Đấu trường tỉ võ càng lúc càng gần, tiếng hò reo ầm ĩ của cuộc cuồng hoan bên trong xuyên qua vách tường, đâm vào tai mọi người.
Thỉnh thoảng có những xác chết máu thịt lẫn lộn bị lính canh ném từ trên tường cao xuống, sau khi tiếp xúc với mặt đất liền biến thành một vũng máu đặc không thể xác định thân phận. Sau đó mặt đất như một con quái vật hút máu, thi thể vừa bị vứt xuống giống như hơi nước, biến mất không còn dấu vết.
Tiểu Long bị những lời chế giễu của đám yêu quái ở Yêu giới làm cho tức đến nỗi quên mất khả năng bay của mình.
Nó tức giận quất đuôi rồng lên bầu trời.
Bầu trời u ám phía xa thực sự nứt ra vài vết nhỏ, vết nứt có xu hướng mở rộng và sâu hơn.
Bây giờ trên bầu trời lại vang lên nhiều giọng nói hơn.
Dường như có kẻ phát hiện ra thân phận thực sự của Tiểu Long.
"Khoan đã, các ngươi nhìn con rệp kia xem, có phải trông hơi giống rồng không?..."
Một tên khác lập tức chế giễu:
"Rồng? Bây giờ chỉ có một con rồng duy nhất ở Thiên Đình, con rệp này trông giống con thằn lằn nhưng lại quá xấu, cùng lắm thì chỉ là một con rắn biến hóa thất bại mà thôi."
Xem ra những con yêu quái này không biết bọn họ có thể nghe thấy lời chúng nói.
Người bình thường ở đây không thể nghe thấy những âm thanh kỳ lạ vang vọng trên bầu trời.
Có lẽ việc rò rỉ âm thanh chỉ là một sự cố.
Tiểu Long phẫn nộ há miệng, ngọn lửa như muốn cuốn hết mọi thứ, đến mấy con đại bàng ở phía xa xa cũng bị ngọn lửa thiêu cháy thành tro.
Tiểu Long như muốn xé toạc bầu trời, cắn xé những con tiểu yêu không biết trời cao đất dày dám nói nó là một con rệp.
Tô Quân siết chặt dây cương trong tay không cho ngựa lao thẳng vào đấu trường đồng thời gọi vọng lên trời:
"Tiểu Long, mau quay về, sắp đến đấu trường tỉ võ rồi."
Việc quan trọng nhất bây giờ là phải nhanh chóng tìm ra linh trận duy trì sinh mệnh và sổ Vận Mệnh, việc thu phục đám yêu quái kia thì tính sau.
Tiểu Long vẫn đang điên cuồng phun lửa trên trời, Tần Vô Duyên và Bạch Ly đang cãi vã chuyện tình cảm cũng không thể bình tĩnh lại.
Tần Vô Duyên miễn cưỡng nén cơn giận của mình xuống, cũng chẳng giải thích gì nhiều.
"Trận tỉ võ tiếp theo ngươi không cần ra tay, để ta lên."
Bạch Ly biết rõ nếu sử dụng linh thuật sẽ bị lính canh bắt giữ, nên bọn họ chỉ có thể dùng cách thô bạo nhất là đánh giáp lá cà.
Chắc chắn là Tần Vô Duyên lo lắng cậu sử dụng linh thuật sẽ thu hút sự chú ý của đám lính canh.
Cậu quay ngoắt đầu đi: "Người nói không ra tay thì con sẽ phải ngồi yên sao, ông nội con cũng không có cái quyền uy đấy đâu."
Tần Vô Duyên cười lạnh: "Bình thường lúc tỉ võ tên đồ đệ bất tài như ngươi có bao giờ đánh lại ta không? Để ngươi lên thì chẳng khác nào để tất cả bọn ta cùng chôn thây ở đây với ngươi."
Dứt lời, y liền quay đầu đi, hai d ái tai đỏ bừng như người bị sốt.
Thực ra Bạch Ly đã từng đánh bại y một lần.
Chỉ có điều lần đó là đêm động phòng của bọn họ, lần đó không tính.
Ngay lúc Bạch Ly định cãi lại thì cơn giận của Tô Quân đã lên đến đỉnh điểm.
Có lẽ do có Lục Việt chống lưng nên gan Tô Quân to hơn hẳn, cậu quay đầu hét vào mặt đôi tình nhân kia.
"Sở trưởng, các người muốn đánh thì lên giường mà đánh! Đừng cãi nhau nữa!"
Tần Vô Duyên và Bạch Ly không hẹn mà cùng hừ mạnh một tiếng, quay ngoắt đi, đồng thời gò má hai người đỏ bừng.
Tô Quân: "......."
Cậu đúng là ngốc, đáng lẽ từ đâu cậu nên trực tiếp vào thành, mặc kệ chiếc xe chở đôi tình nhân này muốn đi đâu thì đi.
Tô Quân vẫn chưa tìm ra mối liên hệ giữa Yêu giới và tòa thành dưới lòng đất này.
Đám đại bàng vừa nãy dường như có thể nghe thấy mệnh lệnh của bọn yêu quái đuổi giết bọn họ.
Đám lính canh nhìn thấy bọn họ đều thờ ơ, bọn chúng chỉ coi họ là tử tù bình thường, chỉ tuân theo quy định kiểm tra sơ qua một lượt.
Mắt thấy sắp bị kiểm tra Tô Quân liền nghĩ ra một kế. Cậu biến ra hai chiếc xe ngựa, đeo gông lên cổ đứng vào trong xe, giả làm tử tù.
Chiếc xe còn lại là chuẩn bị cho tử tù Bạch Ly nhưng Tiểu Long lại lầm tưởng là Tô Quân chuẩn bị cho nó.
Nó bay sang xe tù, biến hóa thành một thiếu niên cổ đeo gông.
Ngoại hình người Tiểu Long biến thành trông không khác gì một thằng nhóc cấp 3 nghịch ngợm.
Mái tóc nhuộm màu vàng bắt mắt, biểu cảm thiếu kiên nhẫn như muốn nói "Mày nhìn tao thêm một cái tao sẽ đập mày rơi răng", trong miệng ngậm thứ gì đó không rõ.
Thân hình thoạt nhìn có vẻ gầy gò nhưng bên dưới bộ quần áo là cơ bắp rắn chắc ẩn chứa sức mạnh to lớn.
Tô Quân cuối cùng cũng nhìn rõ.
Thứ mà Tiểu Long ngậm trong miệng chính là một khúc xương đại bàng nướng.
Tô Quân cứ tưởng rằng Tiểu Long luôn ở trong túi Lục Việt là vì nó chưa tu luyện ra được một cơ thể người.
"Thì ra ngươi có thể biến thành người...Vậy tại sao ngươi lại luôn trốn trong túi của Lục Việt?"
"Ta đường đường là rồng thần, tại sao phải biến thành hình người? Nhìn các ngươi hằng ngày đi qua đi lại chưa chán hay sao?"
Tô Quân: "......."
"Hơn nữa, ta ở trong túi áo của Lục Việt vừa thoải mái vừa tự do, chẳng cần phải phí sức đóng kịch như các người."
Long Dự cảm thán: "Ngươi không hiểu được cảm giác khi được làm một con rồng vui vẻ đâu."
Tô Quân: "........"
Lính canh ở đấu trường gần như đã kiểm tra xong xe ngựa phía trước xe của Tần Vô Duyên, Tô Quân không nói nhảm với Long Dự nữa, nhanh chóng biến ra một chiếc xe nữa cho Bạch Ly.
Phía trước bọn họ, Tần Vô Duyên và Tiểu Long đều thuận lợi thông qua kiểm tra, mỗi người đều nhận được một tấm thẻ bằng đồng.
Trên trời lại vang lên âm thanh bất mãn.
Chỉ có điều giọng nói lần này rõ ràng nhẹ hơn lần trước, như thể họ đang thảo luận về một vấn đề cấm kị nào đó.
"Mấy tên lính canh đó đang làm gì vậy? Chẳng lẽ chúng không biết bọn họ là thần tiên sao?"
"Thế lực lớn nhất của đấu trường tỉ võ là Lục Bất Quy, hơn ba phần tư số lính canh đều nghe lời hắn ta, nhiều khi lát nữa mà có bán độ cũng là do nhận được chỉ thị của hắn."
"Này, ngươi dám nhắc tên người đó, ngươi không muốn sống nữa à?..."
Bọn chúng lập tức hạ thấp tone giọng xuống.
Lính gác chỉ đứng dưới cổng thành, lạnh lùng quan sát xe ngựa chở tử tù lần lượt ra vào, kiểm tra xong liền phát thẻ đồng cho bọn họ.
Đến lượt Tô Quân, lính canh đột nhiên cho dừng đoàn xe lại, mắt híp lại nguy hiểm, chậm rãi đi về phía trước.
Giống như phát hiện ra có điều không ổn.
Tô Quân cúi đầu, tai lắng nghe tiếng bước chân của lính canh, tim đập thình thịch như đánh trống.
Tim cậu như sắp nhảy khỏi cổ họng, vào tư thế chuẩn bị sẵn sàng lao vào đấu trường ngay khi lính canh phát hiện ra.
Lính canh dừng lại trước xe ngựa.
Một giọng nói dịu dàng trầm ấm rơi vào tai Tô Quân.
"Tiểu Quân, anh đây."
Thế giới trước mặt Tô Quân liền yên tĩnh lại.
Sau khi nghe được bốn chữ này, trái tim đang đập thình thịch của Tô Quân dường như đã tìm được mái nhà bình yên.
Là giọng nói của Lục Việt.