Ta Là Vua Giác Đấu

Chương 36: Chuẩn Bị Lên Đường




Vũ Lôi Vân cùng hai vị ca ca rời đi, Vũ Lôi Phong nắm tay dắt Linh Nhi cùng với Lưu Thiên Kim vào trong sân rộng.
- Thiên Kim, Linh Nhi. Ngày mai chúng ta sẽ cùng nhau đi thi Tứ Môn Tranh Tài, hai người đã có cho mình con Át chủ bài nào chưa?
Linh Nhi liền hỏi lại
- Át chủ bài là gì ạ?
Lưu Thiên Kim ôn tồn giải thích cho Linh Nhi.
- Linh Nhi, khi giao đấu, em nên chuẩn bị cho mình ít nhất một tuyệt chiêu mạnh nhất. Khi đến thời cơ thích hợp sẽ tung nó ra để tạo thành một kích chí mạng, khiến đối phương khó lòng phòng bị.
- Cũng có thể nói là như vậy.
Vũ Lôi Phong gật gù. Ném cho Lưu Thiên Kim ánh mắt tán thưởng.
- Thực ra em đã truyền cho Linh Nhi chiêu Phượng Hoàng Phi Cước và một vài chiêu khác. Trong Võ Thuật cũng có không ít tuyệt chiêu chí mạng, có thể làm át chủ bài.
Lưu Thiên Kim lại nói tiếp. Nàng đã truyền cho Linh Nhi không ít tuyệt chiêu của mình.
- Phượng Hoàng Phi Cước? Cái chiêu đá móc hôm trước nàng đá ta đó hả?
Vũ Lôi Phong cười cười nói. Cú đá lần trước đấu với Lưu Thiên Kim tại Tân Tú Tranh Tài Vũ Lôi Phong vẫn còn nhớ, bất quá hắn giơ tay liền chụp được. Nhưng đối với kẻ khác nó vô cùng nguy hiểm. Nếu không cẩn thận mà dính phải chiêu đó có thể sẽ mất mạng.
Lưu Thiên Kim cũng đỏ mặt, lần đó trước mặt bao nhiêu người hắn còn ôm nàng vào lòng.
Vũ Lôi Phong lại nghiêm túc nói.
- Chiêu đó khá mạnh, thế nhưng hai người cần có một tuyệt chiêu thực sự mạnh mẽ thì mới có cơ hội chiến thắng trận đấu này. Tuy hai em đã là Ngũ Tú thế nhưng kinh nghiệm còn quá ít, chưa thể sánh với những thiên tài trong ba môn phái kia.
Linh Nhi lại nói.
- Vậy anh muốn dạy cho chúng em tuyệt chiêu nào sao?
*- Không sai *
Vũ Lôi Phong mỉm cười, trong tay xuất hiện hai thanh kiếm. Một thanh kiếm màu xanh dương, nơi cán kiếm còn có một viên ngọc khảm vào. Toàn thân thanh kiếm và mũi kiếm này đều tỏa ra khí tức lạnh thấu xương. Mũi kiếm bén nhọn đầy tinh xảo.
Vũ Lôi Phong đưa thanh kiếm này cho Linh Nhi và nói.
- Linh Nhi, đây chính là Băng Phách Kiếm, một át chủ bài lợi hại cho em sau này.
Linh Nhi đưa tay đón lấy, thế nhưng thanh kiếm lại rơi xuống đất, mũi kiếm cắm sâu xuống nền gạch, vài cái lá cây gần đó cũng bị đóng băng.
- Hoàn toàn giống Phong Vũ Lôi Quạt, Linh Vũ Lôi Quạt và Trường Hồng Kiếm. Đều không thể cầm lên được?
Linh Nhi cùng Lưu Thiên Kim vô cùng bất ngờ, Vũ Lôi Phong bên người không ngờ lại có thể sở hữu nhiều thứ bất phàm như vậy.
- Linh Nhi, em chạm vào Băng Phách Kiếm đi
Vũ Lôi Phong nói, nghe vậy, Linh Nhi liền chạm tay vào chuôi kiếm, nàng cảm thấy khí tức lạnh thấu xương phát ra từ thanh kiếm thì không khỏi rùng mình.
Vũ Lôi Phong liền hôn Linh Nhi một cái, ngay lập tức, Linh Nhi lại cảm thấy khác thường, Băng Phách Kiếm dưới đất không còn cảm thấy lạnh nữa.
Linh Nhi liền nhớ ra một việc, Vũ Lôi Phong từng nói, đồ vật hắn xuất ra phải được hắn hôn mới có thể sử dụng.
Nghĩ vậy, Linh Nhi liền cầm Băng Phách Kiếm lên, quả không sai, Linh Nhi đã có thể cầm được Băng Phách Kiếm trong tay.
Trong ánh mắt kinh ngạc của hai nàng, Vũ Lôi Phong lại lần nữa áp trán hắn lên trán Linh Nhi, trong khoảnh khắc này, Linh Nhi cảm thấy trong đầu có một luồng tin tức khổng lồ đang tràn vào.
- Băng Thiên Tuyết Địa, Thiên Nữ Tán Hoa….
Linh Nhi lẩm nhẩm trong miệng, thông qua tin tức tràn vào trong ý thức, nàng biết đây chính là Băng Phách Kiếm Pháp.
- Thiên Kim, còn đây là của em.
Vũ Lôi Phong lại đưa cho Lưu Thiên Kim một thanh kiếm màu tím. Thanh kiếm này sắc bén kinh người, Toàn thân kiếm màu tím phát ra khí tức cuồng phong gào thét. Mũi kiếm tách ra làm ba mũi nhỏ, không thể nghi ngờ là vô cùng kì lạ.
Lưu Thiên Kim nhìn thanh kiếm này, nàng cảm nhận được khí tức của nó rất giống Trường Hồng Kiếm của Vũ Lôi Phong và Băng Phách Kiếm của Linh Nhi, thế nhưng vẫn có chút khác.
*- Đây gọi là Tử Vân Kiếm. *
Vũ Lôi Phong lại nói, Lưu Thiên Kim cầm lấy Tử Vân Kiếm nhưng cũng giống như Linh Nhi, nàng không thể cầm được nó.
- Thiên Kim tỷ a, tỷ phải để Lôi Phong hôn một cái mới có thể cầm được.
Linh Nhi cười cười nói với Lưu Thiên Kim.
- Còn có chuyện này sao?
Lưu Thiên Kim liền nghi hoặc, Còn đang bán tín bán nghi thì Vũ Lôi Phong lại nắm tay nàng đặt lên Tử Vân Kiếm, sau đó hôn lên đôi môi đỏ kia một cái.
Không chút bất ngờ nào, Lưu Thiên Kim cầm Tử Vân Kiếm trong tay, trong lòng không khỏi chấn động.
- Linh Nhi, Thiên Kim. Bí mật về nụ hôn của ta không thể để người thứ tư biết, cả phụ thân ta cũng không được.
Thấy ánh mắt nghiêm túc của Vũ Lôi Phong, hai nàng liền gật đầu.
- Thiên Kim, lại đây.
Vũ Lôi Phong liền áp trán mình lên trán Lưu Thiên Kim, Tử Vân Kiếm Pháp cũng như vậy mà truyền cho Lưu Thiên Kim, thế nhưng Vũ Lôi Phong hắn có thể giữ lại cho riêng mình, hắn truyền cho Linh Nhi và Lưu Thiên Kim kiếm pháp gốc, còn hắn giữ lại bản sao. Tùy thời cũng có thể phát động Băng Phách Kiếm pháp và Tử Vân Kiếm Pháp bằng Trường Hồng Kiếm.
- Tử Vân Kiếm Pháp, Tử Khí Đông Lai?
Lưu Thiên Kim nhận được Tử Vân Kiếm pháp, nàng dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn Vũ Lôi Phong, trên người hắn thì ra chứa nhiều bí mật đến như vậy.
- Thiên Kim, còn thứ này muốn cho em nữa.
Vũ Lôi Phong lại lấy ra một cây quạt, giống hệt như Phong Vũ Lôi Quạt nhưng màu tím, hắn hôn Lưu Thiên Kim một cái rồi đưa cho nàng.
- Là Phong Vũ Lôi Quạt? Không giống lắm.
Linh Nhi liền nói.
Hiện tại, Phong Vũ Lôi Quạt Vũ Lôi Phong sở hữu mang màu đỏ, Linh Vũ Lôi Quạt màu xanh của Linh Nhi. Hiện tại, chiếc quạt này lại là màu tím.
- Từ nay, Thiên Vũ Lôi Quạt xuất thế.
Vũ Lôi Phong nói, hắn lấy chữ Thiên trong Lưu Thiên Kim làm tên quạt đưa cho nàng.
- Ngày hôm nay không luyện võ, không chạy bộ. Cả hai mau chóng làm quen với kiếm pháp ta đưa cho, tối nay luyện Tam Kiếm Hợp Bích rồi ngủ sớm mai đi thi.
Linh Nhi cùng Lưu Thiên Kim gật đầu, hai người phân biệt đi ra hai góc sân luyện kiếm. Vũ Lôi Phong cũng không rảnh rỗi, hắn cũng cần phải làm quen với Trường Hồng Kiếm Pháp và Lãng Khách Kiếm Đạo của đấng Yasuo.
Cứ như vậy, cả ba miệt mài luyện kiếm. Ban đêm, sau khi luyện tập xong xuôi. Ba người sửa soạn quần áo rồi đưa hết cho Vũ Lôi Phong, hắn nói có trữ vật siêu to khổng lồ chứa được mọi thứ nên cũng rất yên tâm đưa cho hắn.

Sáng sớm, Vũ Lôi Phong, Lưu Thiên Kim và Linh Nhi đứng trước cổng đình viện. Ba người mang theo thanh kiếm đeo sau lưng một đỏ, một xanh một tím như ba anh em siêu nhân. Vũ Lôi Phong khóa cửa đình viện rồi cùng hai nàng tiến về quảng trường.
Quảng trường Phong Lôi Môn, nơi đây đã chật kín người từ lúc nào. Nghe nói hôm nay, năm người mạnh nhất không quá 18 tuổi của Phong Lôi Môn sẽ đại diện môn phái đi luận bàn với ba môn phái Thiên Thánh Môn, Âm Phong Môn và Vũ Đài Môn. Tất cả họ chỉ có thể ước ao đố kị mà thôi. Thực lực không đủ làm sao có thể đại điện bổn môn đi thi đấu.
Trên đài cao, Vũ Lôi Vân đứng đó. Hắn mỉm cười đầy tự tin với ba vũ khí bí mật của mình, mặt khác, hai đệ tử lần này cũng không phải người thường.
Trên quảng trường, có hai thân ảnh một đen một trắng đang đứng đó. Cả hai giống nhau đến mức nếu không mặc áo khác màu sẽ không phân biệt được họ.
- Đó là Hắc Bạch Song Sát. Nghe nói họ là anh em song sinh, con của đại trưởng lão a.
- Đúng vậy, họ là Hắc Sát cùng Bạch Sát, về phần tên thật đến ta còn không biết.
- Thực lực của họ vô cùng cường hãn, nghe nói năm nay họ 18 tuổi, tu vi đã tới Tứ Tú Lục Trọngi. Ba năm trước khảo nghiệm cũng mang tư chất SR giống Lưu Thiên Kim và Thiên Hưng.
- Ta nghe nói anh em họ còn có một trận pháp hợp kích, người Ngũ Tú cũng khó có thể làm họ bị thương.
Xung quanh vang lên không ít tiếng bàn tán, thực lực Hắn Bạch Song Sát không cần nói cũng biết, được chọn làm đại diện đi thi đấu đã đại biểu hết thảy.
Ánh mắt Vũ Lôi Vân khẽ đổi, cả quảng trường cũng không ngừng vang lên tiếng hét chói tai.
- Vũ Lôi Phong, tam thiếu gia đến rồi.
- Một tháng trước thiên uy khủng bố, ta nằm ngủ vẫn còn nằm mơ thấy, không thể quên được.
- Nói mới nhớ, năm nay Tam Thiếu Gia cũng chỉ mới 16 tuổi mà thôi. Nhưng trận thiên uy tháng trước hắn đã là Tứ Tú Đỉnh Phong.
- Đúng vậy, dưới 19 tuổi có thể hắn đã bất bại.
Chúng Nam đệ tử, hâm mộ ganh tỵ không thôi. Đệ tử nữ thì thét lên chói tai, ánh mắt nhìn Vũ Lôi Phong tràn đầy ái mộ. Uy phong của hắn đã sớm làm cả đám nữ đệ tử nhớ thương.
Sau lưng Vũ Lôi Phong, hai nàng Linh Nhi cùng Lưu Thiên Kim đi theo hai bên phía sau. Hai nữ nhân như hoa như ngọc kia lập tức làm các nam nhân điên đảo.
Linh Nhi mặc bộ y phục màu Xanh Lam, váy dài tung bay nhìn từ xa trông nàng giống hệt một bông tuyết. Họ không biết rằng về sau. Cô bé này là một trong bảy người cường hãn nhất đại lục. Băng Phách Tiên Tử - Linh Nhi.
Lưu Thiên Kim mặc trên người bộ cung trang màu tím, thần thái thoát tục, khuôn mặt diễm lệ luôn đỏ ửng khiến cho bao nam nhân si mê. Tương lai mọi người cũng gọi nàng là Tử Vân Tiên Tử - Lưu Thiên Kim.
Hai người đi phía sau Vũ Lôi Phong, đám đông lại càng hâm mộ ghen ghét hắn, hai tiểu mỹ nhân như hoa này lại đều rơi vào tay Vũ Lôi Phong kia. Tin tức Linh Nhi và Lưu Thiên Kim đều là nữ nhân của Vũ Lôi Phong không biết bằng cách nào đã vang vọng khắp Phong Lôi Môn và Phong Lôi Thành.
Lưu gia chủ, phụ thân của Lưu Thiên Kim sau khi biết tin Vũ Lôi Phong có quan hệ đã điên tiết đến Phong Lôi Môn, hắn không ngờ tên phế vật kia mà Lưu Thiên Kim cũng nhìn trúng. Đến khi vào Phong Lôi Môn, Vũ Lôi Vân mới bất đắc dĩ nói ra bí mật của Vũ Lôi Phong khiến Lưu Gia chủ cười không ngậm được miệng, dĩ nhiên bí mật này hắn cũng giữ kín.
- Tham Kiến Tam Thiếu Gia, Tham Kiến Nhị Vị Phu Nhân.
Chúng đệ tử liền thi lễ, địa vị của Vũ Lôi Phong trong Phong Lôi Môn không thấp chút nào, họ cũng phải thi lễ một hai.
Linh Nhi và Lưu Thiên Kim mặt đỏ ửng, bị gọi như vậy trước đám đông khiến hai nàng xấu hổ không thôi.
Vũ Lôi Phong đã sớm mặt dày như tường thành nên hắn tỉnh bơ nắm tay hai nàng cùng đi lên đài cao bái kiến Vũ Lôi Vân cùng hai vị ca ca, Vũ Lôi Đình cũng ở đó.
Xung quanh mới bắt đầu chợt nhớ ra, Linh Nhi và Lưu Thiên Kim tuy có tư chất cao. Lưu Thiên Kim mang trong mình tư chất Tím – SR, còn Linh Nhi mang tư chất Vàng SSR, thế nhưng thực lực hai nàng lại không quá cao. Bất quá chưởng môn đã lựa chọn nên họ cũng không dám ý kiến.
Trên đài cao, Vũ Lôi Vân giới thiệu cho ba người Hắc Bạch Song Sát, đám người thi lễ rồi trò chuyện với nhau làm quen.
- Được rồi, các ngươi lên lưng Nguyên Thú, chúng ta cùng nhau đi Thiên Thánh Môn.
Vũ Lôi Vân nói, sau đó hắn huýt sáo một cái. Trên bầu trời xuất hiện năm con chim cực lớn. chúng nhanh chóng ngoan ngoãn đáp trước mặt Vũ Lôi Vân.
- Đây là Phong Lôi Yêu Ưng, Nguyên Yêu Thú phi hành của Phong Lôi Môn ta, chúng đều là Nguyên Yêu Thú 3 sao. Tốc độ cực nhanh, bay chỉ hai ngày là đến Thiên Thánh Môn.
Vũ Lôi Vân lại nói, sau đó hắn nhảy lên con Phong Lôi Yêu Ưng đứng đầu. Vũ Lôi Phong, Linh Nhi, Lưu Thiên Kim cùng Hắc Bạch Song Sát cũng nhảy lên cùng với Vũ Lôi Vân. Vũ Lôi Uy và Vũ Lôi Danh nhảy lên hai con khác, theo sau không ít đệ tử bên mình. Còn có không ít trưởng lão khác.
- Phụ Thân, chỉ là đi thi thôi, sao lại mang theo nhiều người vậy?
Linh Nhi ngây ngô hỏi Vũ Lôi Vân, nàng chung quy cũng chỉ là một cô bé mà thôi, vẫn chưa hiểu quá nhiều.
Vũ Lôi Phong đánh mắt nhìn qua Lưu Thiên Kim, nàng liền cười với Linh Nhi rồi nói.
- Linh Nhi, sở dĩ mang theo nhiều người đến vậy cũng là để phô trương thực lực của Phong Lôi Môn chúng ta. Phong Lôi Môn ta là nhất môn chi chủ, dưới một môn trên vạn môn, uy thế mang đi cũng phải hơn người mới được.
Vũ Lôi Vân hài lòng nhìn Lưu Thiên Kim, cô bé này tâm tư vô cùng sáng suốt hơn người, suy nghĩ tinh tế thấu đáo, tương lai nếu còn ở Phong Lôi Môn nhất định sẽ là cố vấn tối cao a.
Trên bầu trời, năm con Nguyên Yêu Thú từ từ khuất dần, Vũ Lôi Đình nhìn lên trời cao, trên môi hiện lên nụ cười quỷ dị
- Để rồi xem, sắc mặt lũ gia hỏa kia sẽ vô cùng đặc sắc, Vũ Lôi Phong này cả ta theo dõi nó lâu nay còn không thể tin tưởng được, nó có quá nhiều bí mật. Các ngươi cứ chờ xem thất bại đi.
Vũ Lôi Đình chắp tay sau lưng, thân ảnh từ từ tiêu thất.
Hết chương 36…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.