Ta Mang Theo Tiểu Thụ Đi Dưỡng Thai

Chương 34: Với tôi mà nói thì cậu... (2)




Bên trong sảnh chính dài rộng của lâu đài, Tạ Tinh rốt cuộc cũng tìm được người muốn tìm.
Nữ tử gương mặt thanh tú khoác bộ đồ ngủ toàn thân hình thỏ nằm vắt ngang trên ghế dựa đọc sách, bên cạnh còn có một thiếu niên tóc đen dài thấp hơn Tạ Tinh nửa cái đầu.
Thiếu niên dung mạo diễm lệ cuốn khăn tắm lỏng lẻo quanh hông, cả người ẩm ướt bốc lên hơi nóng bước ra, vừa thấy Tạ Tinh thì nghiêng đầu cười rộ lên: "A, Tạ Tinh. Chúc một ngày tốt lành."
Tạ Tinh dùng một tay che mắt, thở dài: "Chủ thần, còn có ngài nữa, hai người đang làm gì vậy?"
Nữ tử mặc đồ ngủ, cũng chính là Chủ Thần, đóng sách lại để qua một bên, nhảy từ trên ghế xuống đi tới : "Ta đang băn khoăn bao lâu thì tiểu Tạ sẽ về. Công nhận sớm hơn ta dự kiến. Hệ thống Bảo Bảo dùng có tốt không?" Nói tồi thân mật chọc chọc quả cầu lơ lửng bên cạnh Tạ Tinh.


Bảo Bảo vui vẻ bay đến, vờn quanh ngón tay nữ tử như chơi đùa. Chủ Thần tạm thời buông nó ra, hóa ra một đạo áo choàng màu đỏ thêu hoa văn vàng kim choàng lên thiếu niên bên cạnh, dặn dò: "Cẩn thận lạnh."
Tạ Tinh nhấp môi hạ tay xuống, đứng thẳng lưng nghiêm trang nói: "Chủ Thần, ta muốn xin người một việc."
Nữ tử giơ lên một ngón tay, khua khua trước mắt Tạ Tinh, mỉm cười: "Ta có thể đoán ra được ngươi định xin gì rồi. Đợi đến bữa tối đi."
Tạ Tinh ánh mắt thấu triệt, hiểu ý gật đầu nói một tiếng cảm ơn rồi quay người rời khỏi. Bảo Bảo cũng vội vàng bay lên bám theo người y.
Bóng lưng của nam nhân vừa khuất, quần áo trên người nữ tử liền biến đổi. Hóa thành một thân lễ phục màu đỏ lộng lẫy lóa mắt. Chủ Thần nắm lấy tay thiếu niên bên cạnh, cười cười: "Đi thôi."


_
Bữa tối của các chưởng quản luôn là một dại yến tiệc với vô số của ngon vật lạ được bày biện khắp bàn ăn dài nằm trên một tấm thảm khổng lồ bay khắp thiên địa. Mặc cho gió thổi mạnh, vật dụng trên bàn cũng không bị dịch chuyển nửa li. Có mười hai nữ thần của mười hai tháng trong năm phụ trách bưng bê dọn dẹp, xử lý nguyên liệu.
Bàn ăn có chín ghế dựa phủ đệm nhung đỏ thì còn hai ghế trống. Của hai vị chưởng quản Tham Ăn và Tham Lam tạm thời vắng mặt.
Lang Tinh điệu bộ cao quý, tư thế chuẩn mực. Từ tốn lấy một đĩa bánh ngọt phủ bơ trong vô số thức ăn khác về trước mặt. Bắt đầu dùng bữa. 
Tham Lang dùng dĩa xiên cả khối thịt lớn nhấc lên, cắn mạnh một miếng xé ra. Tịch Phương ngủ ngay trên bàn ăn, chẳng buồn ngẩng đầu. Còn có nhóc con Phượng Uyên đang cau mày cắt xẻ miếng thịt ra thành từng mẩu nhỏ gọn gàng đều tăm tắp trên đĩa.


Tạ Tinh tay không xé nát một con tôm hùm lớn. Cẩn thận dùng dụng cụ lóc thịt ra riêng một bát. Sau đó mới bắt đầu đụng dao dĩa.
Từ độ cao ngàn trượng trên không trung, tiếng vật dụng vang lên lách cách vui tai. Thậm chí còn có hơi ồn ào. Các vị chưởng quản bàn luận công việc, vấn đề cần giải quyết. Nhìn chung tương đối thoải mái an nhàn.
Cho đến khi Tạ Tinh đột ngột lên tiếng: "Chủ Thần, vấn đề của ta người có phải nên nhắc tới rồi không."
Chủ Thần đang gắp đồ cho thiếu niên bên cạnh
Mấy vị chưởng quản khác tò mò hướng về đầu bàn. Vui đùa tiêu tán, uy quyền trở lại. Chủ Thần một tay chống cằm, ngón tay gõ gõ trên mặt bàn: "Tạ Tinh, khác biệt giữa chúng ta và họ ngươi cũng biết nhỉ?"
Chủ Thần bắt chéo chân, không khí trên bàn ăn đột ngột trở lên nghiêm túc lạ thường. Một cảm giác mà chỉ có kẻ bề trên mới có. Nữ tử nâng tay: "Tháng mười. Mời khách quý của chúng ta vào."
Một thiếu nữ tóc vàng đứng gần đó bèn dừng động tác trên tay, nhẹ nhàng niệm một câu chú. Trên tấm thảm lập tức hiện ra một cánh công bằng bạc. Một thân ảnh thon dài từ bên kia bước qua, đặt chân lên tấm thảm.
Tạ Tinh đứng dậy, ánh mắt khóa chặt trên người được gọi là khách quý kia.
Một thân quần áo lụa trắng dài cùng mái tóc đen óng ả thả xuôi. Tựa như vị thần trong thần thoại cổ đại. Gương mặt tinh xảo quen thuộc đến ngỡ ngàng.
: "Lâm Khanh." Tạ Tinh vội vàng chuyển bước đến trước mặt người nọ, gọi ra tên hắn.
Nam nhân dừng bước ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt không lẫn một tia tạp chất. Thanh âm khàn khàn có hơi rụt rè nói: "Xin... xin chào..."
Chủ Thần đứng dậy từ trên ghế, cùng thiếu niên đi tới gần. Thiếu niên áo đỏ mỉm cười giải thích: "Mỗi lần luân hồi ký ức đều sẽ bị triệt tiêu. Đó là quy tắc áp dụng lên tất cả những sinh mệnh trong các thế giới khác. Hiện tại cũng vậy, hắn hoàn toàn không có ký ức gì về ngươi đâu Tạ Tinh."
Chủ Thần tiếp lời: "Nếu ngươi muốn ta chấp thuận việc trao sự sống vĩnh hằng và miền ký ức bất diệt không đổi cho một cá thể nào đó, ngươi phải khiến cá thể kia chứng minh rằng hắn xứng đáng."
: "Hãy làm một bài thi với chín câu hỏi nhé. Các chưởng quản và ta sẽ là người ra đề."
: "Mục tiêu về khảo nghiệm lựa chọn dẫn đến kết quả, sự gắn kết giữa ngươi và hắn. Nếu vượt qua cả chín câu, ta sẽ chấp thuận trao đi những thứ ngươi muốn."
: "Thế nào, Tạ Tinh. Ngươi có đồng ý không?"
_
Tên ta là Lâm Khanh. 
Đó là thứ duy nhất mà ta biết, còn lại đều là một miền ký ức trống rỗng. Tính cách, ngoại hình, cuộc đời,... đều không có chút hồi ức nào cả. Ngoại trừ khả năng nhận thức bình thường.
Có một nơi ta đã đến và đi rất nhiều lần. Gọi là địa phủ. Nghe nói ở đây là nơi người chết đi xuống, rồi sau đó đầu thai lên một kiếp khác.
Có thể ta đã đến đây nhiều lần, những có thể mới chỉ lần đầu tiên.
Cảm giác mơ hồ không rõ ràng này khiến người ta thật khó chịu.
Khi đi qua cầu để chuyển kiếp, bắt buộc phải uống một ngụm canh Mạnh Bà để quên đi tiền kiếp. Nếu bị bắt được không uống canh sẽ là trọng tội, phải bị giam lại không thể đầu thai.
Có vẻ như kiếp trước của ta có thứ gì đó bắt buộc chính mình không thể quên, nên ta đã không uống canh Mạnh Bà. Sau đó mang theo trực giác đi tìm kiếm thứ kia.
Việc này cuối cùng vẫn bị phát hiện.
Cho đến hiện tại, ta đang bị giam dưới tầng sâu nhất của địa ngục.
Ký ức bị triệt tiêu hết lần này đến lần khác. Cảm giác bực bội như muốn phát điên này...
Cảm giác đã rất nhiều ngày trôi qua. Hoặc có lẽ là đến hàng năm trời...
Một mình ở nơi tối tăm không có ánh sáng, khao khát tìm đến thứ gì đó tưởng chừng như vô định.
Rồi một ngày, cuối cùng ánh sáng cũng lộ diện.
Một nữ tử mặc áo choàng đỏ xuất hiện trước mặt ta.
Ta được đưa đi, xuyên qua rất nhiều chiều không gian. Đến một nơi kỳ quái tràn ngập những điều có lẽ có thế coi là tốt đẹp.
Khoảnh khắc bước qua cánh cổng kia, đôi mắt bắt gặp thân ảnh ấy.
Cảm giác trống rỗng này rốt cuộc cũng được lấp đầy.
Trực giác mách bảo ta, cuối cùng cũng tìm thấy em.
Lâm Khanh ngoài mặt tỏ ra ngơ ngác, nhưng rốt cuộc hắn vẫn muốn nở nụ cười.
Bắt lấy người trước mặt này.
Nữ tử đưa hắn đến đây dường như cũng cảm nhận được thứ cảm xúc đang dao động không ngừng ấy, đôi mắt sâu thẳm tràn đầy ý vị không nói rõ.
Điều ấy cũng đã chẳng còn quan trọng.
_
Chúng ta đến từ hai thế giới khác nhau.
Với tôi mà nói thì cậu thật sự rất đặc biệt.
Tạ Tinh của tôi.
_

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.