Ta Nguyện Vì Ngươi Mà Hóa Thành Quỷ

Chương 62:




Sau khi trở về Huyền Mặc làm như chưa có chuyện gì xảy ra, cũng như nhiều lần hắn vô tình nhắc đến chuyện ngày trước, Thẩm Xuyên luôn lảng tránh không muốn đề cập đến. Huyền Mặc không một tiếng động đi vào phòng, lúc này Thẩm Xuyên vẫn đang mệt mỏi nằm ngủ, có lẽ vì xa nhau quá lâu nên dạo gần đây Huyền Mặc chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống luôn Thẩm Xuyên, nhìn trên người Thẩm Xuyên vẫn còn rõ vết tích do mình vừa gây ra, Huyền Mặc trong lòng không ngừng đau xót. Vậy mà còn trách y cái gì cơ chứ, năm mươi năm đâu phải riêng mình hắn đau khổ... y cũng nào đâu kém.


Huyền Mặc cúi xuống hôn nhẹ lên trán, Thẩm Xuyên từ lúc trở thành quỷ rất dễ tỉnh giấc không còn bộ dạng ngây thơ như trước, Huyền Mặc mới vừa chạm vào hai mắt đã đề phòng mở lớn, nhìn thấy là hắn mới yên tâm khẽ nhắm mắt lại lần nữa, giọng nói hơi khàn khàn: "Huyền Mặc... tha cho ta đi, người ta hiện tại sắp bị ngươi vắt cho cạn luôn rồi."


Huyền Mặc bị Thẩm Xuyên chọc cho cười véo má cậu một cái rồi khẽ nói: "Ta không làm gì cả, ngủ tiếp đi dậy rồi ta dẫn ca ca về nhà."


"Về nhà?" Thẩm Xuyên thoáng tỉnh hơn mở mắt nhìn Huyền Mặc hỏi lại: "Ta đến đấy rồi chỗ này làm thế nào đây? Nó cũng cần người cai quản không thể bỏ không như vậy được."


"Cho người tạo kết giới kiên cố một chút là được, có động tĩnh gì lập tức trở về." Huyền Mặc mỉm cười vén nhẹ mấy lọn tóc trước mặt Thẩm Xuyên: "Hơn nữa ta dẫn ca ca về chơi chứ có bắt ngươi ở lại luôn đâu, chơi chán rồi ta lại về đây với ngươi."


Nghe hắn nói cũng có lý nên Thẩm Xuyên gật gật đầu đồng ý rồi lại vùi mặt vào trong chăn: "Vậy ta ngủ thêm một lúc nữa."


"Ừ ngủ đi." Huyền Mặc mỉm cười tay vẫn ở trên mặt xoa nhẹ má Thẩm Xuyên, dù là người hay quỷ thì vẫn ham ngủ giống như vậy. Thẩm Xuyên bị bàn tay chọc cho ngứa, vội ôm chặt lấy tay không cho hắn động đậy mới nhắm mắt vào tiếp tục ngủ. Huyền Mặc thở dài không nỡ rút tay ra nên đành nằm xuống bên cạnh, chỉnh lại tư thế một chút rồi ôm Thẩm Xuyên vào lòng.


Lần nữa Thẩm Xuyên tỉnh dậy đã không biết qua bao lâu, hai người chỉnh lại y phục một chút rồi lên đường trở về Lạc Thành. Một nơi ở phía Nam một nơi ở phía Bắc dĩ nhiên là cách nhau xa, thế nhưng hai người không chọn dùng pháp lực mà chọn đi bộ. Coi như vừa đi vừa du ngoạn ngắm cảnh, đi trên con đường mòn hai bên xung quanh toàn là cây cối Thẩm Xuyên cầm tay Huyền Mặc nhớ lại cảnh tượng ngày trước nói: "Đã rất lâu rồi chúng ta không đi bên cạnh nhau thế này."


"Sau này ngày nào cũng sẽ đi."


"Có phải chúng ta quá lãng phí thời gian không? Người thường thì mong có phép thuật bay vèo một cái là đến, chúng ta lại muốn trở về làm người thường ngày ngày đi bộ."


Bàn tay đang nắm chặt Thẩm Xuyên bỗng siết lại, cậu nghe thấy giọng nói êm ái của Huyền Mặc: "Đi cạnh ca ca sao có thể gọi là lãng phí chứ?"


Thẩm Xuyên khóe môi giật giật thấy có gì không đúng lắm, Huyền Mặc thực sự rất khác. Dạo gần đây chỉ cần cậu nói ra câu nào cũng nghe theo răm rắp, không những thế còn rất nhẹ nhàng, ngày trước đã nhẹ nhàng rồi giờ còn hơn gấp ngàn lần, quan trọng hơn nữa rất dính người, y như hắn từng nói ngày trước nửa bước cũng không rời.


"Đột nhiên ta muốn ăn quán mì mà ngày trước chúng ta cùng ăn."


Quả nhiên Huyền Mặc rất nhanh đáp ứng, dẫn Thẩm Xuyên đến thôn Tận Lạc trước. Đã năm mươi năm trôi qua, hai người không thay đổi không có nghĩa là thôn cũ ngày xưa không thay đổi, quán mì nhỏ ven đường ngày nào đã mở thành tiệm mì lớn, ông chủ ngày xưa có vẻ đã qua đời nhường lại quán cho con, Huyền Mặc gọi hai bát mì rồi chọn một bàn hơi khuất ngồi xuống.


Khi bát mì được bưng lên Thẩm Xuyên tỏ vẻ rất thích thú hít lấy hít để mùi hương một hồi, nhưng khi đưa một miếng vào trong miệng ánh mắt nhạt dần ý cười, mặt cũng thoáng buồn. Huyền Mặc thu từng nét mặt của cậu vào trong tầm mắt, hắn vẫn chưa động đũa chỉ chăm chú nhìn Thẩm Xuyên. Nuốt xong một miếng Thẩm Xuyên mới ngẩng mặt lên nhìn hắn, miệng vẫn nở nụ cười tươi nói: "Rất ngon, ngươi ăn thử đi."


Ánh mắt Huyền Mặc rũ xuống tay cầm đũa hơi khựng lại, vớt một vài sợi mì đưa vào trong miệng. Sợi mì vẫn còn nóng, hương thơm tỏa ngào ngạt nhưng khi đưa vào trong miệng lại thực nhạt nhẽo, một chút mùi vị cũng không có. Lại nhìn người đối diện vẫn không ngừng ăn như thực sự cảm thấy ngon, húp đến nước canh cũng chẳng chừa lại còn gọi thêm một bát, lồng ngực của hắn đắng ngắt. Ngon gì chứ... quỷ làm sao mà cảm nhận được mùi vị.


Huyền Mặc rất phối hợp không nhắc gì đến, ăn xong hai người trở về Lạc Thành.


Từ lúc Thẩm Xuyên đi hắn vẫn không thay đổi nơi này một chút nào nên nó vẫn y nguyên như cũ, rất lâu rồi mới đường đường chính chính mà trở lại hơn nữa còn được quang minh chính đại đứng cạnh hắn, cùng một loại người với hắn, sẽ không còn ai nói hai người khác biệt nữa. Nghĩ đến đây Thẩm Xuyên càng cảm thấy vui vẻ. Vừa mới đến Lục Thanh và Tư Nguyệt đã đứng sẵn ở cửa chào đón, dĩ nhiên là không còn Sở Thiên Ca vì người thật đã chết. Vừa nhìn thấy hai người Thẩm Xuyên đã chạy đến vui vẻ nói: "Lục Thanh, Tư Nguyệt đoán thử xem ta là ai?"


Lục Thanh và Tư Nguyệt rất lâu rồi không thấy ai dám đứng cạnh thành chủ của họ, đang trong lúc ngỡ ngàng thì người kia lại tự chào hỏi trước làm hai người càng bất ngờ hơn, lại nhìn ánh mắt dịu dàng của Huyền Mặc dành cho đối phương, một ý nghĩ hoang đường chợt xuất hiện. Tư Nguyệt lắp bắt: "Ngươi... ngươi là Thẩm Xuyên?"


"A... không ngờ lại dễ dàng bị nhận ra như vậy." Thẩm Xuyên tở vẻ hơi hụt hẫng, sau đó lại cười tươi nói: "Tư Nguyệt, Lục Thanh lâu rồi không gặp."


Lúc đầu Lục Thanh nghe Tư Nguyệt đoán còn định mắng nàng suy nghĩ lung tung, không ngờ người kia cũng thừa nhận càng làm y hoảng hốt hơn. Lục Thanh lắp bắp: "Thật sự là Thẩm Xuyên?"


"Đúng là ta." Ba người nói chuyện một hồi, tuy có quen biết nhưng lại không có đề tài chung nên cũng không nói được gì, với lại Huyền Mặc còn ở đây hai người cũng là chẳng dám hỏi chuyện gì nhiều, ngại Huyền Mặc vẫn đang đứng đợi Thẩm Xuyên vội nói: "Lát nữa có tiểu muội ta đến nó tên là Ngọc Tịnh Yên, nhờ hai người chăm sóc nó hộ nha?"


Tư Nguyệt và Lục Thanh dĩ nhiên là vui vẻ đáp ứng. Khi Thẩm Xuyên trở lại Huyền Mặc mới nhẹ giọng hỏi: "Tiểu muội muốn đến sao không đi chung cùng hai ta luôn?"


"Là nó tự không muốn đi chung đó, sợ bị hai ta làm cho tức chết."


Huyền Mặc tuy miệng cười nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, tiểu muội nhìn ngốc như vậy mà cũng thật là biết điều sau này phải đối xử tốt hơn mới được.


Khi Ngọc Tịnh Yên đến nơi đã là vài ngày sau đó, nhưng người đón cô không phải là hai người Tư Nguyệt mà là một tỷ tỷ cực kỳ xinh đẹp. Ngọc Tịnh Yên vừa đến đã bị vẻ đẹp của nàng làm cho hớp hồn, còn đang thẫn thờ thì người đó đã lại gần mỉm cười bắt chuyện với cô trước: "Muội là Ngọc Tịnh Yên?"


"A..." Ngọc Tịnh Yên thoáng giật mình, lấy lại vẻ bình tĩnh nói: "Đúng vậy, tỷ là...?"


"Ta tên Tử Linh Lan được người phái đến đón muội." Tử Linh Lan vừa cười vừa nói, tuy trên người đồ gì cũng đơn giản, tóc cũng không cài nhiều trang sức nhưng vẻ đẹp này thực sự khiến người ta hút hồn.


"Tên tỷ thật đẹp." Người còn đẹp hơn.


Tử Linh Lan được Ngọc Tịnh Yên khen thì đưa tay lên che miệng cười nói: "Tiểu muội miệng lưỡi thật ngọt, nào ta dẫn muội đi tham quan nơi này."


Nhờ có một tỷ tỷ xinh đẹp như vậy đến đón, Ngọc Tịnh Yên cũng quên luôn bằng hữu nào đó bỏ mặc mình kia, vui vẻ đi sau Tử Linh Lan.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.