Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A

Chương 204: Anh hẳn nên ở gầm xe, không nên ở trong xe




Không khí bên trong chiếc xe Faw có phần xấu hổ. Bản thân Trần Hán Thăng không phải muốn tạo ra tình trạng này.
Nhưng có xe lại không chở, còn phải chạy ra ngoài đường gọi xe, cái này thật sự quá phức tạp.
"Cô."
Trần Hán Thăng gọi một câu.
"Thế nào?"
Cô hai ngồi sau nghiêng lên nhìn đứa cháu trai.
"Từ sau khi lên đại học, cháu thấy thời gian nhàn rỗi hơi nhiều. Vừa lúc, trường học đưa chính sách ủng hộ sinh viên lập nghiệp, thế là cháu tham gia..."
Trần Hán Thăng vừa lái xe, vừa nói qua quá trình lập nghiệp của bản thân mình. Từ khu nhà đến bến xe khoảng chừng 20p đi xe và chờ sự cố ở bến xe được giải quyết: "... Về sau chau mua một chiếc xe thay cho việc đi bộ và để làm việc cho thuận tiện hơn."
"Ờ, cháu nói chuyện này cho cô thì nghĩ cô sẽ không phê bình nữa sao?"
Cô hai di chuyển bàn tay đến gần tai Trần Hán Thăng: "Khi cháu còn bé, cô giúp cháu phụ đạo. Cháu chỉ cần làm sai cô sẽ xách tai cháu, còn chia theo mức độ nặng nhẹ 1 2 3. Cháu nhớ rõ chứ?"
"Nhớ rõ."
Trần Hán Thăng thành thật trả lời.
Cô hai hơi dùng thêm chút sức: "Lần này sự dụng luôn mức độ 3, là để nhắc nhở cháu, dù cho hiện tại có kiếm được tiền đi chăng nữa, cũng đừng có kéo việc học đi xuống. Học tốt toán lý hoá, đi khắp thiên hạ không sợ gì."
"Cháu hiểu, cô hai."
"Còn nữa, rảnh rỗi nhớ gọi điện về cho bố mẹ. Hai người cũng có tuổi rồi, lại chỉ có đứa con trai là cháu. Coi như cháu gọi về chỉ nói là hôm nay ăn món gì, hai người cũng đều vui vẻ nói chuyện thật lâu."
...
Sau khi Trần Hán Thăng đưa tiễn cô hai xong trở về nhà. Hắn nhìn thấy hai vợ chồng Trần Triệu Quân và Lương Mỹ Quyên đang ôm ngực ngồi trên salon.
Trong lòng Trần Hán Thăng biết rõ chuyện gì xảy ra, tại hắn mua xe mà không báo cho bố mẹ biết, khiến hai người không vui.
"Con phải về trường, mai còn phải đi học. Đêm nay dự định đến thư viện chuẩn bị bài tập để học cho thi cử."
Trần Hán Thăng lập tức xách đổ chuẩn bị rời đi.
"Đánh rắm."
Lương Mỹ Quyên tức giận mà không có chỗ chút: "Mày mà biết chuẩn bị bài tập thì toán cao cấp đã không bị 12 điểm. Chúng ta hiện tại chẳng biết con ở trong trường làm cái gì, mà không học hành gì, đã thế còn yêu đương lung tung. Chiếc xe cả 100 nghìn tệ chẳng nói năng gì thích là mua. Trần Hán Thăng, con muốn biểu thể hiện mình có thể tự lập đúng không?"
... Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.
"Sao vậy được. Trên đời này ai tốt bằng mẹ cơ chứ, sao con lại có ý định tách ra làm gì?"
Trần Hán Thăng vừa lên tiếng nịnh bợ Lương Mỹ Quyên, vừa nhanh chóng xỏ giày vào.
Chỉ cần đi giày xong, hắn vội vàng đi ra cửa: "Bố mẹ, con đi trước đây, khi nào tới trước con sẽ gọi điện về cho bố mẹ."
Hôm qua trong nhà vẫn còn đang náo nhiệt, hôm nay đột nhiên yên tĩnh lại, nhất là khi Trần Hán Thăng rời đi. Trong lòng Lương Mỹ Quyên trống không, giống như thiếu một thứ gì đó.
"Tôi đã nói đừng nên hỏi rồi, ít ra chờ nó ăn cơm xong rồi hãy nói. Cuối cùng ông cứ giục tôi hỏi, khiến cho con chó con này lẩn con nhanh hơn cả trạch."
Lương Mỹ Quyên tức giận, đổ hết trách nhiệm lên đầu Trần Triệu Quân.
Lão Trần tỏ ra oan ức, từ đầu đến cuối là bà nói, thế mà trách nhiệm lại là tôi gánh?
Trần Hán Thăng ngồi lên xe trực tiếp đến đón Vương Tử Bác, rồi mới gọi điện cho Tiêu Dung Ngư để cô chuẩn bị.
"Tiểu Trần, mình buồn ngủ quá, còn đang ngủ đây này."
Tiểu Ngư Nhi nũng nịu nói vào trong điện thoại.
Trần Hán Thăng không tiện nói mình vừa "trốn" đi, nên tìm một lý do nói: "Nhanh chuẩn bị đi, chút nữa có bất ngờ cho cậu."
Tiêu Dung Ngư nghe được có điều bất ngờ, tinh thần nâng cao hẳn lên, rửa mặt, thay quần áo, ăn một chút gì đấy rồi nhanh chóng xuống nhà.
"Bây giờ Trần Hán Thăng nói thật có tác dụng. Chúng ta nói con bé ăn trưa xong rồi hẵng đi, con bé lại nói Trần Hán Thăng đang đợi ở dưới nhà."
Tiêu Hoành Vĩ và Lữ Ngọc Thanh đứng ở cửa sổ nhìn xuống, nhìn đứa con gái xinh đẹp của mình bước nhanh lên chỗ ghế phụ, Tiêu Hoành Vĩ chua chua nói.
"Lão Tiêu, ông phải cứng rắn lên, đừng để con gái nói vài câu, khiến ông mềm lòng mà chấp nhận tình cảm của hai đứa."
Lữ Ngọc Thanh cảnh cáo: "Không có 10 triệu, bọn hắn đừng có nghĩ đến chuyện đó."
Trần Hán Thăng không nghe được câu này, nhưng nếu hắn nghe được sẽ cảm động đến phát khóc: "Cô à, cô quá để ý đến con mà. Không thế sao lại có thể nói ra hết suy nghĩ trong lòng con như vậy được."
...
Tiêu Ngư Nhi lên xe, phát hiện trên ghế có một túi đồ ăn vặt, mà toàn là đồ mình thích, khiến cho chiếc má lúm đồng tiền xinh đẹp xuất hiện: "Điều ngạc nhiên này cũng được, mình thích."
Trần Hán Thăng cười cười: "Không chỉ có thứ này đâu."
... Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.
"Còn nữa à?"
Tiêu Dung Ngư quay đầu lại, thấy Vương Tử Bác ngồi phía sau, sao có thể là điều ngạc nhiên được.
Trần Hán Thăng không trả lời. Hắn không đi đường hướng lên cao tốc, mà đi đến một chỗ ngoại thành, nơi có một mảnh đất hoang, chỉ có toàn cỏ dại.
"Đây là gì?"
Tiêu Dung Ngư xuống xe, tỏ ra nghi ngờ.
"Còn nhớ bức ảnh chân dung của mình trên QQ không?"
Tràn Hán Thăng cười nói. Trước khi Tiêu Dung Ngư chuyển tới Tiên Ninh, Trần Hán Thăng muốn hàn gắn tình cảm, nên hắn cố tình tới vườn cây cải dầu mà Tiêu Dung Ngư đã từng nhắc đến, chụp một bức ảnh để thay avarta.
Trong chớp mắt, Tiêu Dung Ngư đã hiểu ra. Ngoài mặt cô bé vui mừng hớn hở: "Tiểu Trần, đây là vườn hoa cải dầu sao?"
Trần Hán Thăng gật đầu: "Nhưng cải dầu phải mùa hè mới nở hoa, hiện tại còn chưa thấy được."
"Không sao, mình tưởng tượng ra được."
Tiêu Dung Ngư mặt mày hớn hở, duỗi hai tay đứng ở trên bờ, nhắm mắt lại tưởng tưởng xung quanh, khắp nơi tràn ngập màu sắc vàng óng của hoa cải dầu. Khung cảnh này xinh đẹp biết bao.
Trần Hán Thăng không làm như vậy, hắn và Vương Tử Bác dựa vào xe hút thuốc.
Vương Tử Bác bĩu môi: "Mảnh đất hoang thôi mà, có cái quái gì đâu chứ."
"Tao cũng nghĩ vậy."
Trần Hán Thăng nhàn nhã phun ra khói thuốc: "Thời điểm chia tay tao có qua đây một lần, thậm chí còn không nhìn nhiều. Dù cho mùa hè, ở đây mọc một mảnh toàn ra hoa cải dầu, cũng chỉ là một mảnh đất hoang trồng rau thôi mà."
"Vậy sao mày còn cố tình đến đây?"
Vương Tử Bác khó hiểu: "Hiện tại toàn cỏ dại, nhìn cái khỉ gì."
Trần Hán Thăng nhìn Vương Tử Bác: "Bởi vậy mới nói, mày chẳng hiệu mịa gì về con gái cả. Tao cảm giác không có nghĩa gì, Tiểu Ngư Nhi thấy nơi này có kỷ niệm là được rồi."
"Hành động này sẽ khiến cô ấy biết tao để ý cô ấy, có thể nhớ sở thích của cô ấy. Loại chuyện này không tốn tiền cũng chẳng tốn sức, giống như rút điếu thuốc tại sao không làm?"
Trần Hán Thăng hỏi ngược lại.
Lúc này Tiêu Dung Ngư ở bên kia lớn tiếng gọi: "Tiểu Trần, vừa rồi mình còn cảm giác được những bông hoa cải dầu thi nhau đua nở, thật là đẹp."
"Trùng hợp vậy sao? Mình cũng thấy vậy."
Trần Hán Thăng cười, lớn tiếng trả lời: "Mình còn nhìn thấy từng đàn ong đàn bướm, lúc thấp lúc cao, nhẹ nhàng nhảy múa, thật sự là rất đẹp."
... Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.
Tiểu Ngư Nhi nghe thấy, nở nụ cười vui vẻ, âm thanh dễ nghe truyền vào tai hai tên đứng đó. Hai người có thể cảm giác được, âm thanh vui sướng phát ra từ tận đáy lòng.
"Thế nào? Tao nói đúng phải không?"
Trần Hán Thăng đắc ý nhìn Vương Tử Bác.
Vương Tử Bác chẳng thèm phản ứng lại, bước lên xe cầm lấy quyển sách "giải quyết 50% vấn đề cuộc sống" lên xem.
Tiêu Dung Ngư không che dấu cảm xúc vui sướng của mình, cô mỉm cười đi tới trước mặt Trần Hán Thăng. Trần Hán Thăng tỉ mỉ kéo cao cổ áo của cô lên: "Gió lớn, đừng để lạnh."
"Tiểu Trần, cảm ơn điều ngạc nhiên này của cậu."
Tiểu Ngư Nhi thẹn thùng nói, song kèm theo đó là sự nghiêm túc.
Trần Hán Thăng cầm lây tay cô: "Chỉ cẩn cậu vui vẻ là được, bởi cậu có vui thì mình mới vui được."
Vương Từ Bác ngồi trong xe nhìn hai người "anh anh, em em" ngọt sớt, đã thế còn nắm tay nhau. Cu cậu nghĩ trong lòng, người đau thương chỉ có mình mình.
Trần Hán Thăng lên xe, cuối cùng cũng phát hiện ra vẻ khó chịu của Vương Tử Bác: "Tử Bác, mày không sao chứ? Sao nhìn như kiểu sắp khóc vậy?"
"Ai muốn khóc, mày mù à? Lái xe đi."
Vương Tử Bác lầm bầm nói.
Trần Hán Thăng cười cười: "Tâm trạng không tốt cũng không sao. Tao mở một bài hát khiến mày vui vẻ một chút."
Âm thanh trong xe dần to lên, chậm rãi phát ra chất giọng khàn khàn của A Đỗ.
Anh trốn trong xe, tay nắm chai Champagne, muốn cho em, sinh nhật bất ngờ;
Em tới càng gần, có hai âm thanh, anh trở tay không kịp, đành phải yên lặng nơi đó;
Anh hẳn nên ở gầm xe;
Không nên trong xe;
Xem các người làm bao điều ngọt ngào;
...
Hai hàng nước mắt, lặng lẽ lăn dài trên mặt Vương Tử Bác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.