Ta, Nguyệt Lão! Không Làm Nữa

Chương 39: Kể Anh Nghe Một Câu Chuyện Cười





Như người mất hồn, Tô Quân ngơ ngác nhìn khuôn mặt Lục Việt gần trong gang tấc, ánh mắt lướt từ đôi lông mày rậm đến đôi môi đỏ.
Trong lúc tâm trí rối bời, bỗng một câu hỏi xuất hiện như một ngọn đèn lóe lên trong đêm tối.
Nếu như Lục Thịnh có thể nhìn thấy hoa Nhân Duyên, liệu anh ấy có thể nhìn thấy nguyên thần của mình không?
Tô Quân đột nhiên muốn ẩn thân ngay lập tức, biến mất trong vòng tay Lục Thịnh, âm thầm quan sát xem Lục Thịnh có bị sốc đến mức ngất xỉu không.
Nhưng nếu như Lục Thịnh có thể nhìn thấy nguyên thần của cậu, vậy chẳng phải anh ấy cũng đã nhìn thấy những chuyện ngu ngốc mà cậu làm trước đây sao, ví như đuổi theo xe một quãng đường dài, nhào lộn bay qua cổng công ty, đan áo len tơ hồng...
Chỉ nghĩ đến cảnh xấu hổ bản thân làm lúc "Tôi cho rằng anh ấy không nhìn thấy nhưng thực chất anh ấy có thể nhìn thấy tất cả", Tô Quân gần như không thể thở được.
Chỉ muốn đào một cái hố chôn mình trong một góc để không ai nhìn thấy.
Tô Quân, năm 8102, qua đời vì bệnh ung thư xấu hổ không thể chữa trị.
Lục Việt biết Tô Quân đã bắt đầu nghi ngờ thân phận của mình.
Tiểu Nguyệt Lão trong lòng ngực nhất thời đỏ mặt, sau đó bắt đầu cau mày, dùng ánh mắt thăm dò nhìn hắn.
Tô Quân nghiêm túc gọi: "Lục Thịnh"
"Ừ, tiểu Quân?"
Cậu đoan chính duỗi ngón tay ra, chọc chọc vào ngực Lục Việt.
"...Anh không lạnh à?"
Nhiệt độ là -3 độ, trong phòng không có hệ thống sưởi, người bình thường chắc chắn sẽ lạnh đến run cầm cập, nhưng Lục Thịnh vẫn có thể chịu đựng cơn lạnh thấu xương tủy này với nửa thân trên để trần.
Lục Việt cơ hồ bị Tô Quân nhắc nhở, mới muộn màng nhớ ra mình lẽ ra nên thấy "lạnh".

Hắn xoay người, quay lưng về phía Tô Quân, hắt hơi một cái yếu đến mức gần như không nghe thấy tiếng, sau đó mặt không đổi sắc chậm rãi đi về phía phòng tắm.
"......."
Tô Quân chớp mắt, nhìn chằm chằm bóng lưng Lục Việt, ngày càng nghi ngờ thân phận thực sự của vị Lục tổng này.
Lúc Lục Việt chuẩn bị vào phòng tắm, Tô Quân cố tình bước ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa lại.
"Lục Thịnh, vậy tôi ra người phòng khách đợi anh."
Lục Việt nhìn thoáng qua liền biết tiểu Nguyệt Lão đang có âm mưu nào đó, bèn đáp:
"Được"
Sau khi thay quần áo xong, vừa mới xỏ chân vào đôi dép bước ra khỏi phòng tắm đã nhìn thấy tiểu Nguyệt Lão đổi sang trường bào đỏ sẫm ngồi trên sofa phòng khách đan áo tơ hồng.
Tiểu Nguyệt Lão dùng thuật ẩn thân, nhìn thấy hắn đi ra, lập tức phấn chấn đứng dậy.
Cậu lao đến trước mặt hắn với một vẻ nhiệt tình dào dạt, giống như có thể khua chiêng gõ trống múa ngay một bài ương ca.(1)
(1): một loại hình vũ đạo dân gian của Trung Quốc.
Lục Việt biết tiểu Nguyệt Lão đang muốn kiểm tra khả năng "giả vờ không thấy" của hắn.
Hắn ngồi lên sofa, không thèm để ý tiểu Nguyệt Lão đang nhảy tưng tưng trước mặt mình.
Tô Quân quyết tâm tìm hiểu xem liệu Lục Thịnh có thể nhìn thấy mình hay không.
Vì thế cậu khôi phục nguyên thần, dùng thuật ẩn thân, rón ra rón rén đi vào phòng ngủ.
Định đợi lúc Lục Thịnh đi ra cậu sẽ nhào về phía hắn, dùng một vài thủ đoạn để hấp dẫn sự chú ý của hắn, bắt được ánh mắt của hắn là có thể biết được sự thật.
Rằng Lục Thịnh thực sự có thể nhìn thấy cậu.

Tô Quân đã dàn trận chờ sẵn, nhìn thấy Lục Việt đẩy cửa đi vào, mắt cậu liền sáng lên, ném cuộn tơ hồng sang một bên.
Cậu lao đến trước mặt Lục Việt định nhảy bài thể dục dưỡng sinh của các lão thần tiên trên Thiên Đình.
Nhưng một sợi dây tơ hồng vắt ngang trên mặt đất đã ngăn cậu khám phá ra sự thật.
Đột nhiên bị vấp, Tô Quân ngã xuống, cơ thể tiếp xúc với nền nhà theo hình chữ đại (大).
Ra trận chưa thắng người đã khuất
Khiến cho Nguyệt Lão lệ rơi đầy.
(2)
(2): Hai câu thơ trong bài thơ "Thục tướng" của Đỗ Phủ, "Xuất sư vi tiệp thân tiên tử/ Trường sử anh hùng lệ mãn khâm."(Nguồn: Thivien).
Ở đây tác giả sửa "anh hùng" thành "Nguyệt Lão".
Lục Việt không kìm được ngẩng đầu, bất đắc dĩ nhìn tiểu Nguyệt Lão:.....
Hắn vốn định cẩn thận lướt qua tiểu Nguyệt Lão nhưng không ngờ tiểu Nguyệt Lão còn chưa kịp xông tới trước mặt hắn đã ngã một cú vô cùng thảm hại.
Tô Quân đầu óc quay cuồng ngẩng lên, mấy sợi tóc rối tung trên đầu cũng ngóc đầu dậy rồi lại ỉu xìu ngã xuống, lặp đi lặp lại đến mấy lần.
Cậu ngoan cường đứng dậy, cẩn thận đi tới trước mặt Lục Việt.
Lục Việt vẫn ngồi trên sofa, cúi đầu lau tóc, như thể tiểu Nguyệt Lão không hề tồn tại.
Tô Quân thì ngược lại, cậu giống như một vận động viên đang khởi động, sẵn sàng nhảy một bài thể dục nhịp điệu sôi động khiến người xem hồi tưởng thanh xuân, cải lão hoàn đồng.
Nếu như Lục Thịnh có thể nhìn thấy cậu, ánh mắt nhất định sẽ bị bài thể dục nhịp điệu có độ khó cao và động tác đẹp mắt này thu hút.
Thấy tiểu Nguyệt Lão xoa tay duỗi chân, Lục Việt bỗng nhiên nổi lên tâm tư trêu chọc cậu, hắn hướng phía phòng khách gọi to:
"Tiểu Quân, cậu đang làm gì thế?"
Tô Quân giật mình, trượt chân một cái, động tác ép chân suýt chút nữa biến thành xoạc ngang.
Cậu lập tức bật dậy, lao ra ngoài trước khi Lục Việt mở cửa xem tình hình.
Cậu nhảy lên sofa thở hổn hển, cầm ngược tờ báo bên cạnh.
"Tôi đang đọc báo, anh xong chưa?"
Lục Việt đến gần cửa, thấy Tô Quân đang giả vờ nghiêm túc nhìn chằm chằm vào tờ báo lộn ngược.
"Đợi tôi lau đầu một chút là xong.
Tiểu Quân, sao cậu thở gấp vậy?"
Tô Quân nhìn chằm chằm vào mục giải trí, "xót xa" bịa chuyện:
"Tôi vừa thấy một tin tức về thiên tai trên báo, việc cứu hộ vẫn chưa có tiến triển, tôi lo lắng."
Lục Việt khẽ nhướng mày:
"Vậy sao? Tiểu Quân, hình như cậu đang cầm báo ngược."
Tô Quân gần như không giữ được vẻ mặt nghiêm túc, cậu vội vàng lật ngược tờ báo lại, lúng túng giải thích:
"Tôi vừa lật ngược tờ báo lại để xem đáp án câu đố."

Trong mắt Lục Việt hiện lên vài ý cười, hắn hiểu ý gật đầu, sau đó lại quay vào phòng lau đầu.
Ngay sau hắn quay vào phòng, tiểu Nguyệt Lão cũng lén lút đi theo hắn, sau đó bắt đầu thờ ơ nhảy bài thể dục lúc nghỉ ngơi của sở Nguyệt Lão.
Lục Việt đã từng thấy tất cả Nguyệt Lão trong sở Nguyệt Lão nhảy bài thể dục đáng xấu hổ này ở hội Bàn Đào.
Chỉ có điều lúc đó có lẽ Tần Vô Duyên đã loại Tô Quân ra, tiểu Nguyệt Lão vừa nhảy liền bán manh khiến người khác thích thú này.
Tô Quân lúc nhảy rất nghiêm túc, cậu nỗ lực duỗi thẳng hai tay hai chân nhỏ ra, mấy sợi tóc ngốc trên đầu cũng đung đưa một cách vui vẻ.
Trông hơi giống một chú nhím nhỏ lưng đầy gai đang vui vẻ duỗi tay duỗi chân.
Tô Quân vừa nhảy vừa nhìn chằm chằm vào biểu cảm trên mặt Lục Việt.
Thậm chí còn giả vờ vô tình đến gần Lục Việt, quan sát sự thay đổi trên nét mặt hắn.
Mà ánh mắt Lục Việt luôn không kìm được đặt hướng về phía Tô Quân, động tác lau tóc cũng càng ngày càng chậm.
Có mấy lần, ánh mắt hắn suýt bị tiểu Nguyệt Lão tóm được.
Lục Việt chỉ có thể giả vờ trấn tĩnh...nhìn bức tường sau lưng tiểu Nguyệt Lão.
Tô Quân che giấu tốt đến mức Tô Quân gần như không thể phân biệt được liệu hắn có đang nhìn mình hay không?
Nhưng khi đã gieo một hạt giống nghi ngờ vào tim thì rất khó để nhổ nó ra.
Tô Quân quyết định làm ra một động tác táo bạo hơn.
Mẹ cậu từng nói, những người lạnh lùng thường sẽ vì những chuyện kỳ lạ mà nở nụ cười, giống như người cha Mai thần cai quản hoa mai nhân gian của cậu.
Cha cậu ít khi cười, là một người trời sinh lãnh đạm, chỉ thân thiện hơn Sở trưởng Lục một chút.
Nhưng mỗi lần mẹ cậu kể chuyện cười, cha cậu sẽ cười phá lên, tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều.
Cậu lấy từ trong túi dự trữ ra một quyển "Tuyển tập truyện cười khiến cho người lạnh lùng nhất cũng phải đầu hàng", hắng giọng, chuẩn bị đọc cho Lục Việt nghe từng truyện một..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.