Ta Mang Theo Tiểu Thụ Đi Dưỡng Thai

Chương 27: Kỵ sĩ sau màn hình (2)




Bước chân của Tạ Tinh đều đều, đôi mắt chăm chú thao tác trên điện thoại. Thích thú lần mò các chức năng hay ho trong trò chơi.
Thời điểm y đi ngang qua một dãy nhà liền kề, liền từ trên đầu nghe được có người chậc một tiếng.
Tạ Tinh ngẩng đầu ngước nhìn. Tầm mắt giao nhau. Một nam tử đẹp đến dị thường mỹ diệu, bộ dạng tràn đầy lệ khí từ trên nóc nhà nhảy xuống. Đôi mắt lấp lánh dụ hoặc kia nhàn nhạt liếc nhìn Tạ Tinh một cái, đối phương trầm giọng nói: "Nơi này vẫn còn con người lui tới sao? Đáng ra đám lâu la phải giải quyết hết rồi chứ. Thật phiền phức."
Áo khoác dài màu đen của hắn  bị gió thổi bay, phá lệ cho người ta một loại hương vị nói không nên lời.
Tạ Tinh còn chưa kịp mở miệng đáp lời, người đối diện liền hừ một tiếng phát động công kích. Tay tạo thành trảo quật một chưởng về phía y.


Dao gió sắc bén trong suốt lao đến với tốc độ nhanh vô cùng, đáng tiệc lại bị Tạ Tinh với giác quan phi thường nhạy bén dùng tay không bắt được bóp nát thành mảnh vụn gió xào xạc tan vào hư vô dưới ánh mặt trời rực rỡ.
Nam tử dừng lại động tác tấn công, khẽ chau mày, trên mặt đều là vẻ không thể tin tưởng: "Sức mạnh này, ngươi cũng là kỵ sĩ? Nhưng sao ta không đọc được số liệu của ngươi?"
Lúc này điện thoại trên tay cũng píp một tiếng hiện ra thông báo
[ Phát hiện kỵ sĩ: Lâm Khanh.
Đẳng cấp: ???
Cách bắt: Không có ]
Tạ Tinh nhìn cái thông báo này mà nghi hoặc vài giây. Tiếp đó thở dài, thong thả đi lên, dang rộng hai tay. Vẻ mặt hướng tới đối phương vô cùng hòa hoãn tỏ vẻ thiện ý.
Thế giới thanh tịnh. Lâm Khanh nghi hoặc nhìn y, tỏ vẻ không hiểu, còn muốn tiếp tục thử nâng quyền đánh tới.


Tạ Tinh: "..." Thật luôn?
Lâm Khanh kỳ quái thử thăm dò kề sát về hướng y một bước. Dao gió trong tai dần dần hình thành. Nhưng còn chưa kịp đánh ra thì người đối diện đã hùng hùng hổ hổ bước nhanh tới bắt lấy cổ tay hắn.
Tạ Tinh hơi nheo mắt, hô hấp vững vàng. Một tay cố định động tác Lâm Khanh, tay còn lại nâng lên ôm lấy hông hắn, nhẹ nhàng vỗ về vài cái.
Lâm Khanh chẳng hiểu sao đối với thao tác của Tạ Tinh có chút thẹn quá hóa giận, dốc hết toàn lực muốn vung tay lên đẩy người ra. Nào ngờ tay hắn lại vô tình chạm vào màn hình điện thoại đang mở giao diện trò chơi của Tạ Tinh.
Vừa đụng một cái thì đột nhiên bùng nổ ra một đạo sóng gợn ánh sáng bức xạ về bốn phía. Lâm Khanh cảm thấy cả người như bị kéo về phía trước. Đến khi mở mắt ra thì đã ở một nơi xa lạ có thảm cỏ và một căn biệt thự. Đối diện là một tấm kính với gương mặt hốt hoảng của Tạ Tinh bị phóng to.


Đồng thời điện thoại cũng 'tinh' một tiếng phát ra thông báo mới: [ Chúc mừng người chơi thành công bắt được kỵ sĩ đầu tiên. Hãy tích cực mua sắm vật phẩm để tạo ra không gian tốt nhất cho kỵ sĩ của bạn. Người chơi có thể thả kỵ sĩ ra ngoài theo cách chụp lại màn hình có chứa hình ảnh kỵ sĩ. ]
Tạ Tinh đối mặt với Lâm Khanh phiên bản bé con trên màn hình mà đọc thông báo. Suy nghĩ muốn ngay lập tức thả người ra.
Nhưng còn chưa kịp ấn nút chụp, nhóc Lâm Khanh trên màn hình đã tỏ ra vô cùng giận dữ hét lên: "Nhân loại chết tiệt! Ngươi đã làm gì ta!" Tiếp đó liền vừa xông về phía màn hình vừa tung chưởng liên hồi.
Vài phút sau liền có thanh âm thê lương truyền đến. Lâm Khanh ngã ngồi trên đất, xoa xoa đỉnh đầu bị đụng đau, ấm ức nhìn màn hình điện thoại giống như một tấm kính cửa sổ trước mắt. Chất liệu kiên cố đến khó có thể tưởng tượng nổi. Có cố gắng thế nào cũng chẳng thể đập nát.
Cơ bắp bên mép Lâm Khanh giật hai cái.
Cái thứ điên khùng gì vậy?
Rốt cuộc hắn cũng hoàn toàn tỉnh táo lại. Cuối cùng cũng nhận thức mình đã bị người đối diện bắt lại, nhíu mày khó chịu nói vọng ra: "Nhân loại, thả ta ra!"
Tạ Tinh vẫn duy trì tư thế vừa nãy, chăm chú nhìn hắn: "Thả ra để ngươi chạy nữa sao? Cứ yên tâm ở trong đó đi, ta sẽ nuôi dưỡng ngươi thật tốt." Còn rất tri kỉ dùng ngón tay chạm vào vật nhỏ nóng tính không ngừng lắc lư trên điện thoại.
Lâm Khanh cảm thấy như bị một lực vô hình xách bổng lên, đưa đến trước nhà kho rồi đặt xuống. Nhìn căn phòng nhỏ xíu trống rỗng, Lâm Khanh bật thốt lên: "Sao ta lại phải sống trong nhà kho vậy?"
Tạ Tinh thuận miệng đáp: "Buồn nhỉ."
Lâm Khanh: "Ha ha."
Nam nhân nỗ lực kiềm chế tức giận, thu hồi lại móng vuốt đã vươn đi muốn đập xuyên màn hình. Sau đó bộ dạng gục đầu ủ rũ đáng thương hề hề đi tới gần một góc nhà kho. Lẳng lặng nằm xuống nép vào một chỗ, đưa lưng về phía màn hình, áo choàng trùm kín đầu.
Tạ Tinh vốn định trêu chọc người ta một tí thấy hắn như vậy thì giật mình. Mơ mơ màng màng nghĩ thế nào lại nói: "Xin lỗi, Lâm Khanh ngươi ráng đợi một lát. Ta bài trí lại phòng trong biệt thự đã rồi sẽ chuyển chỗ cho ngươi."
Lâm Khanh im lặng một hồi mới hơi cựa quậy quay mặt qua, thanh âm bằng phẳng, từng câu từng chữ mở miệng: "Làm nhanh lên, phòng không đẹp ta sẽ khó chịu."
Tạ Tinh đáp một câu tuân lệnh rồi giữ nguyên điện thoại mở màn hình, lấy hết tốc lực chạy về phía trung tâm thành phố. Dự định to lớn tràn ngập đầu óc.
Lâm Khanh trái lại mới vừa nhắm mắt dưỡng thần được một hồi, liền có hơi nghi ngờ mở mắt ra.
Sao hắn lại dễ dàng chấp nhận bị người này bắt lại như vậy?
Thân là một kỵ sĩ cấp cao mang trong mình đặc tính siêu việt tồn tại vĩnh cửu, chỉ cần lừa người nọ thả hắn ra thì chắc chắn y không phải đối thủ của hắn. Thế nhưng Lâm Khanh chẳng hiểu tại sao lại không muốn lừa dối đối phương.
Có lẽ tại sức mạnh kỳ dị của người kia làm hắn hứng thú nghiên cứu nên tạm thời tha thứ chăng?
Lâm Khanh càng nghĩ càng thấy lạ, chống cằm gọi vọng ra ngoài: "Nhân loại. Ngươi tên gì?"
Tạ Tinh vừa tìm thấy một cái tủ lạnh vừa mắt liền nghe thấy câu hỏi của Lâm Khanh, liền giơ ngang điện thoại lên trước tầm mắt, dịu dàng trả lời: "Tạ Tinh." Xong xuôi còn hôn nhẹ lên người trên màn hình một cái.
Lâm Khanh giật mình suýt nữa ngã ngửa ra. Không hiểu sao lại muốn quay mặt đi nơi khác không dám nhìn người nọ nữa.
Hắn nắm chặt tay đặt lên lồng ngực nóng bừng, cố gắng trấn áp cảm giác kỳ lạ suиɠ sướиɠ lan tràn khắp toàn thân.
Trong lòng vẫn luôn trốn tránh  thầm nhủ kỵ sĩ chỉ là một dãy số liệu không có cảm xúc, tất cả chỉ do không gian này tác động lên thôi. Chờ tình huống ổn định thêm một chút hắn sẽ trốn thoát người kia.
Được một lúc lại giơ hai tay lên che mặt, không hề có hình tượng lăn qua lăn lại trên đất vài vòng.
Trời ạ! Muốn điên mất thôi!
_

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.