Ta Là Vua Giác Đấu

Chương 76: Hết thật rồi!




- Thanh toán thành công. Phí giao dịch: 1000 kim cương

- Nhận được trang bị mới: Ma Vũ Song Kiếm

- Nội tại duy nhất: Bảo Hiểm Sinh Mệnh

Giọng nói của Tiểu Na vang lên trong đầu Vũ Lôi Phong, hắn nhanh chóng triệu hồi Ma Vũ Song Kiếm từ trong rương vô hạn của hệ thống KOF

Luồng lôi điện vẫn đang thuận thế lao như tên bắn đến Vũ Lôi Phong, tả thì chậm nhưng thực ra mọi thứ nhanh như một cái nháy mắt.

Ngay lúc này, Linh Nhi và Lưu Thiên Kim chợt cảm thấy thân thể mình không đúng.

Phía xa, Vũ Lôi Vân, Vũ Lôi Đình hét to, ánh mắt tuyệt vọng cùng ảm đạm.

- Lôi Phong!

- Không!

Đúng lúc này, từ trên trán Vũ Lôi Phong có một luồng sáng xanh phát ra, luồng sáng này mang theo khí tức ôn hòa dễ chịu, sau khi bay ra, nó liền tách ra làm hai

Trong hai luồng sáng, có hư ảnh của hai thanh kiếm màu xanh lá, hai thanh kiếm nhanh chóng tạo thành hình chữ X, chắn trước người Vũ Lôi Phong. Tốc độ của hai thanh kiếm này còn nhanh hơn cả đòn tất công của tên đeo mặt nạ không ít, hầu như là ngay lập tức xuất hiện.

Còn về phần Linh Nhi và Lưu Thiên Kim, ý thức hai hàng bỗng dưng mơ hồ, có cảm giác mình bị hút đi, sau đó không còn cảm thấy gì nữa.

Ầm Ầm Ầm Xoẹt Xoẹt

Việc Ma Vũ Song Kiếm kích hoạt nội tại Bảo Hiểm Sinh Mệnh diễn ra nhanh đến mức không ai trong đám người kể cả Vũ Lôi Đình và tên đeo mặt nạ cũng không thể nhận thấy.

Theo tiếng nổ vang lên, không ai có thể tin tưởng Vũ Lôi Phong có thể đỡ nổi đòn sát thương mạnh mẽ như vậy được.

Mà cái hiện ra trước mắt họ sau khi khói bụi tan biến đã chứng minh tất cả.

Vũ Lôi Phong không hề đỡ được?

Không đúng…Mà phải nói là Vũ Lôi Phong, Linh Nhi và Lưu Thiên Kim không hề đỡ được.

Vì những gì họ nhìn thấy sau đống khói bụi chỉ là…hai thanh kiếm màu xanh ngọc bích đang lơ lửng trên không trung, chúng đang phát ra âm thanh nứt vỡ và rơi xuống đất.

Còn về ba người Vũ Lôi Phong, Linh Nhi và Lưu Thiên Kim…

Không còn ai sống sót! Không còn một chút, dù chi là một chút máu huyết!

Cả ba bị đánh thành hư vô…

Một mảnh yên tĩnh…

Không ai nói tiếng nào…

Các đôi mắt toàn bộ người của Phong Lôi Môn không chớp lấy một cái…

Đâu đó vang lên tiếng thở dài

- Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, tên nhóc con ngu ngốc. Ài, đáng tiếc cho một nhân tài thiên phú UR

Tên đeo mặt nạ sau khi giết chết cả ba người thì không nháy lấy một cái mà thở dài nói thầm.

Tên Tứ Trưởng lão đang đánh với Vũ Lôi Vân cũng dừng lại, ánh mắt hiện lên sự tiếc nuối.

Tam trưởng lão đang bị Tử Vân Kiếm, Băng Phách Kiếm, Phong Vũ Lôi Quạt, Linh Vũ Lôi Quạt và Thiên Vũ Lôi Quạt đè bẹp, một bên mắt vẫn còn đẫm máu. Hắn cười lạnh.

- Chết đi thì tốt, nếu không ta cũng sẽ không để ngươi sống yên

Vừa nói xong bỗng người hắn nhẹ bẫng, Phong Vũ Lôi Quạt, Linh Vũ Lôi Quạt, Thiên Vũ Lôi Quạt, Tử Vân Kiếm và Băng Phách Kiếm bỗng nhiên từ từ tan biến vào hư vô.

Hắn đứng dậy, lập tức đi về phía tên đeo mặt nạ cúi đầu đứng một bên

- Chúng ta đi!

Tên đeo mặt nạ và hai hắc y nhân cứ như vậy thoáng cái đã biến mất. Không còn tung tích.

Không gian lại một lần nữa rơi vào yên lặng…

Vũ Lôi Vân trơ mắt nhìn ba người rời đi, đôi chân bỗng nhiên nặng trĩu, cả người đổ sầm xuống mặt đất, quỳ trên nền đá sỏi, mặc kệ đầu gối đang ứa máu, hắn dùng đôi mắt thất thần nhìn về nơi Vũ Lôi Phong, Linh Nhi và Lưu Thiên Kim bị đánh chết. Cả thân thể cũng không còn, hoàn toàn hứng chịu công kích của một Đấu Sĩ Thập Nhị Tú, bị đánh thành hư vô là cái chắc nhưng trong lòng hắn vẫn luôn cầu nguyện, Vũ Lôi Phong chuyên tạo ra phép màu, hắn hy vọng được một lần nữa nhìn thấy phép màu ấy.

Vũ Lôi Đình đứng yên bất động, đôi mắt ươn ướt, đôi tay siết chặt, hàm răng cắn chặt đôi môi đến tứa máu.

Toàn thể người trong Phong Lôi Môn thì lâm vào tĩnh lặng tuyệt đối, không có ai nói nửa lời, trong lòng bi thương vô hạn.

Trời dần dần tối sầm lại, mây đen từ phương tây kéo đen bao phủ không gian

Mưa…

Sấm…Chớp…

Bão tố nổi dậy…

Không ai nhúc nhích, toàn bộ cúi đầu trong cơn mưa tầm tã.

- AAAAAAAAAAAAAAAAA!

Vũ Lôi Vân chợt ngửa mặt lên trời gào to.

- Phong Vân Môn! Ta sẽ không tha cho các ngươi! Dù cho thân thể có bị xé thành trăm mảnh ta cũng phải tính sổ với các ngươi!

Đôi mắt Vũ Lôi Vân đỏ đậm, hắn gào thét trong tuyệt vọng.

Vũ Lôi Đình ngồi yên trên mặt đất, hắn lầm bầm trong miệng.

- Hết rồi, hết thật rồi! Phong Lôi Môn ta bao lâu nay suy tàn, ông trời ban cho một đứa cháu thiên phú nghịch thiên, vậy mà nỡ lòng nào để cho thiên tài ấy không thể trưởng thành

Cơn mưa vẫn không ngừng nặng hạt, sấm chớp gào thét cùng với bão tố vẫn mạnh mẽ như muốn cuốn bay mọi thứ.

Từng hạt mưa rơi trên khóe mắt, Vân Thủy Tiên rốt cuộc tỉnh lại, Vũ Lôi Uy và Vũ Lôi Danh cũng đã sớm ngồi dậy ngơ ngác nhìn mọi người.

- Lôi Vân huynh, Lôi Phong đâu rồi?

- Lôi Phong ở đâu rồi huynh nói đi

- Gia gia, Lôi Phong đâu rồi, Gia Gia!

- Chu Trưởng Lão, Lôi Phong ở nơi nào? Ngươi có biết không

Vân Thủy Tiên tỉnh dậy liền nhìn khắp nơi tìm kiếm thân ảnh đỏ đen kia, thế nhưng không có, hỏi ai cũng cúi đầu không đáp. Trong lòng đã có dự cảm rất xấu, thế nhưng không cách nào tin vào nó, nàng đi hết chỗ này đến chỗ nọ hỏi thăm

- Huynh nói đi, Lôi Phong đâu rồi? Có phải bị bắt đi rồi không?

Vân Thủy Tiên lớn tiếng quát thẳng vào mặt Vũ Lôi Vân, đôi mắt đã đẫm lệ hòa với nước mưa, trở lên đỏ đậm.

Vũ Lôi Vân lắc đầu, giọng vẫn run run

- Lôi Phong…nó…không có bị bắt đi

Vân Thủy Tiên liền hỏi dồn dập

- Vậy nó đâu rồi? Nó đâu rồi? Con chúng ta đâu? Lôi Phong đâu? Lôi Phong ở đâu rồi?

Nhìn sang Vũ Lôi Đình đang ngồi thất thần trên mỏm đá, đến Nguyên Lực chống ướt do nước mưa ông cũng không thèm vận, nhìn như một ông lão phàm nhân.

- Khốn kiếp, tất cả là do ta, là do ta yếu đuối không bảo vệ được con, là do ta, là do ta. TẤT CẢ ĐỀU DO TA

Vũ Lôi Vân chợt đấm liên tục vào ngực mình, đấm mạnh đến mức khóe miệng trào máu nhưng hắn vẫn vừa gào thét vừa đấm. Đứa con mang cho hắn nhiều hy vọng nhất, đứa con mang cho hắn nhiều niềm tin, nhiều sự hãnh diện nhất cứ như vậy mà ra đi, còn cả hai nàng dâu dễ thương nữa. Tất cả đều ra đi.

Vũ Lôi Uy và Vũ Lôi Danh liền chạy đến ôm chặt lấy Vũ Lôi Vân không cho hắn tự hành hạ mình nữa.

Vân Thủy Tiên thì đứng yên không nói tiếng nào, chợt đôi mắt nàng chảy ra một dòng huyết lệ, sau đó vô lực nhắm mắt lại, thân thể đổ trên mặt đất bất tỉnh.

- Mẫu Thân!

Trên lưng Âm Phong Đại Điêu của Âm Phong Môn, Trần Lệ ánh mắt vẫn luôn nhìn về hướng Phong Lôi Môn tọa lạc, nơi đó đang bị bao phủ bởi mây đen mịt mù.

Chợt trong lòng nàng vô cùng bất an, trái tim như thắt lại, đôi mắt chợt mờ mịt.

Nàng khóc…

Khóc nấc lên thành tiếng

- Lệ Nhi, sao vậy?

Phong Tiểu Nhã nhìn Trần Lệ, thấy nàng đang khóc thì chợt lo lắng hỏi.

- Ngươi không được chết. Không được chết!

Trần Lệ không quan tâm Phong Tiểu Nhã đang lo lắng cho mình, trong lòng chỉ còn lại một thân ảnh, thân ảnh này mang áo đỏ đen, đôi mắt cương nghị, trên môi luôn có nụ cười vui vẻ và lười biếng.

- Ngươi không được chết, nếu không ta sẽ xuống đó tính sổ với ngươi!

Trần Lệ thầm thề, Phong Tiểu Nhã cạnh bên lắc đầu.

- Xem ra Âm Phong Thành biết bao thanh niên sẽ phải vỡ mộng rồi, Vũ Lôi Phong, nếu lần này ngươi tai qua nạn khỏi, Âm Phong Môn nguyện ý kết giao với ngươi a

Sáng hôm sau, tất cả mọi người trong Phong Lôi Môn vẫn ngồi yên ở nơi chiến đấu hôm qua, không khí vẫn chìm trong yên lặng, bầu trời đã trở lại trong xanh, từng tia nắng ban mai lại bao phủ khắp nơi.

Vân Thủy Tiên tỉnh lại, nàng vội vàng tìm kiếm thân ảnh Vũ Lôi Phong, trong lòng thầm cầu nguyện tất cả chỉ là một giấc mơ.

Nhìn phía xa, có hai thanh kiếm nứt vỡ màu xanh đang rơi trên mặt đất, Vân Thủy Tiên không hiểu sao lại có xúc động muốn đến cầm nó lên.

Nhìn hai thanh kiếm màu xanh ngọc nứt vỡ trên mặt đất, Vân Thủy Tiên bật khóc, nàng cầm mảnh vỡ thanh kiếm lên, nhưng không thể cầm được.

- Là đồ của Lôi Phong

Vân Thủy Tiên vuốt ve thanh kiếm nứt vỡ đầy ưu mỹ, bỗng nhiên ánh mắt nàng biến đổi.

Ầm Ầm

Mà ngay sau đó, hai thanh kiếm phát ra tiếng nổ, chúng nhanh chóng hóa thành từng mảnh vụn như bột mịn

Tất cả mọi người nhìn về phía Vân Thủy Tiên. Nàng đứng dậy, ánh mắt mang theo suy tư.

- Lôi Vân Huynh, mau về lại Phong Lôi Môn, nơi này không nên ở lâu, ta có việc cần nói

Vân Thủy Tiên lập tức truyền âm cho Vũ Lôi Vân, sau đó lại truyền âm cho Vũ Lôi Đình nội dung tương tự

Lập tức, hai người nhận thấy Vân Thủy Tiên không bình thường, Vũ Lôi Vân nhanh chóng lệnh cho toàn bộ người Phong Lôi Môn lên lưng Nguyên Yêu Thú Phi hành, dùng tốc độ nhanh nhất trở về Phong Lôi Môn.

Sau khi Phong Lôi Hắc Ưng của Phong Lôi Môn bay xa khuất dạng nơi chân trời, trong không trung xuất hiện một thân ảnh màu đen đeo mặt nạ, phía sau lưng hắn còn có hai người áo đen đứng phía sau

- Xem ra tiểu tử kia thực sự đã chết, đi thôi!

( Truyện: Ta Là Vua Giác Đấu. Tác giả: Weekend Anh. Nguồn: TruyenYY & VietNovel Origin & NovelToon )

Hết chương 76…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.