Ta Mang Theo Tiểu Thụ Đi Dưỡng Thai

Chương 25: Cục cưng, qua nhà tớ không (7)




Sau khi trở về từ kỳ nghỉ, mọi người lại phải lao đầu vào công việc ôn tập cho kỳ thi sắp tới. Thi xong giữa kỳ lại phải thi thử lần một, ôn tập, thi thử lần hai, ôn tập rồi lại thi thử lần tiếp.
Tóm lại là vô cùng bận rộn. Tạ Tinh bước sang nhà họ Lâm là lại cùng Lâm Khanh và Lâm Lâm lao đầu vào đống đề luyện thi và bài tập chất chống như núi, không có thời gian nghỉ ngơi. 
Thời gian gấp gáp trôi đi không kịp nhìn lại. Dưới sự bức bách của nhóc con Lâm Lâm, lại bị không khí học tập vươn lên ở trường học ảnh hưởng, Lâm Khanh lẫn Tạ Tinh đều bị cuốn theo con đường kiến thức thi cử. Mệt đến mức ngay cả thời gian đùa giỡn nhau cũng không có. Nhờ vậy điểm số phần nào được cải thiện, ánh mắt của giáo viên chủ nhiệm nhìn bọn họ cũng ngày càng từ ái hiền hòa.


Trước ngày thi đại học quan trọng một tuần, nhà trường cho họ nghỉ học để tự ôn tập. Vậy là ngày nào Tạ Tinh cũng qua chỗ Lâm Khanh. Lại không ngờ đến nhóc con còn mời cả August, William và Tát Phi đến học chung. Cả đám lại quây quần làm học sinh ngoan ngoãn chăm chỉ học tập. Nói chuyện cũng chỉ toàn bài học hoặc đề thi. 
Trước hôm thi đại học vài ngày, Lâm Lâm hẹn mọi người cùng đi xả hơi một bữa, địa điểm là một quan nướng lâu đời rất nổi tiếng gần chỗ trường học.
William cùng August sinh ra trong gia tộc thế gia nên đối với quán ven đường như vậy chưa thử qua bao giờ, đối với đồ nướng đặc biệt hứng thú. Nhóc con Lâm Lâm thì dưới sự cho phép ngầm của Lâm Khanh thì được phá lệ uống rượu thả cửa, còn uống thi với Tát Phi, đem rượu trong quán bao thầu gần hết.


Đợi đến khi ai về nhà nấy an toàn, Tạ Tinh lại cùng Lâm Khanh đi dạo đêm quanh tiểu khu một vòng.
Tạ Tinh không uống rượu, lúc ở trong quán vẫn luôn dùng sữa thay thế nên cũng không có làm sao. Ngược lại Lâm Khanh bị Tát Phi mời vài chén, gương mặt hơi đỏ. Hương rượu nhàn nhạt vờn quanh.
Hai thiếu niên nắm tay nhau đi dạo, cùng ngắm cảnh phố đêm. Cũng chẳng buồn để ý một vài ánh mắt kỳ quái của những người qua đường hướng về phía họ.
Lâm Khanh mặc dù bị rượu hun cho hơi choáng váng, nhưng vẫn tinh ý nhìn ra mấy ngày nay sắc mặt Tạ Tinh không tốt lắm, có lẽ do áp lực học tập khiến y mệt mỏi.
Khi mệt mỏi thì làm gì cũng không thấy thuận lợi, tâm trạng sẽ bị ảnh hưởng xấu. Vậy nên thiếu niên trộm nhẹ nhàng câu lấy bàn tay nhỏ bé kia lên hôn, giọng nói có hơi bối rối, cố gắng tìm từ an ủi y: "Cố gắng lên! Mấy ngày nữa thôi là được rồi."


Hương sữa so với mọi ngày càng thêm ngọt ngào. Tạ Tinh mở to hai mắt nhìn đối phương, khí sắc cũng khôi phục một chút, ngoan ngoãn gật đầu: "Ừm." Tiếp đó dang tay ôm lấy người đối diện thật lâu.
_
Kỳ thi đại học căng thẳng cứ như vậy mà đến, sau đó lại cứ yên bình trôi qua. Nhanh đến mức khiến người ta không nhận ra, chỉ để lại cảm giác nhẹ nhõm kỳ lạ.
Bên ngoài trường thi nhiệt độ rất cao, Tạ Tinh vừa bước qua ngưỡng cửa liền thấy một thân ảnh từ phía xa gấp gáp chạy lại chỗ này.
Thiếu niên đeo ba lô cùng thẻ dự thi trước ngực, dung mạo xuất sắc khiến người qua đường phái ngoái nhìn. Vừa đến đả nhào lên ôm chầm lấy Tạ Tinh hỏi han đủ thứ, sợ y mệt mỏi, còn khuyên y không cần lo lắng.
Tạ Tinh cũng không cảm thấy lo lắng, những buổi ôn tập kia của nhóc con Lâm Lâm cũng không bị coi là quá vô ích. Y làm bài tương đối tốt, còn có cảm giác vô cùng hoàn hảo.
Còn chưa kịp lên xe trở về. Lâm Lâm liền từ đâu kéo tay August qua gọi hai người lại, rủ rê họ về trường thả máy bay gấp từ giấy thi. Trên đường còn hứng thú bừng bừng gọi điện cho Tát Phi và William đến góp vui. Theo như ý của Lâm Lâm nói thì: "Sự kiện quan trọng nhất thiết phải làm gì đó để kỷ niệm. Nếu bỏ lỡ không chừng sẽ không còn cơ hội nữa."
Trước đôi mắt mong mỏi tha thiết như cún con của Lâm Lâm, Tạ Tinh lẫn Lâm Khanh đều không nỡ từ chối yêu cầu của cậu.
Trong trường học khác xa với trường thi, không khí đặc biệt vắng lặng quạnh quẽ. Một bóng người cũng chẳng có. Thế nhưng trên sân trường lại ngập tràn màu trắng xóa của những tờ đề thi, giấy ôn tập thả xuống, dường như đã có vô số những người khác đên trước họ làm như vậy.
Trên tầng thượng của trường học, một nhóm sáu thiếu niên lúi húi ngồi gấp máy bay giấy từ đề thi. Vẻ mặt ai nấy đều nhẫn lại tỉ mỉ. Tiếp đó theo tiếng hô của Lâm Lâm, đồng loạt phi máy bay vào không trung.
Những điểm nhỏ màu trắng bị gió thổi bay lên một chút rồi lại nhẹ nhàng rơi xuống nằm trên sân trường, là cảnh tượng khiến tâm phải rung động. Máy bay giấy có lẽ không thể bay mãi không rơi, nhưng con người lại khác. Vĩnh viễn sẽ không quên đi lý tưởng và cảm giác của chính mình.
Tới tận khi hết sạch đống giấy mang theo, Lâm Lâm mới nhoài người qua lan can, chụm tay lên miệng tạo thành hình loa, hét lớn: "Tạm biệt trường học!" 
Thậm chí còn ngốc ngốc quay đầu lại cổ vũ họ cùng hét. Tát Phi chẳng ngại ngùng gì, mặc sức la lớn những phẫn uất mấy tháng qua. William ngại ngùng quay mặt không tham gia. August thì phải nghĩ mãi mới lúng túng gào được một hai câu.
Tâm tình vốn dĩ bình tĩnh đột nhiên trở nên kích động, Tạ Tinh cảm thấy mình đúng là ngốc thật nên mới theo mấy nhóc con choai choai đi tới đây. Trên mặt nhịn không được mà dần lộ ra tươi cười. Trước khi y kịp nhận ra, chính mình đã kiễng chân ngẩng đầu nói với thiếu niên bên cạnh
: "Lâm Khanh, tôi thích cậu."
: "Đến lúc đó, hãy đi cùng tôi nhé?"
Lâm Khanh gương mặt nóng bừng, cũng chẳng muốn hỏi Tạ Tinh lúc đó là khi nào. Hắn bất chợt cúi người ôm chặt lấy y, thì thầm rất khẽ
: "Đều nghe cậu."
Chỉ cần nhìn thấy cậu cười, như vậy tôi cũng sẽ không còn cô đơn nữa.
_
Lời tác giả: Thế giới này xong rồi, vì là xuyên nhanh nên mỗi thế giới đều khá ngắn. Không ngược, không âm mưu đâu. Kết lại như vậy đã rất đẹp rồi. Để mấy bé đáng yêu tự xây dựng câu chuyện phía sau cho chính mình đi.
Thế giới sau tận thế nhé ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.