Tà Quân Sủng Thê

Chương 39: Quá Buồn Nôn Rồi





Lạc Khinh Ca mặc kệ những người trên đường đang chỉ trỏ mình, nàng cứ chầm chậm đi trên đường.
Trong đời nàng chưa bao giờ lâm vào cảnh nghèo túng khốn khó như hôm nay, đến miếng cơm cũng không có mà ăn.
Lúc này, từng đạo thanh âm lanh lảnh thấu xương truyền vào tai nàng, "Khách quan, đến đây nào, vào trong thư giãn một tí.
" Không cần nhìn cũng biết đây là nơi nào, Lạc Thanh Ca ngẩng đầu nhìn những cô gái quyến rũ, mặc đồ xuyên thấu.
Trang phục mỏng manh khiến một số chỗ cứ lấp ló như ẩn như hiện, kích thích người nhìn có tâm tư sâu xa.
Đây là nơi phụ nữ kiếm tiền, nhưng nàng sẽ không đến đó.
Không phải nàng tự cho mình thanh cao, mà là vì nàng không biết chơi đàn, ca hát khiêu vũ, thứ gì nàng cũng không chuyên, với cả nàng cũng không có khả năng bán thân.

Huống chi nàng còn chưa thảm tới tình trạng đó, nếu đến buổi tối không tìm được biện pháp kiếm tiền, cùng lắm thì trở lại khu rừng kia, bắt một ít thú hoang, đào một chút dược liệu gì đó để đổi lấy chút tiền là được, dù sao cũng không sợ chết đói.
Lạc Khinh Ca tiếp tục cúi đầu đi về phía trước, nhưng ai biết rằng khi nàng đi ngang qua nhà chứa này, nàng đã bị tất cả nữ nữ trong thanh lâu ghét bỏ.
Nhìn thấy nàng quần áo rách rưới và bẩn thỉu, tất cả đều ghê tởm chửi bới: "Mụ điên từ đâu tới đây, mau cút đi!""Có lẽ bị người làm bẩn, sau đó điên rồi, eo, bẩn quá, ta nên tránh xa mới được.
"A, nữ tử thanh lâu dựa vào cơ thể để kiếm cơm vậy mà bây giờ lại còn chê nàng bẩn, thế đạo gì thế này.
“Đúng vậy, bẩn quá, mau cút đi, đừng ở đây khiến người khác ghê tởm.
” Một nữ tử trong đó còn cầm quạt đánh nàng, thái độ vô cùng hung ác.
Vốn dĩ không muốn chấp nhặt các nàng, nhưng ai biết những người này lại càng quá đáng hơn.
Lão nương không phát uy, lại cho là mèo bệnh à.
Ngọn lửa trong lòng Lạc Khinh Ca không ngừng bốc lên, con ngươi khẽ đảo, đột nhiên, nàng lao về phía nữ tử đã đánh mình, ôm chặt lấy nàng ta.
Cơ thể này tương đối cao gầy, còn nữ tử kia thân hình nhỏ nhắn lanh lợi, ước chừng thấp hơn Lạc Khinh Ca nửa cái đầu.
Đôi tay của Lạc Khinh Ca có thể đặt trên đầu nàng ta một cách thoải mái, nàng dùng sức xoa đầu nàng ta.
"Cút ngay! Nữ nhân điên, cút khỏi đây!" Nàng ta liều mạng chống cự, nhưng sức lực của Lạc Khinh Ca không phải khoẻ bình thường, nàng ta căn bản không thể chống cự được.

“Không đi, người ta thích nàng, người ta muốn ôm nàng thôi.
” Trong khung cảnh hỗn loạn, vừa nói, nàng vừa nhét đồ trang sức trên đầu nữ tử kia vào tay áo mình.
Đánh nàng thì phải trả phí chữa bệnh, vì vậy chút đồ trang sức này coi như là bồi thường nàng phí chữa bệnh đi.
“Cứu mạng, mau cứu ta.
” Nữ tử vừa khóc vừa hô to kêu cứu.
Người xung quanh chỉ trỏ, thỉnh thoảng phá lên cười, căn bản không có người đi qua giúp đỡ, hoàn toàn coi như trò cười.
Truyện được edit bởi Đại Mao.
Về phần tỷ muội của nữ tử kia, bọn họ cảm thấy Lạc Khinh Ca quá bẩn, cho nên đều tránh xa nàng ta, nhất thời trong khoảng thời gian ngắn không có ai tiến lên kéo Lạc Khinh Ca ra.
"Ma ma, mau tới cứu ta, cút đi, nữ nhân điên này!" Bất kể nàng kêu gào như thế nào, Lạc Khinh Ca không những không buông tay, ngược lại còn siết chặt hơn, suýt chút nữa khiến nữ nhân ngạt thở, dĩ nhiên nàng vẫn để lại đường lui, không siết chết nữ tử này.

“Là đứa khốn nạn nào, dám ở đây làm càn.
” Lúc này, một bà thím trung niên trang điểm đậm từ trong thanh lâu đi ra, theo sau là một đám tuỳ tùng.
Nàng kia vừa nhìn thấy, lập tức mừng rỡ hét lên: “Ma ma, mau cứu ta.
”Lạc Khinh Ca rất có ánh mắt buông lỏng nàng ta ra một chút, vừa vặn để nàng duỗi người thả lỏng.
Nữ tử vừa được tự do lập tức chạy đến trước mặt bà thím, khóc lóc kể lể: "Ma ma, vừa rồi ta suýt nữa bị nữ nhân điên này bóp chết, ma ma phải báo thù cho ta.
".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.