Ta Ở Niên Đại Văn Bày Quán

Chương 30: Chương 30





Vương Thải Hà mới uống xong cháo thì Tống Diệu Quốc đã mang bác sĩ ở phòng khám tư nhân tời rồi.
Sau khi kiểm tra, bác sĩ còn quay sáng nói Tống Diệu Quốc quá làm lớn chuyện.Tống Diệu Quốc nhìn Vương Thải Hà đã có thể ngồi ở đầu giường an an tĩnh tĩnh nói chuyện, trong nháy mắt ong có chút khiếp sợ.Buổi chiều Tống Lê cũng cảm thấy mệt, một buổi trưa, cô đã mạnh mẽ ép buộc bản thân hai lần làm dinh dưỡng dịch, quả thực chính là tự ép khô năng lượng của mình.

Cô liền về phòng ngủ một giấc, lúc này mới cảm giác được tình thần tốt hơn một chút.Chỉ là khi mở mắt ra, cô liền nhìn thấy Tống Diệu Quốc cùng Vương Thải Hà đã chuẩn bị cho cô không ít đồ vật.Một cái tủ quần áo mới, một cái bàn mới, còn có cả một chiếc ghế dựa khắc hoa cực kỳ xinh đẹp, tất cả đều đang để ở trong sân.Tống Lê chấn kinh rồi: “Ba, đây là làm sao vậy? Bỗng nhiên mua nhiều đồ mới như vậy?”Đồ dùng trong phòng cô là đồ dùng trước kia của Lâm Nhã Nhu, nhưng tất cả số đồ đạc đó đều vẫn còn mới.
Rốt cuộc trước kia Tống gia sủng ái Lâm Nhã Nhu như vậy nhưng Tống Lê cũng không thèm để ý đến những thứ này đó.Đương nhiên, chỗ đồ đạc mới này tốt hơn rất nhiều so với đồ đạc trước kia của Lâm Nhã Nhu.Tống Diệu Quốc lau mồ hôi: “Đồ dùng trong phòng con đều đã cũ, quay đầu ba đều chuyển vào trong phòng của anh con đi, cho hắn dùng.

Ba đi mua cho con đồ mới, chờ chút nữa sẽ mang đến trong phòng cho con.”Tống Diệu Quốc ra ra vào vào vài lần, đem nhà ở sắp xếp lại thật tốt, Tống Lê cũng không biết ông móc ra ở đâu hai tờ báo đang lưu hành dán ở trên tường, phòng ở của cô nháy mắt rực rỡ hẳn lên.Tống Lê vẫn là một cô gái trẻ, đương nhiên cũng thích những đồ vật vừa mới vừa đẹp như vậy, lập tức ngọt ngào cười nói : “Ba ba, vất vả ba rồi!”Tống Diệu Quốc được con gái khen đến trong lòng thoải mái thực: “Không vất vả, con muốn gì trực tiếp nói với ba, ba đều mua nổi!”Vương Thải Hà lúc này đã tốt hơn, bà cũng có thể xuống được giường, vì vậy liền đỡ khung cửa cười nói : “Tôi xem, tốt nhất là ông vẫn nhanh chóng làm cho tiểu Lê một cái xe đẩy tay nhỏ, cái loại có thể tuỳ tiện bày ra làm thánh quán ăn.
Con bé không phải là muốn đi bày quán bán sao?”Tống Diệu Quốc trầm ngâm một phen: “Nếu không trực tiếp mua một cái cửa hàng đi? Chúng ta trực tiếp mở cửa hàng?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.