qua lúc tỉnh lại, hình như em nghe thấy… tổ phụ em đã qua đời?”
Kỳ thật đúng như lời Diệp Nghênh Chi nói đêm qua mà cậu nghe thấy, hiện tại cậu và Trì gia đã không còn quan hệ, cậu và Trì lão gia tử cũng không có tình cảm gì, nếu nói thật lòng thì, vốn ban đầu còn có mấy phần oán khí, sau khi ra khỏi Trì gia ngay cả oán cũng đã lười oán, chỉ coi đối phương là người xa lạ.
Không nghĩ tới Diệp Nghênh Chi lại kinh ngạc: “Qua đời? A Diên nghe được từ đâu? Trì lão gia tử vẫn khoẻ mạnh, chỉ có điều bây giờ đang bế quan tu hành, không thể gặp mặt. Nếu em không yên lòng thì ta có thể mang em quay về Trì gia thăm một lần.”
“Nhưng đêm qua em nghe thấy ca ca và Phúc bá nói chuyện… Em nghe thấy Phúc bá nói ‘Trì lão gia tử sắp không còn”, còn nhắc tới em nữa.” Trì Diên có chút nghi hoặc.
“Em nghe lầm rồi.” Diệp Nghênh Chi yên lặng nói, “Phúc bá đến đưa thuốc cho ta, lời ông ấy nói là ‘Thuốc sắp không còn.”
Nội tâm Trì Diên vẫn hơi do dự, nhưng bởi vì thái độ của Diệp Nghênh Chi vô cùng bình thản, cậu cũng chỉ có thể tạm thời đè nghi vấn xuống.
Ăn sáng xong tài xế hôm qua lại đưa Trì Diên quay về Hứa gia, đồng thời đáp ứng lời Diệp Nghênh Chi sẽ trở lại trước giờ ăn tối.
Sau khi Trì Diên rời đi, Diệp Nghênh Chi một mình trở lại phòng ngủ, đứng trước cửa sổ đưa mắt nhìn xe hơi màu đen dần chạy xa, không kìm lòng được lộ ra một nụ cười.
Rốt cuộc, A Diên của hắn đã lại trở về bên hắn.
Hắn quay người ngồi xuống giường, đưa tay khẽ vuốt vị trí đêm qua Trì Diên nằm, híp mắt.
A Diên nói thích hắn, chủ động hôn hắn. Diệp Nghênh Chi nghĩ tới hình ảnh đêm qua dưới ánh đèn Trì Diên nằm ở nơi này bị hắn hôn, mặt đỏ bừng, đôi mắt sáng lấp lánh một tầng hơi nước, giống như thú cưng nuôi trong nhà không muốn xa rời mà nhìn hắn, nhìn đến lòng hắn mềm ra, lại ngứa, hận không thể bắt đối phương vào lòng bàn tay đùa nghịch.
Cũng là hôn, nhưng đêm đó ở miếu thần Na A Diên hoàn toàn không giống.
A Diên của hắn ngốc. Thế nhưng dù có ngốc, trải qua xã hội phức tạp nhiều năm như vậy, cậu lại không biết hôn là có ý gì sao? Cậu lại không biết gần gũi mà thân mật hôn như vậy là có nghĩa gì sao? Nhìn phản ứng khi ở miếu thần Na, rõ ràng cậu biết rõ.
Tiểu bại hoại, chính là giả bộ đáng thương cố ý đến dụ hoặc mình.
Cả trái tim Diệp Nghênh Chi như trôi lơ lửng, vừa nghĩ tới khi đó người trong lời A Diên của hắn nghiêm túc nói “Tôi đã có người trong lòng” chính là nói mình, dù chỉ là khả năng là vậy… Hắn nhắm mắt lại, kiềm chế tâm tư xao động như say rượu. Nếu là ngày trước, có lẽ hắn đã phát bệnh.
Hắn khẽ cười một cái, dần dần bình tĩnh lại. Tiểu hỗn đản, A Diên ngốc, ca ca sẽ chờ, chờ xem em định làm thế nào.
Trì Diên vừa đến Hứa gia nhìn thấy Hứa Thụy, rốt cuộc vẫn nhịn không được dò hỏi: “Đêm qua Trì gia không phát sinh chuyện gì chứ? Tổ phụ tôi bên đó có chuyện gì không?”
Nếu Trì lão gia tử thật sự qua đời, cho dù là bệnh tình nguy kịch, tin tức đó nhất định sẽ truyền tới, mấy người Hứa Thụy cũng sẽ nhận được tin, không thể giấu giếm nổi.
Hứa Thụy ngờ vực câu hỏi đột ngột của cậu, cẩn thận suy nghĩ nói: “Không nghe thấy tin gì hết. Có ai nói gì với cậu à?”
“Tối qua hình như tôi nghe có người nói tổ phụ tôi sắp không còn, cảm giác rất thật, nhưng Nghênh Chi ca ca bảo là tôi nghe lầm.”
“Ơ kìa, lại còn Nghênh Chi ca ca.” Hứa Thụy trêu chọc cậu, “Vậy nhất định là cậu nghe lầm rồi, chuyện lớn như vậy không có khả năng không có tin tức, hơn nữa Trì lão gia tử vẫn khỏe mạnh lắm, dạo này còn đang bế quan, không có khả năng đột ngột qua đời. Cậu ấy, Trì thiếu, hôm qua cậu với Nghênh Chi ca ca của cậu phát sinh chuyện gì rồi?”
“Còn có thể có chuyện gì, chỉ ôn lại chuyện cũ thôi.” Cậu nghĩ đến nụ hôn đêm qua, trong lòng liền nhột, lập tức đáp qua loa cho xong chuyện.
Chỉ lát sau Hứa Hân cũng đến tìm, ba người hàn huyên nửa ngày, vợ chồng bác Hứa đều có việc đi ra ngoài, buổi trưa chỉ có ba người cùng nhau ăn cơm.
Hai anh em Hứa Thụy mượn cơ hội muốn trêu chọc Trì Diên vài câu, thật sự bọn họ thấy Trì Diên đã lớn như vậy, gặp Diệp Nghênh Chi vẫn là một câu “Nghênh Chi ca ca” hai câu “Nghênh Chi ca ca”, sống chết không đổi được miệng, rất buồn cười.
Hứa Hân nói: “Trì thiếu, cậu nói xem sau này tôi phải ngẩng đầu trước mặt bạn bè họ hàng thế nào hả? Trước mắt bao nhiêu người, tất cả đều thấy, bạn trai tôi dẫn về vừa gặp một cái đã hấp dẫn sự chú ý của chủ nhân Diệp gia, rồi đêm đó lên xe Tam công tử, cả đêm không về, mãi hôm sau mới được xe của Diệp gia đưa về Hứa gia. Cậu nói xem phải làm sao đây? Sau này tất cả mọi người đều biết tôi bị Diệp tam công tử đào chân tường.”
(đào chân tường: nôm na là chen vào rồi nẫng mất)
Hứa Thụy trêu ghẹo em gái nói: “Mày thì thiệt cái gì, cạnh tranh được với chủ Diệp gia à, có gì không mà đòi cạnh tranh.”
Vốn chỉ là đùa giỡn bình thường, Trì Diên lại chột dạ, chỉ nghe mà mặt đỏ tới mang tai. Cậu dám thẳng thắn biện bạch với Diệp Nghênh Chi rằng mình và anh em Hứa gia chỉ là bạn bè bình thường, nhưng lại không dám nói mình và Diệp Nghênh Chi chỉ là tình huynh đệ với anh em Hứa gia.
Đang lúc ba người nói giỡn, quản gia nhà Hứa Thụy báo một tiếng đi đến, nhìn Hứa Thụy rồi nhìn Trì Diên, xong lại nhìn về phía Hứa Thụy, do dự đợi chỉ thị của hắn.
Hứa Thụy hỏi ông: “Có chuyện gì?”
Quản gia nói: “Là việc về Lâm Trụ con của Lâm Nhị tẩu.”
Hứa Thụy phẩy tay: “Không việc gì, ông cứ nói đi.”
Trêи mặt quản gia hiện lên nét kỳ quái, tựa hồ đang cân nhắc vấn đề này nên nói thế nào, lưỡng lự hai giây cuối cùng nói: “Vừa rồi Lâm Trụ đã được tìm thấy, không còn sống, thi thể ở cánh rừng trong núi. Đại quản gia đã tìm người đến xem thử, nhưng người đó nói thi thể đã chết từ ba ngày trước.”
“Sao có thể.” Hứa Hân đột nhiên lên tiếng, nhíu mày nói, “Khuya hôm trước tôi còn trông thấy hắn mà.
Trêи thực tế, hôm trước không chỉ có một mình Hứa Hân trông thấy Lâm Trụ.
Hết chương 108.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.