Ta Ở Niên Đại Văn Bày Quán

Chương 24: Chương 24





Nếu nói, bNếu nói, bản thân hai vợ chồng họ còn giữ lại được năm phần tình cảm, thì cô con gái nuôi này của bọn họ làm như vậy một chút, hiện tại phần tình cảm này cũng chỉ còn lại hai phần.Lâm Nhã Nhu lại rớt nước mắt: “Mẹ, con cũng rất khó xử, vì sao ba mẹ lại muốn ép con? Những việc này có liên quan gì tới con? Con chỉ biết, ba mẹ đã đáp ứng với con, sẽ vĩnh viễn đều yêu con.
Ba ba, hôm nay không phải ba mua quần áo mới cho con sao? Ba mẹ cùng với ba mẹ bên kia đều là ba mẹ con, con không muốn từ bỏ một ai a!”Tống Lê nghe được lời này, cười khúc khích, thiếu chút nữa đem cơm phun ra tới.Lâm Nhã Nhu oán hận mà nhìn cô, nháy mắt cô ta khóc không nổi nữa.Tống Lê thật sự là chưa bao giờ gặp qua một người nào giống như Lâm Nhã Nhu vậy, cái gì cô ta cũng muốn, nhưng lại không nghĩ trả giá bất cứ cái gì.Quan hệ giữa con người, trước này đều dùng chân thành đổi lấy chân thành, nếu không vĩnh viễn không duy trì được tình cảm lâu dài.Nếu là lúc này Tống Lê không ở, Tống Diệu Quốc cùng Vương Thải Hà có lẽ cũng sẽ bị nước mắt Lâm Nhã Nhu đánh tan, nhưng nhìn hai đứa con gái, một đứa được bọn họ nuông chiều mười chín năm, trăm cay ngàn đắng nuôi lớn, lúc này lại khóc lóc lên án bọn họ hiện tại không còn chiều chuộng nó nữa.
Còn một đứa khác đâu, rõ ràng chính là con gái ruột thịt của bọn họ, lại chưa được bọn họ chăm sóc yêu thương một ngày nào.

Từ ngày đầu tiên Tống Lê đi vào Tống gia, con bé đã bày quán nghĩ cách nuôi sống gia đình này.
Toàn bộ sân nhà được con bé quét dọn đến sạch sẽ, thức ăn thơm nức trên bàn cũng là một tay con bé làm.Tống Diệu Quốc cùng Vương Thải Hà cũng không phải dạng người tam quan bất chính, trong lòng hai người đều áy náy đối với Tống Lê.“Nhã Nhu, con có thể đã nhầm rồi.
Hôm nay ba mua mấy bộ quần áo mới, nhưng đều là mua cho tiểu Lê.
Con bé ở Lâm gia sống mười chín năm, nhưng mặc trên người lại là quần áo đầy mảnh vụn.

Mấy năm nay ba cùng mẹ con cứ đến thời điểm đổi mùa đều mua quần áo mới cho con.
Thậm chí tháng trước cũng vừa mới mua cho con hai bộ.
Hiện tại, chúng ta muốn mua cho Tiểu Lê một chút.”Tống Diệu Quốc trực tiếp đem lời nói thật nói ra.Móng tay Lâm Nhã Nhu véo vào lòng bàn tay, quần áo bọn họ mua cho cô làm sao có thể so sánh được với mấy bộ ngày hôm nay bọn họ mua? Bọn họ mua cho Tống Lê quần áo đắt tiền như vậy, vậy mà trước đây bọn họ chưa bao giờ mua cho cô ta quần áo dạng này.Cô ta lại khóc, cầm lấy tay Vương Thải Hà: “Mẹ, con không phải để ý đến quần áo gì, con chỉ để ý đến cảm tình mười chín năm của chúng ta.
Chẳng lẽ cảm tình này so ra kém với cái được gọi là huyết thống sao? Con không tin! Mẹ, mẹ vĩnh viễn là người mẹ con yêu nhất! Chúng ta vào trong nhà nói chuyện được không? Mẹ, con thực sự cảm thấy thương tâm, con muốn một mình trò chuyện với mẹ.”Vương Thải Hà nhìn con gái nuôi uỷ khuất khóc, nghĩ lại cảnh tượng mỗi lần con gái nuôi khóc rống trong lòng ngực mình nhiều năm qua.Hồi ức thổi quét mà đến.Vương Thải Hà cũng nghẹn ngào, bà nhẹ nhàng nắm tay của Lâm Nhã Nhu một chút, rồi sau đó nhẹ nhàng bỏ ra.Lâm Nhã Nhu bị động tác của mẹ nuôi dọa tới rồi, mẹ nuôi nắm tay cô ta rồi lại buông ra chính là có ý nghĩa đặc thù..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.