Ta Mang Theo Tiểu Thụ Đi Dưỡng Thai

Chương 36: Đệ nhất thiên cổ (1)




Sâu trong rừng thẳm có một cung điên xa hoa xa hoa lộng lẫy. Mái vòm cao dát vàng treo đèn chùm rủ xuống, cột chống bằng bạc chạm trổ dây leo cuốn quanh. Bữa tiệc trong đại điện được điểm tô bằng những màu sắc rực rỡ nhất.
Những người mang trên mình tai thú hoặc lông thú, móng vuốt cho đến cánh, các bộ phận và đặc điểm của loài thú. Họ nhìn nhau, cười đùa với nhau, nói chuyện với nhau. Mỉa mai một thứ gì đó, hoặc đàm luận một thứ gì đó.
Bàn dài đặt ở trung tâm phủ lên khăn trải trắng mịn tinh khiết bày biện vô số món ăn độc đáo thơm ngát. Chủ yếu là thịt.
Năm chiếc ghế vây quanh phủ lên da thú thượng hạng. Là chỗ ngồi của năm kẻ đứng đầu vùng đất này, lãnh đạo những quân đoàn hùng mạnh đông đảo. Uy thế đáng sợ lại dũng mãnh.
[ Bài kiểm tra thứ nhất: Sự kiêu ngạo của vị vua


Giám thị: Chưởng quản của Kiêu Ngạo.
Đề thi: Trả lời ba câu hỏi sau:
1. Có bao nhiêu 'người không thuộc về thế giới này' trong hoàng cung?
2. Vương miện của thú vương nằm trong tay ai?
3. Kẻ kiêu ngạo nhất thế giới bao nhiêu tuổi? 
Lưu ý: Chỉ được điền một lần duy nhất.
Sau khi nộp đáp án sẽ tự động hiển thị kết quả.
Chúc bạn làm bài tốt. ]
Lâm Khanh khôi phục bình tĩnh. Hắn nắm chặt tấm thiếp trong tay, cẩn thận xé nát thành từng mảnh nhỏ, vo tròn, ném vào trong lò sưởi gần đó.
Cả ba câu hỏi đều vo cùng mơ hồ. Rõ ràng đáp án cũng sẽ không dễ dàng. Ít nhất từ trong những câu hỏi vẫn có thể tìm được một chút thông tin.
Câu thứ nhất cho biết ngoài hắn ra, có thể còn có người xuyên qua, mà không chỉ một người. Đều đang ở trong hoàng cung. Mũ miện của vua. Và kẻ kiêu ngạo nhất, là ai?


Mở mắt ra, và cảm nhận ánh sáng từ ngọn đuốc cháy bập bùng. Lớp lông đen tuyền trên cổ bộ âu phục hơi chạm vào da ấm áp.
Mấy người còn lại hoàn toàn không để ý đến hành động của hắn, chỉ chuyên tâm vào trong câu chuyện.
Một nam nhân với nửa thân dưới dạng đuôi rắn thon dài, nâng những ngón tay thanh tao đung đưa ly rượu trên tay, bâng quơ nói: "Hôm nay cổng thành lại có một đám dân đen tụ tập nổi dậy, luôn miệng gào thét cái gì mà đòi công bằng. Mọi người thấy thế nào?"
Một thiếu niên người cả nằm trên thành bể nước một tay chống cằm, trong mắt mang theo tà mị quyến rũ. Nói bằng một âm điệu rất nhẹ nhàng, thanh âm trong veo mê hoặc: "Vậy thì gϊếŧ chết chúng đi thôi."
Một nữ tử với đôi tai và đuôi vằn của hổ tàn nhẫn cắm con dao trên tay xuyên qua đĩa thịt trước mặt, đâm thủng cả mặt bàn. Đôi mắt đào hoa cười nheo lại: "Hãy tạo ra một vụ hành quyết tập thể ấy, nó sẽ dọn sạch sẽ hơn là đi xử lý từng đứa một. Đúng dịp quân đoàn dưới tay ta đang không có gì giải trí đây."


Nam nhân mang cánh quạ đen bình thản đưa ra ý kiến, giọng điệu nhàn nhạt: "Lũ cỏ dại thấp hèn đó không biết tự hiểu lấy vị trí của mình nhỉ? Nó làm ta cảm thấy ghê tởm."
Đám người trên bàn tiệc ai nấy đều sở hữu ánh mắt lạnh lẽo vô tình của những con thú. Tàn bạo, vô nhân tính. 
Ngay cả nội dung của cuộc trò chuyện cũng chỉ xoay quanh vấn đề chém gϊếŧ, thật sự vô cùng điên cuồng.
Nhưng Lâm Khanh điệu bộ vân thực thản nhiên, ung dung nếm thử món ăn trên đĩa. Lại nhấp một ngụm rượu nữa. Đôi tai đen nhọn hoắt hơi dựng lên lắng nghe những kẻ trước mắt vui sướng với nhau.
Nam nhân có đôi cánh đen là người đầu tiên chuyển chủ đề: "Các người đã từng nghe về thảo nguyên đệ nhất mỹ nhân chưa? Nghe nói vị đó sắp đến khu vực của chúng ta sống đó?"
Thiểu niên người cá hưng phấn quẫy đuôi trong nước, mân mê bộ móng tay bén nhọn của mình. Âm thanh từ tính nũng nịu đặc biệt ngọt ngào: "Vùng đất nghèo đói kia sao? A, thật tò mò mà. Ta sẽ quyến rũ y bằng giọng ca của ta."
Nữ hổ hứng thú nâng lên tông giọng, tấm tắc khen ngợi: "Lấy thêm rượu đến đây. Ta bắt đầu có hứng thú rồi đấy. Đóa hoa kiêu sa của thảo nguyên, rốt cuộc có đúng như lời đồn không?"
Nam nhân người rắn dùng đuôi hất bay con dao do nữ hổ phấn khích ném lung tung. Sắc mặt hắn âm u, trầm giọng: "Dù sao đi nữa đã đến khu vực này, đều phải tuân thủ quy tắc nghiêm ngặt. Nếu có gương mặt xinh đẹp mà yếu ớt thì cũng chỉ đáng dọn lên bàn ăn."
Cá, Quạ, Hổ, Rắn và Sói đen. Trên cùng một bàn tiệc.
Ánh trăng sáng như nhuộm lên cho màn đêm điên loạn một loại màu sắc khủng bố mờ mịt. Tựa như bầu trời của ngày mai sẽ không bao giờ đến. Áp lực khó chịu làm người ta hít thở không thông.
Lâm Khanh đảo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, mí mắt buông xuống, ngón tay chạm nhẹ lên vật hình cầu đang cục cựa trong túi áo.
Viên tròn bị gõ hai cái thì liền yên lặng không cử động nữa. Nam nhân trong lòng tính toán, trên mặt lại vô cảm.
Con ngươi tối đen trước khi giờ đây như ẩn hiện tinh quang, hơi híp lại. Không vì không gian hay sự vật để biểu tình trên mặt có gợn sóng.
_

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.