Mấy tuần kế tiếp, Tạ Tinh không có việc gì liền ở lì trong biệt thự, chuyên tâm chơi với bé con.
Nam nhân ở trên giường êm rộng rãi thoải mái, vừa nằm vừa chơi điện thoại, tư thế nhàn nhã, thỉnh thoảng bưng nước trà nhấp một ngụm.
Tiểu Tạ Lâm như một cục bánh trôi trắng mềm nằm bên cạnh ôm tay y, thỉnh thoảng a a hai tiếng biểu lộ sự tồn tại.
Chỉ còn duy nhất nhiệm vụ giải quyết tra công là xong rồi.
Gần đây Tạ thị vẫn luôn im hơi lặng tiếng.
Tạ Tinh cũng không giao lưu nhiều với Tần Húc, nhưng chung quy luôn cảm thấy tra công là lạ, hắn tuyệt đối sẽ không tốt tính như vậy...
Nói thật chỉ ngồi đợi tên đó bò đến nạp mạng thôi đã hao hết kiên trì của y, còn có chút tức không nhịn nổi. Nhưng người ta cũng chưa chịu đi theo tình tiết, cơn tức này của y chỉ có thể nuốt vào bụng thôi.
Tiểu Tạ Lâm lơ ngơ nhìn hư không, bị y véo đến mếu máo.
Chuông điện thoại vang lên.
Tạ Tinh ôm bé con, để chân trần nhảy từ trên giường xuống, tìm điện thoại của mình ở trên bàn.
Là Lâm Khanh gọi đến.
Người bên kia đầu dây ngữ điệu lãnh đạm, không mặn không nhạt nói
:"Tối nay tôi muốn đưa Tạ Lâm ra ngoài một chuyến, anh đưa nhóc con đến đón tôi được không?"
Phải nói nhân vật chính sẽ luôn có hào quang khác thường. Lâm Khanh vừa tiến vào công ty vài ngày đã ăn nhập một cách kỳ lạ, thể hiện năng lực lẫn tốc độ xử lý và làm việc như mưa rền gió cuốn, khiến người ta kinh sợ. Tạ Tinh nhân cơ hội kết thúc khoá thực tập sớm chưa từng có, thuận lý thành chương chuyển giao công ty, cũng chẳng ai dám ho he lấy một lời.
_
Tạ Tinh gọi cho tài xế, lại bế nhóc con ngồi lên xe, lật đật chạy đến công ty.
Nam nhân dáng người thẳng tắp, lại ôm theo một đứa trẻ ở trong đám người làm văn phòng cũng vô cùng bắt mắt.
Một thân khí chất này, xuất chúng đến mức có không ít người quay lại nhìn, còn không ngớt nhỏ giọng thì thầm với nhau.
Lâm Khanh mang theo trợ lý bước ra khỏi thang máy, vừa đi vừa bàn bạc công việc, rất có bộ dáng tinh anh xã hội.
Lại thêm sau khi sinh con, tiểu thụ vậy mà lại thần kì cao lên không ít, đã ngang bằng Tạ Tinh rồi. Một thân âu phục khoác lên người càng thêm đẹp trai.
Tạ Tinh thấy cậu thì vẫy tay cong môi cười một tiếng, ngay cả Tiểu Tạ Lâm trên người cũng khua khua tay. Nam nhân mặt mày như họa, cười lên càng như núi hoa rở rộ, siêu cấp chói mắt.
Bên trong văn phòng rộng rãi thoải mái, trên mặt sàn còn phủ lên một tấm thảm thật dày, hai bên có thêm ghế đêm dài để nghỉ ngơi.
Mấy vị giám đốc điều hành vừa báo cáo công việc, khoé mắt vừa liếc nhìn nam nhân đang ngồi trong góc chống cằm buồn bực trêu đùa nhóc con.
Dẫu sao nhan ắc xuất chúng của vị này, cùng với bé con cũng quá gây chú ý.
Cảm giác bị vô số ánh mắt lén lút theo dõi, Tạ Tinh chỉ vuốt vuốt chóp mũi, mờ mịt một hồi liền mặc kệ.
Trái lại cả người Lâm Khanh đều là áp suất thấp.
Trong phòng họp đột nhiên tràn đầy không khí rét lạnh của cái chết.
Mọi người biết điều rất nhanh thu tầm mắt lại, cúi đầu nghiêm túc họp công việc.
Thiếu niên tâm tình rất không tốt, đầy bụng nghẹn khuất mà bới lông tìm vết, dạy dỗ ban giám đốc điều hành một hồi.
Đợi đến khi tan họp, trong phòng chỉ còn lại ba người.
Lâm Khanh hai tay chắp lại, ngẩng đầu nhìn về một phía gọi.
:"Tạ Tinh."
Giọng điệu lạnh lẽo bá đạo này không đúng lắm.
Tạ Tinh cảnh giác xê dịch về phía sau.
:"Tạ Tinh." Ngữ điệu của đối phương hơi giương lên :"Đến đây."
Nam nhân ở nơi Lâm Khanh không nhìn thấy, lườm nguýt hắn một cái, nhưng vẫn đứng dậy bế hài tử đi qua.
Thiếu niên khẽ cười một tiếng, vươn tay đón lấy Tiểu Tạ Lâm vào lòng.
Tạ Tinh cẩn thận nhìn thoáng qua Lâm Khanh, xòe ngón tay ra theo bản năng, nhỏ giọng nói
:"Hay cậu giữ Tạ bánh trôi ở đây luôn?"
Tiểu Tạ Lâm giống như biết mình bị ghét bỏ, tủi thân khổ sở, đồng thời còn ủ rũ cúi đầu.
Không thèm bám Lâm Khanh luôn.
Trái tim Lâm Khanh đau nhức, nhưng nhóc này thích Tạ Tinh như vậy, y có thể làm sao.
:"Nó thích ở với anh hơn. Nếu không tôi đã mang đến công ty chăm rồi."
:"Cậu còn phải làm việc nữa, vẫn là tôi thỉnh thoảng đem nó qua chơi thì hơn. Như vậy nó cũng đỡ nhớ ba ba hơn."
Thiếu niên ngẩng đầu ngước nhìn y
:"Còn anh, có nhớ tôi không?"
Đây là một câu hỏi khó, lại còn nghe hơi quái quái.
Tạ Tinh từ chối cho ý kiến.
Ánh mắt thiếu niên thâm thúy bình tĩnh nhìn Tạ Tinh, tựa hồ rất cố chấp với vấn đề này.
Tạ Tinh cũng không khách khí vỗ vỗ đầu hắn, cười hì hì nói lảng sang vấn đề khác.
Lâm Khanh đành bình tĩnh dời ánh mắt.
Hắn cảm thấy giao lưu với Tạ Tinh quá khó khăn.
Bỏ qua vấn đề này, hai người cùng nhau đi ăn tối rồi lại sắm đồ cho Tiểu Tạ Lâm.
Có lẽ là có Tạ Tinh ở bên cạnh, Lâm tiên sinh cảm thấy thời gian trôi đi rất nhanh chóng. Lúc trở về đã là khuya muộn.
Trong xe.
Tạ Tinh khuỷu tay tùy ý khoác lên cửa sổ xe, đầu ngón tay chọc chọc hai má bánh bao của nhóc con đang thiu thiu ngủ.
Có lẽ tâm trạng của Lâm Khanh vẫn chưa tốt lên, biểu cảm cả một ngày nay có hơi trầm lãnh.
Tạ Tinh như có điều suy nghĩ sờ cằm. Cẩn thận hồi tưởng lại lời mình vừa nói hôm nay một chút, không cảm thấy chỗ nào có vấn đề.
Nghĩ rồi lại nghĩ, y đột nhiên như nhận ra vấn đề gì đó.
Con ngươi nam tử lập tức sáng lên, sán lại gần người nọ, thầm thì
:"Lâm Khanh, đừng nói cậu thích tôi đấy nhé?"
Lâm Khanh :"..." Anh chậm tiêu quá đấy!!!
Đương nhiên lời này không thể nói ra.
Thiếu niên mặt không đổi sắc đáp
:"Đúng thì sao?"
Tạ Tinh giống như có điều suy nghĩ, trấn định đặt nhóc con đang ngủ lên ghế cho trẻ em. Chính mình thì bò lên dang chân ngồi trên đùi thiếu niên, chăm chú đối mặt với hắn.
Giọng y đột nhiên trở lên cực kỳ nghiêm túc
:"Người như tôi cậu thực sự không nên yêu. Sẽ không có kết quả tốt đâu."
Hơi thở hai người giống như giao triền. Biểu cảm trầm lãnh của Lâm Khanh đột nhiên trở nên nhu hoà, khóe miệng ẩn chứa ý cười cố chấp nhất định phải có được
:"Cũng không phải là không thể mà."
Thiếu niên còn rất chọc người mà ôm lấy eo người đối diện, áp sát anh vào trong ngực.
Tạ Tinh :"..." Lâm tiểu thụ. Ngươi như vậy không được nha.
Trên khuôn mặt nhỏ căng cứng của nam nhân hiện lên một tia ủy khuất vì không khuyên bảo được.
Đúng lúc này, xe đột ngột phanh gấp.
Tạ Tinh nghiêng người, rất nhanh tay bảo hộ Tiểu Tạ Lâm cùng Lâm Khanh, không để ai bị thương.
Phía trước truyền đến tiếng kêu sợ hãi của tài xế
:"Lâm tiên sinh, có xe chặn đường chúng ta."