Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 359: Sợ hãi cùng cực!




Đầu tiên Phương Vỹ Huyền cảm nhận được một dòng nước ấm chảy dọc theo kinh mạch của anh. Chỉ trong mười giây ngắn ngủi, dòng nước kia đã chảy qua hết kinh mạch toàn thân, cuối cùng tụ lại ở đan điền.
Đây là một luồng linh khí tinh khiết vô cùng, không cần luyện hóa thêm lần nữa!
Đồng thời cũng không cần Phương Vỹ Huyền tự mình đi vận hành!
Đây là truyền thừa mà Độ Kiếp Kỳ để lại, khiến người thừa kế vô cùng thoải mái.
Lúc linh khí tụ lại ở đan điền Phương Vỹ Huyền, cảnh giới của anh cũng bắt đầu đột phá từng tầng một!
Một tầng, hai tầng, ba tầng…
Ước chừng phải đột phá được mười lăm tầng!
Cảnh giới của Phương Vỹ Huyền bước tới Luyện Khí Kỳ tầng thứ chín nghìn chín trăm tám mươi!
Cách mười nghìn tầng mà anh thiết tha mơ ước chỉ còn có hai mươi tầng nữa mà thôi!
Phương Vỹ Huyền đứng tại chỗ, nhìn vào trong người mình.
Anh đưa thần thức của mình vào giữa đan điền, có thể nhìn thấy biển vàng vô biên vô hạn bên trong.
Biển này chính là linh khí ẩn chứa trong cơ thể anh hiện giờ!
Phương Vỹ Huyền rời khỏi đan điền là có thể nhìn thấy con rồng vàng nhỏ kia. Nó vẫn đang xoay vòng, chẳng qua tốc độ nhanh hơn không ít.
“Còn thiếu hai mươi tầng nữa.”
Phương Vỹ Huyền đứng tại chỗ, siết chặt nắm đấm, ánh mắt kiên định.
Hai giây sau, trong biển ý thức trên não anh đột nhiên có thêm một tin tức.
“Tâm pháp Vô Cực.”
Tâm pháp độc nhất của tông môn đạo nhân Vô Cực đã tiến thẳng vào não Phương Vỹ Huyền.
Tâm pháp này có thể giúp tu sĩ tu luyện nó làm ít ăn nhiều, là báu vật vô giá. Nếu nó rơi vào tay người ngoài thì e rằng sẽ có một trận cướp đoạt gió tanh mưa máu xảy ra.
Nhưng đối với Phương Vỹ Huyền mà nói thì tác dụng của nó cũng không lớn.
Từ trước đến nay anh chưa từng dùng bất cứ một tâm pháp nào.
Chỉ dựa vào tâm pháp để hấp thu linh khí trên trái đất sẽ không thể thỏa mãn được yêu cầu đột phá của anh.
Sau khi nhận được tu vi và tâm pháp, Phương Vỹ Huyền xoay người, nhìn lại đồng ruộng trước mặt, hai mắt tỏa sáng.
Anh chắc chắn sẽ hái một hai quả Tinh Thần, còn những thứ khác cũng có thể tiện tay lấy một ít.
Dù sao thì bản thể của đạo nhân Vô Cực cũng sẽ không trở lại nơi này. Mà cho dù có về thì cũng sẽ không biết là ai làm.

Lửa cháy cả dãy núi, mặt đất bằng phẳng tách ra mấy nhánh.
Điền Thủy Quang và sáu võ giả dưới tay ông ta cùng đánh thẳng về phía người bịt mặt tự xưng là Ma Đạo kia!
Thân là một võ giả cảnh giới Tông Sư, hơn nữa còn có một đội võ giả trong tay, lực chiến đấu của Điền Thủy Quang không hề yếu!
Ba võ giả Tông Sư, bốn võ giả Bán Bộ Tông Sư!
Bốn võ giả Bán Bộ Tông Sư cầm vũ khí trong tay, chia nhau ra tấn công Ma Đạo từ bốn phía.
Mà ba võ giả Tông Sư thì thúc giục chân khí trên người, cùng đánh thẳng về phía Ma Đạo!
Ma Đạo đứng tạo chỗ, đôi tròng mắt xám trắng chưa từng dao động.
Mấy giây sau, bốn võ giả Bán Bộ Tông Sư đã vọt tới bên cạnh Ma Đạo, giơ kiếm trong tay lên đâm về phía ông ta!
Đầu của Ma Đạo không thèm di chuyển, trên người bộc phát ra một luồng uy thế mạnh mẽ.
“Ầm!”
Chỉ trong chớp mắt, bốn võ giả Bán Bộ Tông Sư vừa tiếp cận gã đã bị đánh văng ra ngoài, máu tươi văng khắp nơi, liên tục kêu rên thảm thiết.
“Chưởng sấm sét!”
Điền Thủy Quang và hai võ giả Tông Sư khác đang ra đòn về phía Ma Đạo!
“Ầm!”
Một đòn tấn công tập hợp sức mạnh của ba võ giả Tông Sư có sức mạnh không thể khinh thường!
Nơi mà Ma Đạo đứng ầm ầm nổ tung, bụi mù nổi lên bốn phía!
Cùng lúc đó, một làn khí khuếch tán ra bốn phía, lan đến gần võ giả xung quanh.
Hai mắt Điền Thủy Quang nhìn chằm chằm vào vị trí tràn ngập bụi mù phía trước, vẻ mặt không hề thả lỏng.
Mặc dù đòn này đánh thẳng vào Ma Đạo nhưng ông ta lại có cảm giác không có tác dụng lớn lắm!
Quả nhiên, sau khi bụi mù hơi tản đi, Điền Thủy Quang nhìn thấy bóng dáng của Ma Đạo của đứng vững trong đó, không hề động đậy chút nào!
“Sao có thể?”
Trong lòng Điền Thủy Quang hoảng hốt.
Dù có là Võ Tôn thì đối mặt với một đòn tấn công dưới sự hợp lực của ba võ giả Tông Sư cũng sẽ bị thương không nhẹ!
Nhưng Ma Đạo hoàn toàn không bị ảnh hưởng!
“Các người quá yếu!”
Giọng nói khàn khàn của Ma Đạo truyền vào trong tai mỗi võ giả ở đây.
“Đừng ngơ ra đó nữa, tiếp tục tấn công đi!” Điền Thủy Quang quát lớn với võ giả vẻ mặt tái nhợt hai bên.
Thầy của Điền Thủy Quang từng nói với ông ta rằng lúc đánh nhau với người khác kỵ nhất là sợ hãi!
Một khi đã đánh rồi thì cảm xúc sợ hãi này sẽ chỉ cản chân mà thôi!
Dù đối thủ có mạnh đến mấy thì mình cũng phải kiên định với ý chí của mình, như vậy mới có hy vọng lấy yếu thắng mạnh, nếu không sẽ chỉ còn một con đường là thất bại!
Điền Thủy Quang ra lệnh một tiếng, hai võ giả dưới tay bèn vỗ lên túi trữ vậy, muốn lấy pháp bảo ra.
Đúng vào lúc này, đột nhiên Ma Đạo vươn tay phải ra.
“Vυ"t!”
Trong không trung xuất hiện một sức mạnh không thể chống lại.
“Rắc rắc!”
Hia tiếng kêu giòn tan phát ra bên cạnh Điền Thủy Quang.
“A…”
Lúc này, đám võ giả xung quanh và Khương Thủy Nhu cùng phát ra tiếng thét chói tai.
Điền Thủy Quang nuốt một ngụm nước miếng rồi quay đầu, nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của hai võ giả kia thì trái tim run mạnh lên!
Đầu và cơ thể bọn họ đã đứt lìa!
Đầu bọn họ vẫn còn dính trên cổ, đôi mắt trợn lên, trong mắt tràn ngập hoảng sợ.
Máu phun ra từ chỗ cổ bị gãy, tí tách rơi trên mặt đất.
Nhìn cảnh tượng này ở khoảng cách gần, Điền Thủy Quang chỉ cảm thấy cả người lạnh như băng, cứ như cơ thể và linh hồn mình đã tách ra vậy.
Mà vẻ mặt võ giả xung quanh cũng đều tái nhợt, cùng lùi về phía sau.
Người có khuôn mặt như quái vật kia thế mà lại có thủ đoạn tàn nhẫn như vậy!
“Tôi thích nhất là được nhìn thấy sự sợ hãi trên mặt các người.” Ma Đạo mở miệng nói, nắm tay phải lại hơi nhúc nhích.
“Rắc!”
Lại một tiếng vang giòn tan nữa!
Tứ chi trên hai thi thể gãy cổ kia cũng bị vặn rời ra!
Hai võ giả Tông Sư hoàn toàn bị tách rời ra giữa không trung!
Mùi máu khuếch tán bốn phía.
Khương Thủy Nhu đứng phía sau lúc này đã nhũn cả người, ngã xuống mặt đất.
Mà Điền Thủy Quang cũng cứng ngắc lại, không nói nên lời.
“Chính nghĩa, mọi người đều thích chọn đứng bên phía chính nghĩa.”
“Nhưng bây giờ hẳn là đang hối hận nhỉ?”
Ma Đạo nhìn Điền Thủy Quang. Nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt bị lõm xuống một miếng.
Điền Thủy Quang lấy lại tinh thần thì giật mình một cái.
Ông ta nhìn Ma Đạo trước mặt, trong mắt chỉ còn sự sợ hãi.
“Phịch!”
Điền Thủy Quang quỳ thẳng xuống đất, run rẩy nói: “Cầu, cầu xin ông tha cho tôi một con đường sống. Tôi, tôi thật sự không biết…”
Ngón tay của Ma Đạo chỉ lên trên, cả người Điền Thủy Quang bị địu lên trên không.
Cứ như có một bàn tay vô hình nào đó đang túm cổ Điền Thủy Quang, khiến mặt ông ta nổi đầy gân xanh, vô cùng đau đớn.
“Nơi này có nhiều người như vậy sao không gọi bọn họ đến hỗ trợ cứu mạng đi?” Giọng điệu của Ma Đạo có vẻ trêu tức.
Điền Thủy Quang dùng hết sức giãy dụa, gian nan quay đầu nhìn về phía võ giả xung quanh, trong mắt tràn đầy sự cầu xin.
Vừa rồi trong đám võ giả này có rất nhiều người đứng ra lên án Ma Đạo một cách công khai.
Nhưng lúc này nhận được ánh mắt của Điền Thủy Quang thì những võ giả đó lại liên tục lùi về phía sau, sợ bị nghi là mình có quan hệ với ông ta.
Không ít võ giả đã chạy trốn ra ngoài!
Trông Ma Đạo này cứ như tà tu vậy!
Mà tà tu thì không theo nguyên tắc bao giờ! Nếu bị dính vào thì e rằng khó mà giữ được mạng!
Phần lớn võ giả ở đây sau khi trèo lên núi đã tiêu hao không ít thể lực.
Sau khi được chứng kiến thủ đoạn tàn nhẫn của Ma Đạo, không ai có dũng khí ra tay nữa!
Dù có là Võ Tôn thì lúc này cũng vô cùng sợ hãi!
Chẳng ai muốn chết cả!
Trong mắt Điền Thủy Quang tràn đầy tuyệt vọng.
Ông ta hối hận.
Nếu biết trước rằng đối thủ đáng sợ như thế này thì nói kiểu gì ông ta cũng sẽ không đứng ra!
“Thả ông ta ra!”
Lúc này, Khương Thủy Nhu cầm một thanh kiếm trong tay run rẩy lên tiếng.
Là cô ấy cầu xin Điền Thủy Quang ra tay cứu giúp nên mới khiến cho Điền Thủy Quang rơi vào tình cảnh này!
Lương tâm của cô ấy chiến thắng sự sợ hãi.
Dù có thế nào thì cô ấy cũng sẽ đứng ra.
Trong đám người, Liễu Tiên San thấy cảnh tượng này thì trong lòng trầm xuống.
Sao cô ấy lại đứng ra chứ?
Ma Đạo này sẽ thật sự gϊếŧ chết cô ấy mất!
“Phương Vỹ Huyền! Rốt cuộc cậu đi đâu rồi hả? Sao còn chưa xuất hiện!” Trong lòng Liễu Tiên San nóng như lửa đốt.
“Mạnh hơn người khác một chút rồi đấy.” Ma Đạo nhìn Khương Thủy Nhu rồi nói.
“Thả đàn em của tôi ra! Thả Phó hội trưởng Điền ra!” Khương Thủy Nhu vừa khóc vừa hô lên.
“Thả ư?”
Tay phải của Ma Đạo hơi nhúc nhích.
“A…”
Cánh tay phải của Điền Thủy Quang bị bẻ gãy. Ông ta phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Thấy cảnh tượng này, cả người Khương Thủy Nhu run lên.
Sự sợ hãi tột cùng khiến cô không cầm nổi thanh kiếm trong tay nữa.
Phía sau, Quách Nghênh Đàn vẫn luôn nằm trên mặt đất mạnh mẽ chống người dậy, thấy cảnh tượng này thì hốc mắt đỏ ửng, vẻ mặt đầy tuyệt vọng.
Ngón tay của Ma Đạo lại nhúc nhích.
Khương Thủy Nhu cũng bay lên không trung, biểu cảm vô cùng đau đớn.
“Đàn em của cô sẽ bị tôi luyện chế thành phân thân Nhân Đạo, từ nay về sau sẽ vô địch thế giới. Đáng tiếc là cô không thể nhìn thấy cảnh tượng đó.” Ma Đạo lạnh lùng nói, tay phải hơi dùng sức.
Khuôn mặt của Khương Thủy Nhu tím bầm đi trong nháy mắt, đôi mắt trợn ngược lên.
Xương cốt yếu ớt của cô ấy cũng sắp bị bóp nát!
“Ầm!”
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên có một bóng dáng hiện lên trên đỉnh đầu Ma Đạo!
Bóng dáng này nhanh chóng hạ xuống đạp một đạp lên đầu gã!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.