Ta Mang Theo Tiểu Thụ Đi Dưỡng Thai

Chương 39: Hoa thần giáng lâm ( Phiên ngoại )




Ta là tiểu thái tử kiêm luôn yêu vương tương lai của yêu tộc.
Quá trình sinh ra của ta thật sự rất thần kỳ, khác hẳn tất cả các đời yêu vương từ trước đến nay. Các lão nhân yêu tộc mỗi khi nhắc lại đều phải cảm thán một trận.
Ta phải phá vỏ tới hai lần. Thậm chí lần thứ hai còn cần cha ta cùng yêu quân của ngài ấy, lại thêm một nhân loại nữa đưa đi bôn ba khắp nơi mới tìm ra cách phá vỏ hoá hình.
Quả nhiên ta trời sinh khác biệt. 
Ngày đầu tiên nhìn thấy ánh sáng trên thế giới này, ta rơi vào trong vòng tay của nhân loại kia.
Đôi mắt ấy sáng bừng lên kể cả trong bóng tối. Ở trong tay của hắn đặc biệt thoải mái, cực kỳ ấm áp.
Được yêu vương tương lai coi trọng, quả nhiên là phúc khí cả đời của hắn. Ha ha.
_
Thiếu niên ấy vừa ngốc nghếch, lại cũng rất ngầu. 


Ta cảm giác rất thích hắn. Theo nhân loại thì gọi là cái gì mà yêu từ cái nhìn đầu tiên ấy?
Mỗi khi đối mặt với người đó, con tim như bị lạc lối rồi vỡ tung. Cảm xúc đều muốn tan ra. Và trí tưởng tượng của ta lại quá đà.
Khụ. Ngại ngùng ghê.
Thật tốt là hắn cũng thích ta, chúng ta quả nhiên trời sinh một cặp.
Yêu quân của cha, cũng là Hoa thần đại nhân, mới đầu tỏ ra vô cùng ngứa mắt với hắn. Nhưng không hiểu cha đã nói gì, thời gian sau cũng ngoảnh mặt làm ngơ.
Cha ta cũng thật lợi hại. Phải học hỏi nhiều hơn mới được.
_
Trên người thiếu niên kia có rất nhiều thứ kỳ lạ. Hắn cũng không ngại mà chia sẻ với ta những đồ vật đó.
Linh tuyền chữa thương, không gian sống, bí tịch thiên cổ hay ấn ngọc triệu hồi hung thú cấp cao,... đều là những thứ vô giá khó tìm. Lại được hắn dễ dàng lấy ra tặng cho ta.


Quả nhiên hắn rất coi trọng ta.
Mấy đệ tử phái Cổ Hoa nói hắn so với quá khứ cứ như hai người khác biệt, năng lực tăng trưởng đặc biệt mạnh. Thân thế có hơi kỳ lạ.
Đôi khi, ta vô tình nghe thấy hắn lén lút trò chuyện với một thứ gì đó trong không khí gọi là 'hệ thống'. Nhưng nếu hắn đã không muốn nói, ta cũng sẽ không tìm hiểu thêm.
Có điều cái gọi là 'hệ thống' kia lại bắt người đó đi tìm đủ loại nữ nhân để câu dẫn. Ta đặc biệt không vui.
Mà nếu thiếu niên không nghe theo, sẽ bị giật điện. Mặc dù hắn cố gắng giấu diếm, nhưng vẫn bị ta phát hiện. 
Còn chưa kịp đợi ta lên kế hoạch gϊếŧ chết thứ tên 'hệ thống' đó. Người nọ đã tìm ra cách xử lý vẹn toàn.
Đối tượng của ta quả nhiên lợi hại.
Hắn vẫn luôn chỉ có ta.
_
Xuân, hạ, thu, đông đều có hắn ở bên.


Chẳng mấy chốc mà ta đã trưởng thành, có thể kế vị chức yêu vương của yêu tộc. Lại đợi thêm vài trăm năm nữa, liền có thể ngưng kết ra trứng chứa đời sau. Đợi hắn truyền linh lực vào, chúng ta sẽ có thêm một bảo bảo nữa.
Có thể sẽ giống hắn, cực kỳ đáng yêu.
Người nọ cũng rất mong đợi. Ngày ngày vây quanh nói năm đó lúc ta còn chưa phá vỏ lần đầu gặp đã đánh hắn như nào. 
Thật là...
_
Có những điều mà chúng ta cũng không đoán được khi nào nó sẽ xảy ra.
Hoa thần đại nhân tan biến vào một ngày nắng đẹp. Thân thể cha ta cũng lụi tàn.
Rõ ràng phượng hoàng có thể dục hoả trùng sinh, như vậy tại sao cha lại không trở lại?
Các lão yêu nói với ta. Vì nhân gian này đã không còn người mà ngài ấy yêu nhất.
Đó là lúc ta nhận thức rằng chia ly sẽ mang lại cảm giác đau buồn vô cùng.
Ta nhớ ra, nhân loại trời sinh so với yêu tộc tuổi thọ càng ngắn.
Vì vậy kể từ hôm đó, ta luôn dính lấy người kia. Tận lực cùng hắn nắm tay đi khám phá thật nhiều nơi. Không muốn bỏ lỡ bất kỳ khoảnh khắc nào.
_
Một ngày nọ, ta viết một phong thư. Bắt lấy người nọ chạy trốn đi du lịch. Hắn bị ta vác trên vai, nhìn đến đám lão nhân yêu tộc cùng phái Cổ Hoa đuổi theo phía sau, liên tục cười nắc nẻ không ngừng.
Chúng ta đã nắm tay nhau đi qua đủ loại danh lam thắng cảnh, đã thử sống một quãng thời gian bình đạm ở nhân thế. Ngón tay út ngoắc vào với nhau, dạo trên cánh đồng hoa rực rỡ ở tiên giới hay đi trên vách núi cheo leo nơi ma giới. 
_
Người nọ rời đi so với tưởng tượng của ta còn nhanh hơn.
Không phải do tuổi thọ của hắn cạn kiệt, cũng không phải do bị người khác hãm hại.
Chỉ là một ngày nào đó, ta như mọi khi hái một bó hoa đầu mùa đến tặng cho hắn. Hôm ấy đã hẹn sẽ cùng câu cá bên hồ rồi.
Chẳng là...
Khi nhìn vào đôi mắt ấy, ta phát hiện đó không còn là người kia nữa.
Không phải nhân loại khiến ta yêu thích.
Kể cả hành động lẫn sở thích có giống nhau đến thế nào. Nhưng chắc chắn không còn là hắn.
Lúc đó ta đã cố gắng gượng cười. Trái tim lại như muốn vỡ vụn.
Hình như người xa lạ kia cũng nhận ra gì đó. Y thở dài thừa nhận, người ở bên ta đã xong nhiệm vụ ở thế giới này nên phải trở về thế giới vốn có của hắn.
Khi hơi ấm của người đó vụt mất, tự mình trải nghiệm ta mới biết. Hoá ra cảm giác chia ly lại đau khổ như vậy. 
Ta rất sợ.
[ Hắn ta không thuộc về thế giới này. ]
Ta đã tìm hiểu, đã đọc rất nhiều cuốn sách khác nhau. 
[ Hắn đến đây chỉ để làm nhiệm vụ, giúp ta trở thành nhân sinh người thắng. Đổi lấy cơ hội sống lại ở thế giới của chính mình. ]
Ta đã đi, đi rất xa. Cũng đã tìm, tìm rất nhiều nơi.
[ Các người vốn dĩ không cùng một thời không. ]
Vậy thì có sao?
: "Ta chỉ muốn được gặp ngươi ngay bây giờ."
Từ hôm đó đã được vài năm.
Suốt khoảng thời gian này, ta điên cuồng tìm kiếm. Đã sắp đi đến bờ vực của sự sụp đổ.
Rốt cuộc phải làm sao đây?
Người nọ đã rời đi được vài trăm năm.
Nhìn lên bầu trời kia, ta tự hỏi.
Khoảng cách giữa chúng ta thật sự là bao nhiêu vậy?
Thời gian thật sự không chịu dừng lại, dù chỉ là một khắc. Lại trôi qua thêm trăm năm nữa.
Ta nhớ người đó nhiều lắm.
Đâu đó vẫn còn hy vọng.
Chắc chắn là thế.
_
Để có thể trở lên mạnh mẽ hơn, để có thể đạt được mục tiêu này. Thần trí gần như hoàn toàn tan vỡ, ta cuối cùng cũng tìm được một mảnh nhỏ do thứ gọi là 'hệ thống' lưu lại trên thế giới này.
Dựa trên đó tìm cảnh thu nhập các mảnh vở để tạo lên con đường dẫn lối tới một thế giới khác. Trả giá tất cả để có thể đến được bên hắn. Ở gần bên hắn. 
Cho đến khi anh tìm được em. Để biết bản thân đã yêu em như thế nào.
Không biết đã qua bao nhiêu năm, bao nhiêu thập kỷ. 
Cánh cửa thời không mở ra. 
Ta đã đi đến được nơi tưởng chừng vượt xa tầm với.
Xuyên qua sự nhộn nhịp của khu phố kỳ lạ, băng qua những khối sắt có thể chuyển động rất nhanh trên đường. Chạy dưới bầu trời đêm muộn đầy sao, rảo bước giữa vô số toà tháp cao chọc trời.
Theo dấu kiếm tìm đến tận nơi đây. Dưới tàng cây rợp bóng, rốt cuộc ta cũng tìm được người mình muốn tìm.
Nước mắt vẫn không ngừng rơi, thanh âm bật ra từ cổ họng, ta gần như đã hét lên cái tên ấy
: "Hạ Nhiên!"
Thiếu niên ấy ngơ ngác quay đầu đi xung quanh, tầm mắt dừng lại nơi đây.
Thiếu niên giống như không tin vào mắt mình, ngơ ngẩn dang rộng hai tay theo thói quen.
Ta chạy mà như lao tới, thẳng tắp đi về phía ấy. Hướng vào trong lòng thiếu niên, được đôi tay của hắn bao bọc lấy. Đôi tay nắm chặt không tách rời.
Nên nói gì ngay lúc này đây?
: "Anh đã bắt được em rồi."
_
Câu chuyện của ta hẳn là có một cái kết tuyệt đẹp nhỉ?
Hiện tại ta cảm thấy vô vùng, vô vùng hạnh phúc.
Ở một dải ngân hà nào đó. Để giấc mơ cùng hoà nhập. Chúng ta sẽ cùng nhau vẽ lên tấm bản đồ của hiện tại, tương lai và cả mai sau.
Cuộc đời đặc biệt của chúng ta.
Chắc chắn không thể nào có trong sách vở đâu!
_
À còn nữa, Hạ Nhiên... 
Ta yêu ngươi hơn bất cứ thứ gì trên đời.
Là thật đấy!
_

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.