Ta Mạnh Lên Nhờ Group Chat

Chương 52: Chương 50 Tập Kích





Chương 50: Tập Kích
"Tất cả đã chuẩn bị xong hết chưa?" Giọng Roland lanh lãnh vang lên.
"Đã xong rồi!"
Hoàng Vĩ đáp, hắn cùng mọi người lúc này đang ngồi trong lều trại, đã trang bị giáp đầy đủ cả, đống thuốc phụ trợ cũng được đem đến.
Đáng lẽ ra mấy lọ thuốc sẽ được bỏ trong một cái túi tương tự như găng trữ đồ, nhưng bỏ vào găng luôn có phải tiện hơn không, mang theo túi chi cho cồng kềnh.
"Thuốc hồi phục, thuốc giải độc, 1 2 3 4...!Đủ rồi!"
Sau khi kiểm tra lại lần cuối, xác định đã không còn bỏ quên thứ gì nữa thì Hoàng Vĩ mới đeo găng tay lên rồi đi ra ngoài.
Bên ngoài quân lính đã chia ra thành ba nhánh đứng riêng rẽ, mỗi đạo quân có 500 người.
Đạo quân đầu do Frederick chỉ huy, hai đạo còn lại là Roland dẫn đầu.
Tất cả mọi người đều đã tập hợp ở nơi chỉ định.
Có vẻ như hắn là người tới trễ nhất!
"Anh nhắc lại, em phải luôn luôn đứng đằng sau anh.

Hiểu chưa?"
Bason nói với Marin.
Roland nhìn hai đứa học trò của mình rồi lại nhìn sang Hoàng Vĩ, rồi lại nhìn sang Bason và Marin, lại nhìn qua Hoàng Vĩ...
"Không lẽ từ khi thành anh hùng thì Bason lưỡng tính rồi sao trời?"
Nghĩ tới đó Roland liền đưa tay lên xoa xoa trán, lắc đầu: "Không thể có chuyện vô lý như thế được! Nhìn nó bám Marin như thế kia cơ mà!"
Roland chắc mẩm những gì mà mình suy đoán chỉ là hiểu lầm mà thôi.
...
11 giờ 55 phút.
Chỉ còn 5 phút nữa là vừa đúng 12 giờ trưa.
Đội quân chinh phạt đã di chuyển tới lăng mộ và vào vị trí hết cả rồi.
Chỗ trốn của họ là các bụi cây rậm rạp xung quanh.
Trước mặt Hoàng Vĩ lúc này là một công trình kiến trúc cực to nằm chình ình giữa mô đất phẳng lì như ngực Rushia, không có lấy một nhành hoa hay ngọn cỏ, chỉ có vài cái cây chết khô đứng sững mà thôi.
Xung quanh lăng mộ là hàng trăm...!không! Là hàng ngàn con undead mới phải.
Để miêu tả về ngoại hình của chúng thì cũng đơn giản thôi, cứ tưởng tượng như động vật khi hoá zombie là biết liền.
Hầu hết đám undead này đều là ma thú như gấu, sói, chim chóc,...!chỉ có số ít là con người, đây chắc là những nạn nhân xấu số dại dột đặt chân vào cấm địa này.
Xác thịt của chúng đang từ từ phân rã và rơi ra, có con còn lòi cả xương và thậm chí chỉ còn nguyên bộ xương.
Phần thịt rơi xuống đất do không có loài vật ăn xác thối nào kể cả slime lại gần nên toát lên mùi thối kinh khủng, Hoàng Vĩ phải lấy tay bịt mũi lại.
Từ mấy đống thịt đó liên tục có những làn khói đen xì toát ra và bay lên, làn khói kia bay qua nơi nào là nơi đó cỏ cây chết sạch.
Xem ra đây là nguồn gốc của Vong Khí!
Như đã nói ở chương trước, đạo quân tiên phong do Frederick chỉ huy sẽ làm mồi nhử câu giờ cho quân của Roland tiến vào trong và tiêu diệt kẻ áo choàng tím.
Lý do tại sao lại phải chia thành hai nhánh quân là vì lăng mộ vua Arthur có tới tận hai cửa vào, một trong hai cửa đó sẽ dẫn tới vô vàn bẫy và hẻm cụt.

Chia quân làm hai là để dễ bề trinh sát cũng như là tiết kiệm thời gian hơn, chiến tranh mà! Một giây một phút được tính bằng vàng.
"Báo cáo! Phạm vi 780 mét bán kính xung quanh lăng mộ có cả thảy 1449 con xác sống tính cả lớn nhỏ."
Giọng nói máy móc vang lên, đó là giọng của Bunny.
Stella không đi theo được nên đã để Bunny thay thế, chú thỏ robot sẽ đóng vai trò như một chiếc drone giúp do thám đồng thời gửi hình ảnh về cho Stella, cô bé sẽ thông báo cho cả nhóm thông qua bộ đàm đặc biệt mà cô chế tạo và giao cho mọi người trước khi lên đường.
Frederick cũng có một cái.
Bộ đàm này đeo trực tiếp lên tai như micro của các MC truyền hình, nó sẽ thu lại tiếng nói của người đeo mà không cần tới mic.
Đáng lẽ ra Stella sẽ cho cả Kai và Jason đi theo nhưng cả hai hiện tại đang phải bảo dưỡng do trận chiến với đám goblin khi trước cho nên đành phải ngoan ngoãn nằm ở xưởng.
Frederick: "Đông vậy à?! Xem ra sẽ khó khăn lắm đây!"
Chênh lệch số lượng giữa hai bên là quá lớn.
500 quân đấu với hơn 1000 undead không phải là một ý kiến hay, đã thế không biết trong cái lăng mộ to chà bá đó có còn nữa hay không.
Chỉ mong sao đó chỉ là suy đoán!
...
11 giờ 50 phút...
11 giờ 54 phút...
11 giờ 57 phút...
Từng giây từng phút cứ thế trôi qua.

Nếu dùng từ ngữ để miêu tả tâm trạng của Hoàng Vĩ lúc này thì đó sẽ là: "bồn chồn", "lo lắng" và "phấn khích".
Bồn chồn vì đây là lần đầu tiên hắn được ra chiến trường.
Lo lắng vì từ trước tới nay Hoàng Vĩ chưa hề trải qua bất kỳ một khoá huấn luyện quân sự chính thức nào cả, hắn lo sợ mình sẽ làm cản chân mọi người.
Phấn khích đơn giản là vì một phần bản tính hiếu chiến sâu trong Hoàng Vĩ đang reo hò, nó thèm khát được chiến đấu!
Cả ba tâm trạng của Hoàng Vĩ mâu thuẫn lẫn nhau làm hắn mất tự chủ, cả thân thể run lên lập cập.
Bộp
"Bình tĩnh lại!"
Bason đặt tay lên vai Hoàng Vĩ nói, giúp hắn dần dần bình tĩnh trở lại.
"Cảm ơn!"
...
11 giờ 59 phút...
12 giờ 00 phút!
"Chiến dịch bắt đầu!" Frederick hét lên.
"Rõ!!!" Toàn quân đồng thanh.
Hết chương 50



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.