Ta Mang Theo Tiểu Thụ Đi Dưỡng Thai

Chương 14: Đuổi bắt anh quỷ (5)




Vợ chồng Phan Lang và Kim Liên nhìn thấy thảm trạng trong phòng khách thì bủn rủn chân tay, hối hả chạy đi báo tin xấu.
Vũ Nương bị sốc nặng. Tạ Tinh vỗ vai an ủi cô. Thế nhưng thiếu nữ vẫn nhịn không được mà  trào nước mắt. Khăng khăng một mực nói rằng hơn nửa đêm qua Vân Kiều bảo muốn ra ngoài. Mà cô ấy lại sợ hãi không dám đi cùng nên chỉ dám ở yên trong phòng rồi ngủ quên mất.
Hai vợ chồng trung niên có vẻ sợ hãi tột độ, giãn cách ra một khoảng nhất định với thi thể.
Công chính chưa tới, Tạ Tinh đoán hắn còn đang sầu lo vì anh quỷ bị trộm mất.
Cơ mà cũng không lâu lắm, Trương Sinh với gương mặt trơn bóng xán lạn bước vào, hào quang đẹp trai bắn ra tứ phía.
Tạ Tinh: "..." Sao trông hắn sáng sủa rạng ngời vậy???
Tư Hải đến sau một lúc, gương mặt đỏ bừng, tư thế đi lại khập khiễng khiến người ta thấy lạ.


Tạ Tinh: "..." Hình như mình vừa khám phá ra được cái gì đó.
Bảo Bảo [ Hai người này có gian tình nha~! ]
Vừa nhác thấy xác chết, công chính đã thay đổi sắc mặt. Trầm ngâm bước đến tìm cách gỡ thi thể từ trên cao xuống trên mặt đất xem xét.
Tư Hải sau khi nghe kể chuyện, lập tức bất mãn nói: "Không phải đêm qua Vân Kiều cô ấy ở cùng phòng với Vũ Nương sao? Ai biết cô ta có nói dối hay không? Trước hết cứ lấy khẩu cung cô ta lần nữa đi?"
Ngay cả vợ chồng kia cũng cứ khăng khăng cho rằng khả năng Vũ Nương ám hại Vân Kiều là rất ao, muốn trói cô lại để ngăn ngừa hậu hoạ.
Tạ Tinh liếc mắt nhìn, hừ lạnh một tiếng: "Dùng đầu nghĩ chút đi. Một cô gái chân yếu tay mềm như cô ấy có thể một mình gϊếŧ người mổ bụng rồi treo thi thể lên cao trong một đêm mà không xảy ra sơ sót gì chắc?"


Tư Hải quay đầu không nói nữa. Trái lại, người đan ông tên Phan Lang dường như không kiên nhẫn được, gân cổ cãi: "Biết đâu đấy cô ta có đồng phạm trong chỗ này thì sao?"
Trương Sinh khám nghiệm tử thi xong thì lau tay đứng dậy. Từ trong túi bên người đưa ra một chồng giấy và tập cũ.
: "Tạ Tinh nói đúng. Vũ Nương tuy khó có khả năng là thủ phạm, nhưng vẫn nên coi chừng cô ấy."
: "Còn đây là những gì tôi thu nhập được trong thư viện của lâu đài hôm qua. Mọi người thử cùng nhau nghiên cứu một chút."
Chồng tài liệu kể về sự hình thành và các sự kiện từng xảy ra trong lâu đài. Thậm chí từng có một vài sự cố và tai nạn khủng khiếp đã diễn ra. Giống như một loại manh mối mà game đưa ra để người chơi có thể giải đáp bí ẩn vậy.
Hơn một trăm năm trước, một nhóm người dị giáo là tín đồ của một tổ chức tà giáo nào đó thành lập và xây dựng lên lâu đài này. Tổ chức ngày càng lớn mạnh, đem cả một vương quốc nhỏ thâu tóm. Khiến nó trở thành vùng đất vô luật. Một khi vào đây là không còn đường ra. Dù có vùng vẫy thế nào cũng không thoát được.


Đám người đứng đầu giáo phái là một đám tham lam độc ác, ra tay tàn nhẫn man rợ. Dân chúng dưới áp bực của tà giáo mấy lần muốn nổi dậy, lại bị bọn chúng dùng bạo lực trấn áp.
Xét thấy bạo loạn ngày càng nhiều, nhóm đứng đầu giáo phải đưa ra một chính sách tàn khốc ép dân chúng quy củ lại.
Đàn ông thì bị gϊếŧ hoặc làm nô ɭệ. Đàn bà và con gái thì cắt bỏ chân tay, trở thành dụng cụ tiết dục và máy đẻ. Không tuân theo luật hoặc mỗi tháng không nộp đủ tô thuế sẽ bị xiên que sắt ngang người rồi nướng trên lửa lớn thị chúng.
Trong suốt mười năm, chưa ai trốn thoát được, cả vương quốc tràn ngập trong máu và nước mắt. Cho đến khi một vị công tước anh minh xuất hiện, đánh bại tà giáo và thu nhận những con người khốn khổ kia vào lâu đài.
Đáng tiếc cũng chẳng an ổn được mấy năm. Lâu đài giống như vướng phải lời nguyền chết chóc, khiến đám binh lính của ngài công tước lại nổi lên dã tâm. Chúng kết hợp với tàn dư còn sót lại của đám người dị giáo ngày trước tiến hành phản loạn, gϊếŧ người như cỏ rác và đi lên chiếm giữ lâu đài.
Một nhà công tước đều bị gϊếŧ một cách tàn nhẫn. Vị quản gia trung thành thì rạch miệng cắt nửa đầu vặn ngược về sau. Công tước bị đóng cọc vào giữa tim, phu nhân công tước bị hãʍ ɦϊếp, chặt chân để không thể bỏ chạy. Sau khi bị đám binh lính đùa giỡn chán chê thì mổ bụng treo cổ. Con trai độc nhất đáng ra được phu nhân công tước che chở trốn được, lại bị phát hiện. Cuối cùng vì bảo toàn danh dự mà nhảy lầu tự sát.
Bẵng đi một đoạn thời gian, tất cả người trong lâu đài vào một ngày nọ thất khiếu chảy máu. Sau đó cứ thế bị treo ngược lên trần nhà, chảy máu cho đến chết.
Người ta cho rắng, là hồn ma của vị con trai công tước trở về báo thù. Lâu đài từ đó không có ai vào, cũng không có ai đi qua mà dám đứng lại lâu. Vì đã bước vào trong thì coi như vĩnh viễn không thoát ra được. 
Nghe xong một hồi, ai nấy đều đờ đẫn cả người, mặt mũi trắng bệch ra. Trong không khí phảng phất mùi gì đó rất lạ như rỉ sắt, người nào cũng tưởng tượng ra cái kết cục đáng sợ sẽ rơi xuống đầu mình.
Vị quản gia nghiêm cẩn đứng một bên, khoé miệng nhếch cao thành một nụ cười dị dạng. Cũng không ai dám nhìn ông ta quá lâu.
Tạ Tinh khoanh tay trước ngực, hơi hơi nheo mắt lại, đáy mắt xẹt qua một tia sáng khác thường
: "Xem ra vị chủ nhân của lâu đài rất có thể là con trai công tước kia. Những có lẽ hắn không phải người gϊếŧ ông chú và Vân Kiều đâu."
Trương Sinh chăm chăm nhìn Tạ Tinh, nói: "Sao anh nghĩ vậy?"
Nam nhân chau mày: "Có lẽ là trực giác."
Dẫu sao việc này cũng cần phải tìm hiểu thêm. Trương Sinh phân phó từ thời điểm này, buổi sáng không ai được ở một mình, phải tập chung hết lại ở sảnh chính. Hạn chế đi lại, tất cả sau khi về phòng ngủ thì bắt buộc khoá cửa. Dẫu sao trong số họ cũng có kẻ đáng nghi, mà sát nhân thì không quan tâm các người nghĩ gì đâu.
-
Lại trôi qua một ngày không kiếm thêm được bất cứ manh mối gì về hung thủ, mọi người cũng chỉ có thể ai về phòng nấy.
Trong phòng.
Tạ Tinh nhấm nháp sữa trong ly, một bên xem lại đống giấy cũ xin được từ chỗ Trương Sinh, một bên liếc mắt nhìn hai kẻ thừa ra trong phòng.
Một nam hài khoảng chừng năm tuổi, gương mặt bụ bẫm đáng yêu. Đôi mắt đen kịt không có lòng trắng, miệng chứa một đống răng nhọn hoắt như lưỡi dao. Hiện tại đang treo ngược trên đầu giường của y, lắc lư trái phải.
Thứ này là vừa khui từ trong hộp của công chính ra.
Còn lại một kẻ... 
Thiếu niên tóc dài màu bạc ăn vận trang phục rườm rà nằm dài trên giường. Đôi mắt đỏ không chớp nhìn qua bên này. Thỉnh thoảng nhàm chán sẽ đưa chân đạp anh quỷ treo ở đầu giường rớt xuống đất.
Anh quỷ mím môi, dùng cả chân tay bám về chỗ cũ, lầm bầm mấy từ khó hiểu mà chỉ có trẻ con hay dùng.
Nếu không tính đến chuyện nó từ khi mở hộp đã tìm cách trốn đi không dưới mười lần, Tạ Tinh vẫn miễn cưỡng xem như nuôi được.
Vấn đề là.
Cái tên mặt mũi không khác gì Lâm Khanh, còn miễn nhiễm với rắn của mình kia. Làm Tạ Tinh thật sự cảm thấy hơi bối rối.
-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.