Tạ Tinh và XXX yên ổn vô sự trải qua vài ngày, nghênh đón một đợt lễ mừng xây dựng của nhà thờ.
Mây đen dày đặc bao phủ bầu trời, mưa rơi mỗi lúc một nhanh, sấm đì đùng chớp giật.
Tuy thời tiết xấu, nhưng các tín đồ tập trung lại lễ mừng vẫn rất đông.
Trong nhà thờ thắp lên vô số ngọn nến lấp lánh, thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng líu ra líu ríu náo nhiệt.
Khuôn mặt Tạ Tinh trắng nõn thanh tú, được bọc trong một tầng áo choàng trắng của nhà thờ thành một cục nhỏ xinh. XXX vừa nhìn đã không nhịn được, duỗi tay sờ sờ khuôn mặt của nhóc con.
Các tín đồ đã tập trung đông đủ trên các hàng ghế dài trong đại sảnh. Đàn và kèn cũng vang lên những nốt thử đầu tiên.
Một người phụ nữ có ngoại hình phúc hậu dắt tay ba, bốn đứa trẻ đi tới. Bà ấy lựa lời nhận lấy Tạ Tinh mang đến phòng khác trông giữ. XXX hứa hẹn sau khi hát xong khúc mở màn sẽ đến đón y.
Nhìn mấy đứa trẻ bên cạnh gương mặt âm trầm không nói cười, trong lòng Tạ Tinh mơ hồ cảm thấy có chút điểm rất kỳ quái.
Ở cuối hành lang là cửa sau thông ra ngoài nhà thờ. Người phụ nữ nọ vẫn dẫn đường đi không dừng.
Tạ Tinh dời tầm mắt, chủ động cất lời
: "Chúng ta phải rời khỏi nhà thờ sao ạ?"
Người phụ nữ không đáp, chỉ có bàn tay siết lấy cổ tay y càng thêm chặt. Giống như kìm kẹp bằng sắt.
Tạ Tinh thả rắn cạp người phụ nữ, thành công thoát khỏi khống chế của bà ta.
Y đứng thẳng lưng, điều chỉnh thái độ nói
: "Bà là ai?"
Lúc này, cả người phụ nữ những đứa trẻ vẫn luôn đi theo cậu giống như máy móc bị hỏng. Bất động đứng tụm lại một chỗ, còn không ngừng xì khói đen.
Xuyên qua hành lang dài, y phát hiện tất cả mọi người đều bị đông cứng lại trong một khoảnh khắc. Tình huống dị thường quái lạ.
Cánh cửa dẫn ra đại sảnh đột nhiên truyền đến âm thanh hỗn loạn và kích động.
Tạ Tinh đè nén bất an trong lòng, tăng tốc di chuyển tới cửa lớn, dùng sức đẩy nó ra.
Tro bụi cuộn lên một lớp dày, trạng thái của người trong đại sảnh so với trên hành lang cũng không khác nhau là mấy.
Sàn nhà phủ thảm đỏ dài giữa hai hàng ghế, dẫn thẳng đến đài cao dựng lên một cây thánh giá lớn bằng gỗ.
XXX bị trói hai tay bên trên, đôi mắt vô hồn sau khi bắt được thân ảnh ở cửa dường như nổi lên một tia dao động.
Cửa sổ trạng thái của hệ thống trò chơi trôi nổi giữa không trung, ánh lên một màu đỏ quỷ dị.
'Chào mừng kẻ ngoại lai'
'Dám xâm nhập vào trò chơi, thay đổi cốt truyện, tấn công các nhân vật chủ chốt'
'Ngươi đã sẵn sàng chịu trừng phạt chưa, đồ sâu bọ?'
Các nữ tu vốn đang bất động đột nhiên cục cựa. Hai mắt ánh lên ánh sáng đỏ, mắt thấy là nhằm về hướng Tạ Tinh mà lao đến.
Là một hệ thống trí năng toàn diện do chính tay Chủ Thần làm ra, Bảo Bảo đối với sự khiêu khích của cái màn hình kia tràn ngập phẫn nộ.
[ Má nó! Chỉ là cái hệ thống trò chơi quèn mà cũng dám ra oai! ]
Tạ Tinh dồn sức chạy về phía trước, thân hình bé nhỏ dễ dàng luồn lách qua các tu nữ, bật người nhảy lên cao.
Một luồng sáng trắng nhỏ từ người y vọt ra, thẳng hướng màn hình đỏ mà xông tới.
Màn hình đỏ không đề phòng bị luồng sáng trắng bắn vào, lan ra, phủ lấy rồi cắn nuốt. Dữ liệu chập chờn kịch liệt thôn tính lẫn nhau, phát ra vô số tia lửa.
Tạ Tinh đã leo lên được chỗ thánh giá. Quay đầu nhìn lại, đám tu nữ cũng đã đồng loạt vây đến giơ tay muốn tóm lấy chân y.
XXX hét lên kêu cẩn thận.
Tạ Tinh giờ đây đứng trước hai lựa chọn, một là lao ra đập ngất từng tu nữ một rồi cắt dây trói cho XXX, hoặc là cắt dây trói cho XXX thật nhanh trước khi các tu nữ kịp tấn công. Nhưng không, Tạ Tinh chọn option thứ ba: ném rắn đánh lạc hướng những tu nữ ngốc nghếch kia. Trong khi đó ung dung thong thả cởi trói cho XXX.
Tuy nhiên Bảo Bảo nghĩ người ngốc không phải đám tu nữ. Mà là chính nó. Vì đã có một chủ nhân như này.
XXX: "..."
[ Ngài không được nói cho tôi là hệ thống của ngài, hãy hứa sẽ mang nỗi nhục này xuống mồ đi, hứa đi! ]
Tạ Tinh ngẩng đầu, quả nhiên Bảo Bảo đã thôn tính gần như hoàn toàn cái bộ não trò chơi kia. Vì vậy mới có thời gian đi qua la lối với y.
XXX nhìn lên, hô hấp dồn dập nói: "Tôi vẫn cảm nhận được sự tồn tại của nó!"
Hư vô nhảy ra một mảnh nhỏ màu đỏ, so với lúc trước thì nhỏ hơn rất nhiều, còn có vết nứt vỡ.
Cửa sổ trò chơi nhấp nháy vài cái, hiện lên từng chữ
'Đã đánh giá thấp rồi.'
Tạ Tinh: "..." Câu này quen lắm.
Bảo Bảo [ Là của mấy tên phản diện lúc chuẩn bị tung ra hậu chiêu cuối cùng nè. ]
Hệ thống trò chơi quả nhiên lại nhảy chữ
'Nếu vậy cùng chết đi.'
Bảng đỏ nén lại thành một cục. Toàn bộ nhà thờ bắt đầu rung lắc dữ dội như sắp nổ tung. Thần sắc của XXX càng khó giữ được bình tĩnh.
Nhưng dễ gì ăn được Tạ Tinh.
Bởi vì trời cao đã định, y sinh ra để làm bố của thiên hạ.
Tạ Tinh vụt một cái bất ngờ xuất hiện ở phía trước màn hình. Không nói hai lời lập tức thẳng tay đập xuống, diệt trừ hậu họa.
Quả cầu đỏ bị đập rơi trên đất, vỡ tan nát thành từng mảnh dưới chân Tạ Tinh.
Khoảnh khắc ấy, y chính là người chiến thắng đầy hiên ngang.
Nếu như cái miệng hư đốn kia không thốt lên
: "Tao đẻ ra chúng mày."
[ Oắt con trứng đòi khôn hơn vịt! ]
Lại được cả người lẫn hệ thống, cái nết y chang nhau.
Hệ thống trò chơi: "..."
Hệ thống trò chơi chết không nhắm mắt.
Theo bộ não trò chơi biến mất, không gian xung quanh cũng xảy ra biến hoá. Nhà thờ vặn vẹo ầm ầm sụp đổ. Lửa lớn bốc lên, khắp nơi trên thế giới xảy ra các loại vụ nổ với lực xung kích cực đại kèm theo hơi nóng khủng khϊếp.
Đợi tới khi mưa ngừng rơi, trời quang mây tạnh thì tiếng sáo đã văng vẳng vang lên trên từng ngóc ngách của đường phố đổ nát.
XXX tìm thấy Tạ Tinh đang nhảy nhót tưng bừng trước đống đổ nát của một ngôi nhà.
Tạ Tinh nhìn về phía người đối diện, nở nụ cười xán lạn vẫy vẫy tay
: "Lâm Khanh! Mau tới nhìn này!"
Phía sau lưng y, trên ngôi nhà đổ nát kia dần hiện lên một cánh cổng lớn phát ra ánh sáng vàng.
Ký hiệu mã hoá XXX trên đầu hoàn toàn tiêu tán không thấy.
Trong khoảnh khắc, Lâm Khanh rốt cuộc nhận thức được.
Cậu... tự do.
Cậu thật sự tự do.
Lâm Khanh nhìn về phía cổng sáng, tầm mắt thu hẹp chỉ chứa đựng duy nhất một bóng hình.
Tầng tầng lớp lớp mây trắng trôi nhanh về phía cổng. Mỗi bước chân của Lâm Khanh là một lần thu hẹp khoảng cách.
Trước cổng vàng, Lâm Khanh duỗi tay phải về phía trước. Ngón tay chạm đến một bên mặt của Tạ Tinh. Tiếp đó là cả lòng bàn tay đều áp vào.
Bên kia cánh cổng là tự do mà Lâm Khanh vẫn luôn nỗ lực tìm kiếm. Nhưng hiện tại tầm mắt của cậu chỉ dừng lại trên người trước mặt này.
Lâm Khanh cười khẽ một tiếng: "Nếu tôi bước qua cánh cửa đó, có còn ở bên cạnh em được không?"
Tạ Tinh ngạc nhiên ngẩng đầu.
Lâm Khanh cúi thấp đầu, biểu cảm thanh thản
: "Nếu không phải là cùng em, vậy giải thoát có ý nghĩa gì."
Tạ Tinh nghe vậy thì kinh ngạc mất một lúc. Đến khi hồi thần lại thì trong lòng mừng rơn.
Hoá ra Lâm Khanh thích mình đến mức này.
Thích quá đi! Hệ hệ.
Dưới góc nhìn của Bảo Bảo thì Tạ Tinh cười rộ lên trông như một thằng đần.
Tạ Tinh: "..." Thay vì vào cắn như lũ thượng đẳng, sao chúng ta không tận hưởng vẻ đẹp của cả cảnh lẫn người.
[ Ha ha. ]
Tạ Tinh không thèm để tâm đến Bảo Bảo nữa, một mực cầm lên tay của Lâm Khanh, mười ngón đan lại với nhau chặt chẽ.
Y kéo người nọ cùng mình đi về phía cổng, giọng điệu khẳng định
: "Chúng ta sẽ luôn cùng nhau."
Lâm Khanh cong cong khoé môi.
Vứt lại quá khứ đen tối ở sau lưng, bước chân vượt qua ngưỡng cửa, hướng về phía trước.
_