Ta Mang Theo Tiểu Thụ Đi Dưỡng Thai

Chương 40: We're in hell (1)




Tạ Tinh đứng chênh vênh trên nóc một toà nhà cao chọc trời, đầu óc cũng chưa kịp phản ứng lại.
Trước mặt là một nam nhân vóc dáng cao lớn. Vừa nhìn đã biết là người có tập luyện, tạo cho người khác cảm giác rất nguy hiểm, không dễ chọc. Với nước da ngăm cùng mái tóc trắng độc đáo, áo gió màu xám không cài lại toát lên phong độ nhẹ nhàng thân sĩ. 
Ngoại trừ việc...
Nam nhân áo đen hướng nòng súng lạnh băng vào giữa trán y: "Có còn gì muốn trăn trối không?"
Tạ Tinh vừa nghe xong, nhìn ra phía sau trống rỗng. Bên dưới sâu hun hút không có điểm cuối thì cả người đều nổi hết da gà.
Nam nhân kia lặp lại câu hỏi một lần nữa.
Tạ Tinh không hề hoảng loạn, lầu bầu nói: "Phải để người ta nghĩ đã chứ."
Túc Thanh đối với kẻ sắp chết này đột ngột thay đổi cũng chẳng buồn quan tâm, chỉ cười khẩy: "Điều này còn cần nghĩ à?"


: "Thì cũng nên nói câu gì ngầu ngầu tí." Tạ Tinh ho nhẹ một cái.
Một lần nghĩ này kéo dài khoảng gần nửa tiếng.
Mặt mày Túc Thanh méo xệch, không kiến nhẫn ngắt lời: "Xong chưa?"
Tạ Tinh vừa định mở miệng, bên tại lại vang lên tiếng xé gió. Cả y và Túc Thanh đều không hẹn mà cùng liếc mắt qua.
Nhìn từ đây có thể thấy được, trên sân thượng toà nhà cao đối diện đang diễn ra một cảnh tượng đẫm máu.
Một bóng hình màu đen bị vây quanh bởi năm, sau người nữa. Tình thế vô cùng bất lợi. Ấy vậy mà trong chưa đầy một giây, tất cả những tên vây quanh đều bị một dao cứa ngang cổ, máu phun tung toé mà ngã xuống. Kêu cũng chẳng kịp kêu.
Nam nhân cầm súng cả người đều hưng phấn: "Quào. Một cảnh tượng đáng kinh ngạc quá nhỉ?"
Con quái vật đó đã hạ sát tất cả chỉ trong nháy mắt. Đơn thuần là mạnh khủng khiếp.


Sau khi hạ hết đám người, hắn vẫn đứng ở trong bóng tối không di chuyển. Lẳng lặng hướng ánh mắt về phía bên này. Đối diện với ánh mắt của Tạ Tinh.
: "Mà... quay lại việc của chúng ta trước đi." Túc Thanh tiến lên một bước, thở dài bất đắc dĩ.
Tạ Tinh trở tay liền móc lên một cú đấm, lập tức vòng ra phía sau đá vào chân của Túc Thanh.
Hành động của y nguy hiểm quyết đoán. Túc Thanh vẫn phản xạ có điều kiện xua tay, lên cùi trỏ muốn phản công. Có điều người nọ toàn bộ kỹ năng mượt mà, tránh né có thể nói là xuất thần, làm cho đối phương bị trượt toàn bộ chiêu thức.
Túc Thanh  nhướng mày, hỏi rất nghiêm túc: "Lúc nãy ngươi đâu có mạnh thế đâu nhỉ?"
Tạ Tinh: "Giấu nghề á."
Túc Thanh: "..."
Bảo Bảo [ Rất thiết thực súc tích tuyệt vời! ]
Hai người liên tục giao thủ bằng tay không ở mép sân thượng của toà nhà chọc trời.


Cuối cùng, Túc Thanh cũng bị bắt lấy cổ tay. Tạ Tinh làm một cú vật người qua vai hoàn hảo, đem hắn đốn ngã trên mặt đật.
Lúc nãy cả não vào ngón tay đều hoạt động quá công suất, ngón tay của Túc Thanh bây giờ còn cảm thấy run rẩy kèm theo phấn khích. Hắn cảm thấy mình đã tìm được một đối thủ tuyệt vời.
Người đối diện hơi khom lưng, ngữ điệu lại rất ôn hòa: "Búp măng mới nhú mà đòi so kè với đỉnh lưu trăm năm à? Non lắm."
Túc Thanh: "..." Đấm giờ.
_
[ Truyện: Địa ngục sinh tồn
Một trò chơi dùng để sàng lọc, chọn ra những kẻ có khả năng vượt trên cả thường thức. Kẻ nào chiến thắng cuối cùng sẽ được tự do, đồng thời có cơ hội thực hiện một điều ước.
Người bị bắt tham gia đều là những người không tuân theo chuẩn mực của xã hội. Mang trong mình thứ sức mạnh vượt quá tầm hiểu biết của con người. Những tên đột biến 'phi thường'.
Tên trộm, kẻ cướp, kẻ sát nhân, kẻ phóng hoả, người mang siêu năng lực, kẻ ẩn mình,...
Trong một thế giới không có sự logic, khi đám người này tập trung lại một chỗ, tất cả sẽ trở lên vô cùng nguy hiểm.
Nhất là khi chúng bị buộc phải hành động. Khả năng đó không chỉ dùng 'phi phàm' để hình dung nữa. ]
Tạ Tinh đã xem và Tạ Tinh đã đánh giá.
Không có thông tin gì về nhân vật chính, cũng không có tí cảm ứng nào về Lâm Khanh hay cục cưng nào đi kèm ở thế giới này.
Tính tăng độ khó cho game hay gì?
Nguyên chủ là một tên trộm vặt nổi tiếng với hàng trăm vụ hành sự mà chưa lần nào bị bắt, cực kỳ giỏi luồn lách chui trốn. Vừa tới đây đã quen tay trộm đi vật phẩm của người chơi khác, đắc tội kha khá người.
Có điều trong một thế giới toàn thiên tài này, kẻ có năng lực như y lại trở thành loại đa số không mấy nổi bật. 
Đi đêm lắm có ngày gặp ma, nguyên chủ bị người ở trước mặt y đây bắt được. Tăng một viên kẹo đồng rời sân khấu.
Túc Thanh là một bậc thầy về súng đạn. Và là một kẻ khá độc mồm.
Tạ Tinh không xử hắn luôn, mà lựa chọn giữ lại làm thuộc hạ. Dù sao kỹ thuật của hắn cũng rất ổn, nắm bắt khá rõ và kịp thời những tình huống xung quanh ở thế giới này. Nếu đi cùng có thể đỡ cho vài việc lặt vặt.
Túc Thanh mỉm cười: "Thuộc hạ này ăn hại lắm, anh đề cao nó rồi."
Tạ Tinh đẩy những cánh cửa xung quanh tìm cách đi khỏi sân thượng. Đáng tiếc, những cánh cửa giống như vật trang trí, không thể mở ra cũng không thể đẩy được.
: "Có vẻ như anh là người mới. Vẫn chưa biết hết cách hoạt động của thế giới này." Túc Thanh búng tay, bên cạnh hắn lập tức hiện lên một bảng sáng  lớn màu xanh biển. Toàn bộ sân thượng dưới chân họ cũng bị một vòng sáng đỏ khác quây lại. Chính giữa là dòng 'lãnh địa' to đùng.
Túc Thanh xuyên tay qua bảng sáng màu xanh, thay thế khẩu súng ngắn trong tay. Rút ra một quả súng bắn lựu siêu to, đồng thời giải thích: "Cứ hai người trở lên bước vào một khu vực nào đó được quy định là lãnh địa thì trận đấu sẽ mở ra. Phải chiến đấu đến khi còn duy nhất một người mới có thể mở cửa đi sang khu vực khác. Giống như tên quái vật bên kia kìa." Ngón tay hắn chỉ sang bóng đen đang đứng nhìn ở toà nhà đối diện.
: "Bảng không gian này sẽ được phát khi vượt qua mười lãnh địa liên tục. Trong đó chứa những vũ khí hoặc chức năng phù hợp với thân phận người chơi." Vừa đi vừa nói rất chậm, mỗi từ rất rõ ràng: "Từ đây cứ phá được một trăm lãnh đĩa, không gian sẽ lại được mở rộng thêm."
Nói rồi vác cây súng bắn lựu lên vai, lên đạn hướng vào Tạ Tinh.
Người kia cũng chẳng quan tâm, giống như đoán được hắn sẽ không bắn. Chỉ đè thấp thanh âm của chính mình, dùng một loại âm thanh từ tính hỏi: "Không còn cách nào đi qua khu vực khác ngoại trừ việc qua cửa à?"
Thấy y không tỏ thái độ gì, nam nhân tỏ vẻ buồn bực nhét khẩu bắn lựu trở về không gian.
: "Có đấy." Túc Thanh phất tay về hướng hàng rào lưới thấp thấp đằng xa: "Nhảy qua đấy, rơi xuống dưới rồi bay màu là vừa vặn đăng xuất khỏi thế giới luôn."
Tạ Tinh lựa chọn ném rắn.
Không gian trò chơi không cho phép sinh vật sống đi vào. Bảng sáng không xuất hiện, Túc Thanh cũng chẳng biết Tạ Tinh lôi một đống rắn đủ loại màu sắc từ đâu ra.
Y ngoắc ngoắc ngón tay. Bầy rắn lập tức nghe lệnh đan vào với nhau thành một sợi thừng chắc chắn.
Tạ Tinh quăng thừng sang nóc của một toà nhà thấp hơn. Bầy rắn theo đó bò lên kết thành một cái thang dây vắt ngang giữa trời. Đung đưa qua lại theo gió, nhìn cực kỳ nguy hiểm.
Thanh niên dẫm lên thang dây bằng rắn, nhẹ nhàng tiến về phía trước. Quay đầu liền vẫy vẫy Túc Thanh đi tới.
Túc Thanh theo sau cười đến thực chân thành: "Suy nghĩ của kẻ điên quả nhiên người bình thường thường không thể lý giải được."
: "Cái gì cơ?"
: "Anh quả nhiên là thiên tài."
[ Khổ thân em, mới làm người xấu chưa bao lâu đã gồng không nổi. ]
Bóng đen ở toà nhà phía xa nhìn theo bóng lưng hai người đi sang toà nhà khác liền thoắt cái biến mất khỏi sân thượng. Không để lại tung tích.
May mắn nơi họ đáp xuống cũng không bị quy thành lãnh địa. Tương đối rộng rãi, chưa kể còn có đường thông xuống dưới hoặc đi ra xung quanh.
Dạ dày lên tiếng biểu tình kháng nghị. Tạ Tinh thu rắn lại rồi cúi đầu xoa xoa bụng.
: "Này trò chơi phát thức ăn với nước uống theo cơ chế nào thế?" Tạ Tinh ngẫm nghĩ một lát rồi sắp xếp lại ngôn ngữ nói.
Nam nhân bên cạnh quay đầu. Nụ cười của Túc Thanh càng ngày càng quỷ dị: "Ở đây nếu đói, thì phải đi săn."
Nơi này không có sinh vật sống nào khác, cũng chẳng có thực vật nào. Săn cái gì thì ai cũng đoán ra được.
Nhiệt độ xung quanh như giảm xuống vài độ.
Túc Thanh híp mắt: "Đùa thôi." 
: "Đéo ai đùa như thế."
[ Ký chủ, không được nói bậy. ] Các bạn nhỏ không được học theo đâu nha!!!
_
Trên một toà tháp tín hiệu cách đó vài cây số.
: "Mấy tên đó trông thú vị ghê." Cô bé mặc váy công chúa màu hồng bỏ ống nhòm trên mắt xuống. Vẻ mặt cũng không có tán thưởng mà tràn đầy mỉa mai không hợp tuổi.
Thiếu niên mặc đồng phục học sinh ngồi đung đưa chân trên lan can, thản nhiên lau cây kiếm Nhật sắc bén trong tay: "Thật muốn cho bọn chúng nếm thử... hương vị sợ hãi của cái chết."
Trong căn phòng tối tăm mù mịt, chỉ có ánh đèn mờ nhạt phát ra từ vô số máy tính xếp chồng lên nhau.
Chàng trai quan sát màn hình nối với camera giám sát khắp thành phố, đưa tay đẩy mắt kính: "Lần này có nhiều người mới thật xuất sắc. Lão Túc tung hoành bấy lâu thế mà ăn khổ rồi."
_
Lời tác giả:
Cả bé cưng lẫn Lâm Khanh đều đã xuất hiện. Nhưng tui biết mấy người sẽ không đoán ra đâu mà. Ehe~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.