Ta, Nguyệt Lão! Không Làm Nữa

Chương 44: Tập Kích





Thôi Tình Lam cố gắng trấn tĩnh nhìn người đàn ông đang mỉm cười nhưng tay cầm điện thoại của cô lại run lên dữ dội.
Ngay cả 3 số 120 đơn giản nhất cũng phải mất một khoảng thời gian mới bấm chính xác.
"Alo, xin chào.
Cha của tôi đột nhiên lên cơn đau tim, ông ấy tại thành phố S..."
Người đàn ông từ đầu đến cuối luôn nở nụ cười, nhưng trong đôi mắt chỉ có sự giá rét.
"Kết cục đã định, thứ thay đổi chỉ là quá trình thôi.
Cho dù có cấp cứu kịp thời thì cha cô cũng sẽ vì đủ loại tai nạn bất ngờ mà chết."
Hắn ta quyết định sự sống chết của cha Thôi Tình Lam nhẹ nhàng như đang đùa giỡn một món đồ chơi.
"Không có tác dụng đâu."
Thôi Tình Lam chỉ muốn lập tức về nhà xem cha cô xảy ra chuyện gì, cô cười lạnh:
"Như những gì anh nói, tôi có nên ngồi yên chờ tin dữ ập đến không? Dù sao số phận đã định như vậy, không nên tốn sức vùng vẫy mà im lặng chấp nhận?"
Không thèm phí lời với người đàn ông, cô chỉnh lại chiếc áo khoác, lạnh lùng bước qua hắn ta.
"Đồ điên, ăn nói hàm hồ."
Người đàn ông cúi đầu, khóe miệng càng cong lên.
"Sau một phút nữa, xe cấp cứu sẽ gặp sự cố, không thể lập tức đến cấp cứu cho cha cô.
Hai phút nữa, cha cô sẽ qua đời tại nhà và mọi thứ sẽ lại diễn ra đúng như những gì tôi đã nói."
Thôi Tình Lam đột nhiên đứng lại, hai tay siết chặt, móng tay sắc nhọn được tỉa tót cẩn thận giờ phút này đâm vào lòng bàn tay cô đau đớn.
"Mặc dù không biết anh là ai, nhưng tôi chắc chắn anh nói cho tôi biết những chuyện này không phải vì tốt bụng.
Anh muốn gì?
"Ta là Ty Mệnh cai quản phúc họa, sinh tử trên đời.
Ta nói cho cô những chuyện này chỉ là muốn cho cô một cơ hội thay đổi vận mệnh."
Thôi Tình Lam nghe người đàn ông nói mình là Ty Mệnh, miệng thở ra một làn khói trắng, cười khẩy:
"Thay đổi vận mệnh? Rốt cuộc anh muốn gì?"
Người đàn ông lắc đầu: "Không phải ta muốn gì mà là cô muốn gì."
Thôi Tình Lam kẹp điếu thuốc vào giữa 2 đầu ngón tay, liếc nhìn người đàn ông, nói bằng giọng chế giễu:
"Tôi muốn cái gì? Ty Mệnh đại nhân, tôi không thể sánh với thần tiên các ngài "vô dục vô cầu".
Tôi rất tham lam, tôi hy vọng cha mẹ sống lâu trăm tuổi, hy vọng công ty ngày càng phát triển..."
Người đàn ông ngắt lời cô, nhẹ nhàng nói:
"Tuổi thọ, 10 năm tuổi thọ có thể giúp cô thay đổi số phận phá sản của công ty, 20 năm có thể giúp cha mẹ cô kéo dài tuổi thọ."
Điếu thuốc sắp cháy đến phần da thịt giữa các ngón tay, Thôi Tình Lam nhìn chằm chằm vào miệng ống cống như người mất hồn.
Những mảnh vé số rách nát ở gần miệng cống vẫn lặng lẽ phát ra ánh sáng mê hoặc lòng người.
Cô ném điếu thuốc đi, cúi đầu cản gió, châm một điếu mới, thẳng thắn nói:
"Tôi không tin anh, anh làm thế nào..."
Khi cô ngẩng đầu lên lần nữa, những ngón tay chợt run run buông lỏng, điếu thuốc đang cháy rơi xuống đất.
Thôi Tình Lam sững sờ hé miệng, sợi dây lí trí đứt phựt, đầu óc trống rỗng.

...Chỉ trong một khắc cúi đầu, người trước mặt đã không một tiếng động biến đổi thành một người khác.
Không còn là người đàn ông trẻ tuổi ban đầu, mà là một vị thần tiên thực sự.
Vị Vong Nhân một thân bạch y, chiếc áo choàng rộng bay phấp phới trong gió lạnh, không nhiễm chút bụi trần.
Mái tóc đen dài được búi gọn gàng bằng một chiếc quan (1) bằng bạc có chạm khắc hình bạch xà.
(1): một loại mũ đội thời xưa
Đôi lông mày ôn hòa thanh tú, ngũ quan so với người trong tranh còn tuấn tú hơn mấy phần, giống như một viên ngọc được người thợ kim hoàn khéo léo nhất mài dũa một cách tỉ mỉ.
Vị Vong Nhân lấy trong tay áo ra một quyển sổ Nhân Duyên bằng vàng, lật đến trang có ghi vận mệnh của Thôi Tình Lam.
Hắn dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua một dòng chữ trên trang giấy, dòng chữ đột nhiên sáng lên, hắn dịu dàng cười với Thôi Tình Lam:
"Nếu cô không tin ta có thể giúp cha cô kéo dài một ngày thọ.
Đợi kết quả xổ số công bố vào ngày mai cô có thể quyết định có dùng tuổi thọ của mình đổi lấy một vận mệnh mới không."
Sau khi khôi phục lại dáng vẻ thần tiên, Thôi Tình Lam đã lăn lộn trên thương trường bao năm nhận ra người đàn ông lúc trước chẳng qua chỉ là một con rối tầm thường mà thôi.
Còn vị Ty Mệnh trước mặt cô đây mới là người đứng đằng sau thao túng tất cả.
Trên mặt anh ta luôn nở nụ cười ôn hòa nhưng khí chất lại khiến người khác khiếp sợ, giống như chỉ cần liếc một cái là có thể nhìn thấu mọi sự do dự và giằng xé trong cô.
Nỗi sợ hãi và tuyệt vọng giống như một người vùng vẫy giữa biển sâu dâng lên từ sâu thẳm trái tim cô, Thôi Tình Lam buộc mình phải bình tĩnh lại.
"Xin hỏi tôi nên xưng hô với ngài thế nào?"
Vị Vong Nhân gấp sổ Nhân Duyên lại, dường như hơi ngạc nhiên khi nghe Thôi Tình Lam hỏi câu này.
"Ta không có tên, cứ gọi ta là Ty Mệnh."
Thôi Tình Lam quay đầu, nắm tay siết chặt, nhìn chằm chằm vào miệng cống.
"Nhưng tấm vé số đó đã bị tôi xé rồi..."
Thôi Tình Lam còn chưa kịp nói xong, Vị Vong Nhân đã lắc đầu.
"Thứ cô xé chỉ là một mảnh giấy, không phải số phận của cô."
"Ngày mai khi kết quả xổ số được công bố, nếu cô đồng ý trả giá bằng tuổi thọ, những con số trúng thưởng sẽ hiện lên trên tấm vé số này, nếu cô không đồng ý, đây chỉ là một tờ giấy vụn."
Hắn đưa cho Thôi Tình Lam một tờ giấy số, nói một cách đầy ẩn ý.
"Cô hiểu chưa?"
Ghi nhớ quy tắc không bao giờ được tỏ ra yếu thế trên bàn đàm phán, Thôi Tình Lam giả vờ bình tĩnh nhận lấy tờ vé số, nhưng giọng nói của cô vẫn không tránh khỏi run rẩy.
"Vậy tôi đợi kết quả xổ số vào ngày mai."
Ngay khi cô cầm lấy tờ vé số, người đàn ông liền biến mất.
Giống như một giấc mộng không thể phân biệt thật giả.
Thôi Tình Lam nắm chặt tờ vé số trong tay.
Bây giờ...chỉ còn tờ vé số mỏng này là thực sự có trọng lượng.
Trước cửa căn hộ cho thuê, Tô Quân nắm chặt lấy tay áo Lục Việt, bất đắc dĩ nói:
"Lục Việt, anh thực sự không cần giúp tôi chuyển nhà đâu...Mấy thứ đồ gia dụng này vốn là của anh, bây giờ chuyển đến đây, sau này anh quay về lấy gì mà dùng?"
Khi cậu chuẩn bị rời trụ sở, Lục giám ty xuất quỷ nhập thần đột nhiên xuất hiện trước cổng trụ sở, đề nghị giúp cậu chuyển nhà.
Cậu vô cùng cảm động từ chối.
Đồng thời cậu đưa túi dự trữ của mình cho anh ấy xem, tỏ ý một kẻ nghèo rớt mồng tơi như mình chỉ có chiếc túi dự trữ có thể đựng hết mọi đồ đạc là có giá trị.
Lục giám ty còn nói cậu có thể mang hết đồ đạc trong phòng đi, dù sao anh ấy cũng không ở đó.
Cậu cảm động đến phát khóc, nhưng cuối cùng vẫn quyết định từ chối.
Nhưng trước khi cậu vắt óc nghĩ ra được lý do phù hợp, Lục giám ty đã hất nhẹ tay áo một cái, tất cả đồ đạc liền chui áo ống tay áo rộng thùng thình.
Sau đó, hắn liền đưa Tô Quân - người đã từng trải nghiệm dịch vụ dịch chuyển tức thời có độ mạo hiểm cao - đến cửa căn hộ cho thuê.

Và sau đó, ở cửa căn hộ cho thuê, cậu gần như treo trên người Lục giám ty, sống chết nắm lấy tay áo anh.
Sợ anh ấy lại phất nhẹ tay áo một cái, tất cả đồ đạc sẽ tự chạy vào căn hộ, tự sắp xếp một cách ngay ngắn.
Còn cậu, tiểu Nguyệt Lão chỉ biết 1008 linh thuật trong sách giáo khoa, không cách nào bê đồ đạc ra trả cho Lục giám ty.
Thực, sự, muốn, chết.
Lục Việt không chút do dự nói: "Không sao, để đồ đạc bám bụi trong trụ sở cũng rất lãng phí."
Tô Quân còn chưa kịp từ chối, hắn đột nhiên khẽ nhíu mày, nhìn ra ngoài cửa sổ:
"Cậu xem, người kia có phải người cậu muốn thắt dây tơ hồng, Lục Thịnh không?".
Đam Mỹ Cổ Đại
Sự chú ý của Tô Quân quả nhiên bị hai chữ Lục Thịnh hút mất.
Cậu theo bản năng nới lỏng tay, chạy đến bên cửa sổ, khẩn trưởng nhìn ra ngoài đường phố náo nhiệt, nhưng nhìn trái nhìn phải đếu không thấy bóng dáng Lục Thịnh.
Mặc dù biết người Tô Quân quan tâm vẫn là mình nhưng trong lòng Lục Việt vẫn dấy lên cảm giác ghen tỵ khó hiểu.
Hắn, ghen, với chính mình.
Tô Quân quay đầu, nghi ngờ hỏi: "Đâu có đâu...A! Lục Việt..."
Khi Tô Quân quay đầu lại, đồ đạc đã được sắp xếp gọn gàng.
Một ngôi nhà, dù có chuyển đi đâu chăng nữa cũng phải gọn gàng ngăn nắp.
Hóa ra câu "Lục Thịnh ngoài kia" chỉ là muốn lừa cậu.
Tô Quân thở dài, biết rằng mình không thể từ chối ý tốt của Lục giám ty được nữa.
"Cảm ơn anh, Lục Việt.
Lúc nào rảnh tôi mời anh ăn cơm."
Lục Việt gật đầu "Được."
Tiểu Thần Tài Chúc Vân Việt vừa ngáp vừa đẩy cửa, dưới mắt quầng thâm đậm như vừa từ dưới mỏ than lên, trên mặt hằn rõ 4 chữ "Vô cùng buồn ngủ".
"Ai vậy? À, Tô Quân...!Hoan nghênh, hoan nghênh..."
Nói xong cậu ta lại ngáp một cái thật dài, tưởng chừng chỉ cần có một cái giường ở đây, cậu ta sẽ lập tức nằm xuống, đánh một giấc đến sáng mai.
"Mấy hôm nữa tôi sẽ bù cho cậu một bữa tiệc nghênh đón.
Đêm qua thức đêm tăng ca, tôi sắp gục trước đá rồi."
"...Đá?"
Tiểu Thần Tài phờ phạc lấy từ trong túi ra một cục đá màu vàng.
"Tôi đã dùng một ngày trời để luyện thuật biến đá thành vàng.
Đáng tiếc là linh khí ở đây quá mỏng, cục đá này không hút đủ...!Tôi muốn bỏ cuộc quá, thà đi vác gạch kiếm tiền còn hơn."
Cả một cục đá màu xanh xám chỉ có một chỗ nhỏ bằng móng tay là dính một ít vàng, nói là vàng thì quá coi thường vàng nguyên chất 24k rồi.
Tiểu Thần Tài nước mắt lưng tròng nói: "Tôi thật muốn chôm một cục vàng ở một góc khó thấy của Sở chúng tôi mang xuống đây..."
Tô Quân nhớ đến sàn nhà lát bằng vàng của sở Tụ Tài và câu nói nổi tiếng của bọn họ "Sở chúng tôi chỉ có vàng là tầm thường nhất.", một lần nữa rơi vào trầm tư.
Lúc này Tỉnh Lê cũng trở lại, anh đặt một túi rau tươi lên bàn, khẽ nhíu mày, vừa đau lòng vừa phản đối:
"Sở trưởng sẽ biến ngươi thành vàng mất."
Tiểu Thần Tài nhìn túi đồ trên bàn, từ trong phòng bưng ra một bát mì gói cùng nửa cọng rau trôi nổi, khổ sở nói:
"Tỉnh Lê, hôm nay ngươi có nấu cơm không? Ta đã úp mỳ rồi nè."
"Ăn mì nhiều không tốt.
Dạo này ngươi thường xuyên thức khuya, đừng ăn mì nữa."
Tiểu Thần Tài nhìn chằm chằm Tỉnh Lê, đột nhiên hỏi:
"Tỉnh Lê, ngươi lại định giấu ta đi mua vé số à?"
Tỉnh Lê không trả lời, im lặng cúi đầu rửa rau.
Tiểu Thần Tài sốt sắng, ngồi xổm trước mặt Tỉnh Lê, tức giận nhéo má anh.
"Không phải ta đã nói với ngươi không cần đi mua vé số nữa sao? Lẽ nào ngươi đã quên lần trước sau khi lấy được 100 ngàn tệ, ngươi gần như suýt chết vì mấy ngày liền gặp xui xẻo à?"
Tỉnh Lê ngừng rửa rau, khẽ thở dài:
"Ta có mua một tấm, nhưng gần đây tài vận của nhân gian biến đổi, ta muốn thử dòng chảy của tài vận bằng cách mua vé số."
Tô Quân khiêm tốn hỏi: "Mua vé số luôn trúng giải không phải rất tốt sao? Tại sao không để Tỉnh Lê mua vé số?"
Tiểu Thần Tài áy náy vuốt tóc Tỉnh Lê, giải thích với Tô Quân:
"Theo nguyên tắc bảo toàn tài vận, chuyển vận luôn có cái giá của nó.
Ví dụ như Tỉnh Lê mua vé số trúng 100 triệu thì năm sau hắn sẽ vô cùng xui xẻo, phải uống nước nhét kẽ răng chỉ là mức độ thấp nhất."
"Sau đó còn xảy ra vô số khả năng tử vong, chẳng hạn như đang đi đường thì bị chậu hoa rơi trúng đầu, lúc qua đường thì bị xe tải mất phanh đâm phải, ở nhà thì bị rò rỉ bình ga..."
Tô Quân hít một ngụm khí lạnh, hướng ánh mắt ngưỡng mộ về phía Tỉnh Lê.
Xui như vậy mà vẫn có thể bình an vô sự sống sót, thật sự không dễ dàng.
Tiểu Thần Tài lại hi hi cười:
"Có điều Tỉnh Lê vốn là thần thú Cẩm Lý, vận may của hắn có thể bù đắp sự xui xẻo ở một mức độ nào đó, vì vậy nếu hắn giành được một số giải nhỏ thì không thành vấn đề."
Tiểu Thần Tài đứng lên, định trở về phòng ngủ bù, trước khi đóng cửa giữ đúng chức trách nói với Tô Quân một câu:
"Tô Quân, gần đây nếu cậu gặp được ai đột nhiên trở nên giàu có trong một đêm thì có thể nói với tôi, tôi có thể thay sở Tụ Tài tịch thu tài sản bất chính của hắn."
Tô Quân: "......."
Cậu đã đoán được hướng đi của câu chuyện, tài sản bất chính sau khi tịch thu sẽ đều chảy vào túi tiểu Thần Tài.
Tô Quân nhìn quanh căn hộ: "Sở trưởng Phỉ Dung đâu? Không ở nhà à?"
Mặc dù Phỉ Dung không còn là Sở trưởng nữa nhưng Tô Quân vẫn theo thói quen gọi hắn một tiếng Sở trưởng.
Tỉnh Lê dùng dao thái rau, bắp cải mọng nước được cắt ngay ngắn dưới lưỡi dao.
"Không, Phỉ Dung bình thường không ở nhà."
Tô Quân gật đầu, liếc nhìn đồng hồ treo giữa phòng, phát hiện đã sắp đến giờ làm thêm nên vội tạm biệt Lục Việt.
"Lục Việt, tôi đi làm đây, hôm khác tôi mời anh ăn cơm.:
"Đi làm?"
"Tôi mới tìm được một công việc bán thời gian ở cửa hàng thời trang.
Tôi còn hẹn Lục Thịnh đến đó giúp anh ấy chọn quần áo."
Tô Quân day trán, phiền não nói:
"Công việc này không thể để Lục Thịnh biết, nếu không anh ấy nhất định sẽ biết tôi là người gửi tin nhắn nặc danh về cách phối đồ cho anh ấy."
Cậu dừng lại một chút, sau đó đau xót nói: " Nếu bị phát hiện, tôi thà đập đầu vào núi linh thạch của Sở trưởng Lục tự tử còn hơn."
Lục Việt: "......."
Cách chết này đúng là độc nhất vô nhị ở Thiên Đình.
Lục Việt hơi nhướng mày, trong lịch trình hôm nay của hắn đã đánh dấu đặc biệt cuộc hẹn với Tô Quân.
"Được, cậu đi làm đi.
Tôi cũng đi đây."
Dù sao một tiếng nữa hắn cũng gặp lại tiểu Nguyệt Lão.
Sau khi Tô Quân vội vã chạy đến cửa hàng, cậu thay đồng phục nhân viên, đứng bên cạnh quản lý Cao tiếp khách.
Quản lý Cao cười cười vỗ vai cậu, ẩn ý nói:
"Người phụ nữ giàu có lần trước cậu tiếp cứ luôn hỏi tôi số điện thoại của cậu đấy, cậu có muốn xem xét một chút không?"
Tô Quân biết quản lý Cao chỉ đang nói đùa nên cậu không để bụng.

"Người phụ nữ đấy đã bao dưỡng bao nhiêu tiểu thịt tươi rồi?"
Quản lý Cao ngạc nhiên hỏi: "Sao cậu biết?"
Tô Quân mỉm cười: "Tôi đoán dựa theo những gì mà bà ta mua, áo sơ mi nam kích cỡ khác nhau, ví nam phong cách khác nhau."
Thực ra cậu nhìn thấy được qua những sợi tơ hồng trên bà ta.
Một nút thắt tượng trưng cho một lần lừa dối, trên tay bà ta có nhiều nút thắt đến nỗi Tô Quân nhất thời không thể đếm được bà ta đã bao dưỡng bao nhiêu cậu trai.
Quản lý Cao "à" một tiếng, sau đời chuyển sự chú ý lên làn da của cậu.
Cửa hàng cao cấp thường có ít khách đến, vì thế quản lý Cao cũng có thể thư giãn và trò chuyện với Tô Quân trong giờ nghỉ.
Cô ghen tị nhìn chằm chằm khuôn mặt Tô Quân thở dài:
"Tiểu Quân, cậu dưỡng da bằng cách nào thế? So với trứng gà còn mịn màng hơn, tôi không nhìn thấy lỗ chân lông nào cả."
Tô Quân lúng túng cười, không biết nên trả lời thế nào.
...Có lẽ đây là lý do mà ngày nào mẹ cũng bắt cậu thử nghiệm sữa dưỡng da chiết xuất từ sương hoa.
Quản lý Cao lại ghé sát mặt vào Tô Quân, nhìn mũi cậu, lại thở dài thườn thượt.
"Hơn nữa trên mũi cậu ngay cả mụn đầu đen cũng không có.
Tiểu Quân, ngũ quan của cậu thanh tú như búp bê không nói, nhưng làn da của cậu sao có thể đẹp như tạc tượng như vậy?"
"Tiểu Quân, cậu không phải là thần tiên hạ phàm đấy chứ?"
Tô Quân - ngươi bị nhìn thấu chân tướng: "......."
Cậu giữ yên lặng, không nói một lời.
Tô Quân lo lắng nhìn đồng hồ, còn 3 tiếng nữa Lục Thịnh sẽ đến cửa hàng.
"Quản lý Cao, tôi muốn thương lượng với chị một chuyện."
"Ừ, cậu nói đi."
"Lát nữa tôi cùng với một người đến đây mua quần áo, đến lúc đấy chị có thể giả vờ như không quen biết tôi được không? Tôi không muốn để anh ấy biết tôi làm thêm ở đây."
Cậu chắp hai tay, cầu xin quản lý Cao.
"Quản lý Cao, ngày mai tôi sẽ mang cho chị mấy lọ sản phẩm chăm sóc da mà tôi thường sử dụng.
Làm ơn nhé!"
Nhưng cậu biết tìm lọ tinh chất hoa hồng mẹ đã điều chế ở đâu bây giờ?
Tô Quân lại rơi vào trầm tư.
Con trai quản lý Cao chỉ kém Tô Quân vài tuổi, cô gật đầu
"Kể cả cậu không hối lộ tôi, tôi cũng giúp cậu mà."
"Cảm ơn quản lý Cao! Khi nào anh ấy đến chị nhất định phải giả vờ không biết tôi nhé!"
Quản lý Cao liếc nhìn bức ảnh Lục Thịnh mà Tô Quân đưa, nói đùa:
"Được rồi, được rồi.
Tiểu Quân, cậu yên tâm đi, trước mặt người cậu thích, tôi không làm cậu mất mặt đâu."
Tô Quân sốc đến nỗi không nói nên lời.
"Tôi tôi tôi...!Tôi không phải, tôi không có..."
Trên mặt quản lý Cao thể hiện "Tôi hiểu mà".
"Cứ lúc nào rảnh là cậu là nhìn ảnh cậu ta cười ngọt ngào."
Tô Quân lấy điện thoại che đi khuôn mặt, tránh khỏi quản lý Cao đi tiếp vị khách mới đi vào cửa hàng.
Cậu ngoài mặt thì bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra nhưng trong lòng lại có một tia hoảng loạn.
Lẽ nào biểu hiện của cậu...!rõ ràng đến vậy sao?
Quản lý Cao đứng ngoài cửa đột nhiên nheo mắt lại, nghi ngờ nhìn chằm chằm một người từ đằng xa đang đi đến hướng này.
"Nhưng mà tiểu Quân, người kia có phải người trong bức ảnh cậu vừa đưa không?"
Tô Quân nghi ngờ quay đầu nhìn, lập tức bị dọa cho hồn bay phách lạc.
Chuyện gì vậy? Chẳng phải cậu hẹn Lục Thịnh vào 8 giờ tối sao? Bây giờ không phải vẫn cách giờ hẹn 3 tiếng 15 phút à?
...Bây giờ cậu ẩn thân còn kịp không?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.