Tà Túy

Chương 104: Người kia




Edit by An Nhiên
Cậu đã hoàn toàn tách khỏi Trì gia. Cậu hận không thể đầu thai lại một lần, đoạn tuyệt không còn chút quan hệ gì với Trì gia, càng không muốn bất cứ thứ gì của Trì gia. Nhưng dù sao cậu vẫn mang danh phận cháu đích tôn, chỉ riêng điểm này, chưa nói đến Trì Viễn Sơn, ngay cả Trì Dung cũng sẽ không yên bụng.
Kỳ thật cậu nghĩ rằng mình chính là một cái gai trong lòng Trì Dung, rút ra vẫn chưa đủ, phải phá huỷ hoàn toàn Trì Dung mới có thể yên tâm sống.
Sát ý của đối phương đã rõ như thế, cậu cũng không thể khoanh tay chịu chết, nếu đối phương đã quyết định giết cậu, có lần một ắt sẽ có lần hai. Nhờ có vị “Thần linh” không biết tên kia cậu mới thoát được một kiếp, lần sau chưa chắc sẽ có vận khí tốt như vậy. Nhưng cậu chỉ là một người bình thường thế đơn lực bạc, muốn đối phó Thiên sư thế gia thần bí khó lường vẫn là chuyện quá khó khăn, không khác gì chuyện hoang đường.
Sau khi trở lại thành phố R, Trì Diên suy nghĩ rất lâu cũng không nghĩ ra được biện pháp nào ổn thỏa có thể bảo vệ tính mạng. Kết quả duy nhất nghĩ ra được chính là ít nhất cậu phải trở lại trong giới, để các thiên sư và những người nghiên cứu thuật pháp chú ý tới sự tồn tại của cậu, như vậy Trì gia sẽ e ngại thanh danh của cậu, muốn hại cậu cũng phải suy tính thêm, mà cậu cũng có thể tranh thủ thời gian giành thêm thẻ bài bảo toàn tính mạng.
Nghĩ tới đây Trì Diên không do dự nữa, lập tức đặt vé đi thành phố L, cậu nói với ông ngoại một tiếng, sắp xếp ổn thỏa chuyện trong nhà xong lên đường. Cậu sắp tốt nghiệp, hiện tại luận văn đã viết xong, chỉ còn thiếu phần kết luận nên việc trêи trường không nhiều, lần trước đi một chuyến cùng Tống Cẩm với lần này đi thành phố L đều sẽ không ảnh hưởng.
Người trong dòng tộc Thiên sư thế gia giống như Trì gia cực kì khó tìm, cũng khó có thể bắt gặp, người bình thường dù gặp được cũng không biết đối phương là thiên sư giao tiếp với quỷ thần. Trì Diên sau khi rời khỏi Trì gia dù muốn tìm đường trở về cũng không đơn giản.
Nhưng cậu có thể dễ dàng tìm được một người. Cậu biết Hứa Thụy mở quán cà phê ở thành phố L.
Hứa gia giống Trì gia, đều là Thiên sư thế gia rất truyền thống, Hứa Thụy lớn hơn cậu nửa tuổi, cậu và Hứa Thụy xem như quen biết từ nhỏ, nhưng hai người tính cách không hợp, quan hệ vẫn luôn bình thường. Cha Hứa Thụy là con thứ của Hứa gia, bởi vì rất có thiên phú với thuật pháp nên ở Hứa gia địa vị khá cao. Hứa Thụy còn có một em gái sinh đôi, người xưa vẫn thường nói sinh đôi là điềm xấu, nhưng vì cha mẹ Hứa Thụy đều rất yêu thương hai con của mình nên hai anh em Hứa Thụy khi còn nhỏ ở Hứa gia đều là tiểu công chúa tiểu thiếu gia không ai dám trêu chọc.
Bây giờ hồi tưởng lại, Trì Diên cảm thấy khách quan mà nói thuở nhỏ mình và Hứa Thụy không hợp một phần nguyên nhân có thể vì mình ghen tỵ với đối phương, ghen tỵ hắn được bậc cha chú trưởng bối bảo vệ che chở. Hứa Thụy thì không quen nhìn cậu mềm mềm nhũn nhũn quấn bên cạnh người kia, nói cậu còn không mạnh mẽ bằng con gái, không giống nam tử hán.
Về điểm này Trì Diên và Hứa Hân em gái Hứa Thụy đều không đồng ý, Hứa Hân ghét bỏ anh trai thành kiến với giới tính của mình, ai nói cứ là con gái thì sẽ mềm mềm nhũn nhũn; Trì Diên thì không thích Hứa Thụy xen vào việc của người khác, chuyện cậu thích quấn lấy người nọ rồi quấn như thế nào đều là chuyện của cậu và người nọ, người khác không cần xen vào. Trì Diên tính tình chậm, làm việc cũng nhẹ nhàng kiên nhẫn, cho nên quan hệ với Hứa Hân cũng không tệ.
Cho đến năm đó mười lăm tuổi, Trì Diên và anh em Hứa Thụy Hứa Hân một lần cùng nhau tìm được đường sống từ trong chỗ chết, hai người mới có chút cảm giác *tinh tinh tương tích, rồi bởi vậy mà có thêm một mối giao tình đáng quý có thể trợ giúp nhau.
(tinh tinh tương tích: người có tính cách, cảnh ngộ giống nhau thì giúp đỡ, ủng hộ nhau)
Trì Diên sau khi rời khỏi Trì gia tự nhiên cũng không còn liên lạc với hai anh em Hứa Thụy, mãi đến khi lên đại học có một lần cùng bạn học đến thành phố L chơi, trong lúc vô tình phát hiện một tiệm cà phê rất nổi tiếng ở thành phố L là do Hứa Thụy rảnh rỗi mở, đương nhiên Hứa Thụy không thiếu tiền, mở tiệm chỉ là vì sở thích. Cũng may mắn nhờ có cha mẹ dung túng, hắn và Hứa Hân mới có thể “Tự do phát triển” như vậy. Hứa Thụy nói hắn ghét bầu không khí truyền thống mà hủ lậu của Hứa gia nên mới chạy đến đây, thà tự mình mở tiệm chứ không muốn quay về, cũng nói sau này nếu Trì Diên có việc gì thì có thể đến tiệm tìm hắn. Trì Diên hiểu cảm giác đó của Hứa Thụy, nhưng quan hệ của hai anh em với cha họ khẳng định không giống mình, sẽ không cắt đứt với Hứa gia mà gắn chặt với gia tộc và giới thiên sư. Nếu Trì Diên muốn trở lại trong giới, hiện tại trung gian duy nhất có thể thông qua chỉ có Hứa Thụy.
Cậu đến tiệm cà phê đúng lúc Hứa Thụy đang ở đó.
Ông chủ Hứa đích thân chiêu đãi cậu: “Muốn uống gì, tôi làm cho cậu.”
Trì Diên nhìn menu: “Sữa chocolate, thêm đường.”
Hứa Thụy “Chậc” một tiếng, quay đầu lại pha sữa cho cậu, tiện thể cười nhạo nói: “Ngài đúng là không dứt được sữa nhỉ, Trì thiếu gia.”
Hứa Thụy rót cho mình một cốc hồng trà, mang sữa cho Trì Diên cùng ra sau tiệm ngồi: “Không có chuyện sẽ không lên điện tam bảo, lần này Trì thiếu gia đại giá quang lâm là vì chuyện gì?”
Bất hòa và nội tình giữa mình và Trì gia Hứa Thụy đều biết rõ, nếu đã muốn nhờ đối phương giúp, Trì Diên sẽ không gạt hắn, kể lại ngọn nguồn chuyện ở thôn Hà Gia cho hắn nghe.
“Cho nên cậu cảm thấy Trì Dung muốn hại cậu? Hiện tại cậu muốn trở lại dưới tầm mắt của tất cả các thiên sư, quay về giới, dùng cách này để Trì Dung không dám manh động?”
“Phải.” Trì Diên xoay cốc trong tay, gật đầu nói.
“Nhưng nếu làm thế, Trì Dung thấy cậu có dự định trở về, muốn đoạt lại mọi thứ của hắn. Cậu chắc sẽ không bức Trì Dung giết cậu nhanh hơn chứ?” Hứa Thụy cau mày nói.
“Trở về chết, không trở về cũng chết; đoạt cũng chết, không đoạt cũng chết. Không bằng trở về liều với hắn một lần.” Trì Diên cười khổ nói, “Tôi có quay về hay không, có muốn đoạt của hắn hay không, hắn đều sẽ giết tôi. Dù sao tôi cũng mang danh cháu đích tôn, hơn nữa vẫn là người Trì gia, tôi trở về các thiên sư đồng đạo và lão nhân trong tộc đều nhìn thấy, mấy người đám Trì Dung có ra tay thì ít nhiều cũng phải kiêng nể mấy phần. Chung quy tốt hơn so với làm một người bình thường đột nhiên một ngày nào đó chết không rõ ràng, nói không chừng còn liên lụy đến bạn bè.”
“Điều này cũng đúng.” Hứa Thụy trầm tư gật đầu, “Vừa đúng lúc nửa tháng nữa sẽ đến Lễ tế trời năm năm tổ chức một lần, lần này do chính Hứa gia chủ trì, hai ngày trước cha tôi còn gọi điện giục tôi về, tôi sẽ nghĩ cách sắp xếp cho cậu thân phận vừa hợp lý lại vừa khiến người ta chú ý để dẫn cậu tham gia.”
“Cảm ơn cậu.” Những người thông linh giới thiên sư này tự nhận là đón thần tiễn quỷ nghịch thiên cải mệnh, đạo trời có phúc, cho nên thường cứ cách một thời gian sẽ tiến hành nghi thức tế trời để tạ tội cầu phúc, dần dà biến thành gần như tất cả các thiên sư cùng tham gia nghi thức trọng đại này, được gọi là “Lễ tế trời”. Hiện tại Lễ tế trời được tổ chức năm năm một lần, mỗi lần đều có thiên sư từ một phái có uy vọng đến chủ trì, lần này vừa vặn đến phiên Hứa gia. Hứa Thụy đương nhiên không thể không quay về.
Hứa Thụy cả buổi không nói gì, chỉ chậm rãi uống trà, bộ dạng như đang tự hỏi nên dùng cách gì để mang Trì Diên quay về tham gia lễ.
Cốc sứ trắng đựng nước trà dần thấy đáy, Hứa Thụy bảo Trì Diên chờ một chốc, đi ra lấy thêm trà, năm phút sau bưng một cốc hồng trà vào, giữa lông mày lộ ra vài phần giảo hoạt: “Trì thiếu, tôi có một cách ổn thỏa rồi, chỉ cần cậu có đồng ý hay không thôi. Hiện tại tôi với Tiểu Hân vẫn đang độc thân, cậu có thể chọn giả làm bạn trai tôi hoặc bạn trai Tiểu Hân, lễ tế trời lần này theo về. Như vậy sẽ không cần tìm cớ khác, cũng không ai có thể nói gì, chúng ta quen biết từ nhỏ, đột nhiên yêu nhau mọi người cũng sẽ không nghi ngờ.”
Đây quả thật cũng là một cách, anh em Hứa Thụy đều bằng lòng hi sinh bản thân để giúp cậu, cậu đương nhiên sẽ không phản đối.
“Vậy tôi đương nhiên chọn giả làm bạn trai Tiểu Hân, giả làm bạn trai cậu thì chưa cần chờ Trì Dung ra tay bác trai đã diệt tôi trước rồi.” Trì Diên cười nói, “Nhưng cậu nói với Tiểu Hân chưa? Cô ấy có đồng ý không?” Lão nhân đại gia tộc Hứa gia rất cổ hủ, nếu Hứa Thụy tìm “Bạn trai” nhất định sẽ bị phản đối kịch liệt, Trì Diên không muốn sinh thêm rắc rối. Đánh giá khách quan thì Hứa Hân là con gái út, ở trong gia tộc tư tưởng trọng nam khinh nữ nghiêm trọng này vốn không được coi trọng mấy, điểm tốt là không bị quản thúc quá mức. Nếu dùng thân phận bạn trai Hứa Hân để trở về, vậy có thể đạt được mục đích khiến Trì Dung sợ ném chuột vỡ bình mà cậu đã tính toán lúc trước, cũng sẽ không gây ra quá nhiều chú ý và phiền phức.
Hứa Thụy cũng cười: “Cậu cũng biết tính con bé rồi đấy, chuyện này đối với nó không vấn đề, lại là vì giúp cậu, chắc chắn sẽ không có gì không đồng ý. Nó bảo tối nay sẽ tới tìm tôi rồi cùng về nhà, nếu không được thì cậu cứ nói chuyện thẳng nó ấy.”
Sáu giờ tối Hứa Hân đến, nhiều năm không gặp vẻ ngoài cô nàng hơi khác đi chút, nhưng vẫn có thể nhìn ra bộ dạng tiểu cô nương năm nào, tính cách ngược lại vẫn không thay đổi, nghe Trì Diên nói xong liền không chút do dự đáp ứng. Sau đó hai anh em giữ Trì Diên ở thành phố L chơi hai ngày, đợi ba ngày sau cùng bọn họ quay về Hứa gia tham gia Lễ tế trời.
Trước khi đi Trì Diên đã đoán chuyến này mình phải đi một thời gian nên đã thuê người giúp việc cho ông ngoại, mỗi ngày buổi sáng đến làm bữa trưa và bữa tối, dọn dẹp nhà cửa. Có người chăm sóc ngoại cậu có thể yên tâm hơn, mỗi ngày đúng giờ gọi điện về nhà là được.
Mấy ngày nay Trì Diên và Hứa Hân đều ở nhà Hứa Thụy. Buổi tối trước ngày đi, Hứa Hân về phòng ngủ trước, thời tiết rất đẹp, trăng sáng sao thưa, Hứa Thụy cùng Trì Diên mua ít đồ nướng và bia về, mặc áo khoác ngồi trêи sân thượng hóng gió, vừa uống vừa xem bóng đá.
Ngồi ngoài trời lâu dần cảm thấy lạnh, bia cũng đã uống khá nhiều, Trì Diên vừa định bảo Hứa Thụy vào trong nhà, chợt nghe Hứa Thụy mở miệng nói: “Trì thiếu, còn có một việc, hai ngày qua tôi vẫn chưa nói với cậu.”
Trì Diên nghe ngữ khí của hắn không bình thường lắm, không biết có phải vì uống nhiều hay vì quả thật không tầm thường hay không, quay đầu nhìn hắn: “Chuyện gì?”
“Cậu còn nhớ người trước kia cậu vẫn luôn bám lấy không?” Hứa Thụy nhìn thẳng vào mắt cậu.
Nghĩ tới người kia, Trì Diên không tự chủ được mà giật giật yết hầu, hạ mắt xuống, gật đầu, tỏ vẻ tự nhiên mà cười một tiếng: “Đương nhiên là nhớ. Có việc gì à?”
“Lần đầu tiên gặp tôi trong tiệm, ngày đó cậu bóng gió hỏi tôi về người nọ, tôi cố tình giả vờ nghe không hiểu nhưng thật ra là tôi sợ tôi lắm miệng, cũng không biết nên nói như thế nào với cậu, nhưng lần này trở về cậu nhất định sẽ gặp người đó, cho nên tôi cảm thấy vẫn phải nhắc nhở cậu một chút.”
Hứa Thụy nhìn như đang cân nhắc từ ngữ: “Mấy năm nay tôi lấy cớ đi học mở tiệm này, vẫn luôn ở xa Hứa gia, rất nhiều chuyện đều là được truyền miệng đến, cũng không hiểu được toàn diện vấn đề. Tôi chỉ biết ba năm sau khi cậu đi, hai anh trai của hắn đều lần lượt qua đời, hắn trở thành chủ nhân của Diệp gia. Hiện tại phàm là người biết hắn, mỗi khi nhìn thấy hắn nhắc tới hắn đều sẽ vô cùng thận trọng kính cẩn, chưa nói đến cha tôi, ngay cả ông tôi đối với hắn cũng rất khiêm nhường.”
Hắn cẩn thận nhìn nét mặt Trì Diên, do dự một chút cuối cùng vẫn nói: “Cho nên Trì Diên à, thời gian có thể thay đổi một người rất nhiều, huống chi đã nhiều năm như vậy, cậu cũng không biết hiện tại hắn đã thay đổi như thế nào, thái độ đối với cậu là gì. Có lẽ hắn… đã không còn là Diệp Nghênh Chi mà cậu biết nữa, lần này trở về nếu không có việc gì thì cố gắng cách xa hắn ra, hắn không phải người chúng ta có thể chọc vào.
—————–

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.