Ta Là Vua Giác Đấu

Chương 351: Sao Nghe Quen Quen





Chưa tới mười phút, Vũ Lôi Phong đã xử lý xong tô bún bò đặc biệt, đến một giọt nước dùng hắn cũng không tha.
Thanh âm rột rột khi ăn khiến chủ quán cười không ngậm được miệng, bởi khi ăn món nước, thực khách phát ra thanh âm càng to chứng tỏ tay nghề của hắn càng tốt.
- À… ợ… thoải mái a.
Vũ Lôi Phong thở ra một hơi thoải mái, hắn giơ ngón cái khen:
- Ông chủ tay nghề thật khá, ta tự nhận mình có chút kiến thức về bún bò, cũng ăn không ít bún bò ở khắp nơi, tay nghề của ông phải thuộc những thứ hạng đầu.
Ông chủ nghe Vũ Lôi Phong khen thì rất vui, nhưng sau đó hắn chợt thở dài:
- Cậu quả thật rất sành ăn, nhưng có lẽ lão sắp phải dừng sự nghiệp ở đây rồi…
Vũ Lôi Phong nhíu mày:
- Phải chăng là việc ba gia tộc kia hạ giá?
- Đúng vậy đấy.
Từ ngày Phú Gia bán phá giá, hàng quán của ta dần trở nên ế ẩm, dù cho tay nghề có cao đi nữa mọi người cũng sẽ chọn ăn ở những nơi rẻ hơn.

Những quán của ba đại gia tộc kia cũng không tệ, vậy nên quán của chúng ta ngày càng ế khách.
Nghe ông chủ than thở, Vũ Lôi Phong càng thêm khó hiểu:
- Vậy sao ông không hạ giá xuống một chút? Tiền lời ít hơn một chút cũng được, mất khách mới là chuyện đáng lo a.
Nghe Vũ Lôi Phong nói thế, ông chủ chỉ tự giễu.
- Những người làm công như chúng ta đâu thể tự tiện quyết định, mọi quyết định đều ở Lê Gia a.
Vũ Lôi Phong nghe vậy lại càng khó hiểu hơn:
- Chuyện đó lại càng làm cháu khó hiểu, chẳng lẽ Lê Gia có nguyên nhân gì đó khiến họ không thể hạ giá sản phẩm bán ra sao?
Ông chủ nhún vai:
- Có tin đồn rằng Lê Gia đang mắc nợ Phú Gia một khoản khá lớn, chuyện này chắc là do Phú Gia làm nhằm chèn ép đường kiếm tiền của Lê Gia ấy mà.
Chuyện này cả Thành Lâm Viên đều thầm hiểu, nhưng chúng ta chỉ có thể nhìn Lê Gia càng ngày càng xuống dốc mà thôi.
Nghe đến đây, Vũ Lôi Phong thông suốt tất cả, hóa ra việc hạ giá này là do Phú Gia bày ra, bọn họ thà kiếm về ít tiền hơn mục đích làm Lê Gia suy yếu, xem ra Lý Gia và Giang Gia cũng muốn kiếm chút lợi ích trong chuyện này.
- Lê Gia này là một gia tộc như thế nào? Tại sao Phú Gia lại muốn hại bọn họ vậy ông chủ?
Ông chủ quán bún vừa rửa bát vừa trả lời:
- Lê Gia từ trước tới nay nổi danh yêu thương mọi người, các thương quán của Lê Gia đều rẻ hơn một chút so với ba gia tộc còn lại, chất lượng hàng hóa lại rất tốt, vậy nên được mọi người tin tưởng rất nhiều.
- Bên cạnh đó, Lê Gia thường xuyên cưu mang những người khó khăn, bọn họ đã tạo điều kiện việc làm cho rất nhiều người.
Đôi khi bắt gặp gia chủ của Lê Gia, hắn cũng không tỏ ra mình là người bề trên mà rất tử tế với người xung quanh.
Có thể nói Lê Gia là một gia tộc được mọi người trong Lâm Viên Thành yêu quý!
Nói đến đây, ông chủ quán lại thở dài
- Nếu đối nhân xử thế tốt như thế, tại sao lại bị ba gia tộc kia chèn ép như vậy chứ?
Vũ Lôi Phong hỏi dò, theo lời của ông chủ quán, Lê Gia đúng ra phải được lòng ba gia tộc kia mới phải.
Lão chủ quán đã rửa bát xong, hắn rót hai cốc trà, đưa một cốc cho Vũ Lôi Phong, bản thân nhắm mắt uống cạn, ánh mắt đầy tiếc hận.
- Chuyện là, một năm trước, nữ nhi thứ tư của Lê Hùng Hải vừa tròn 16 tuổi, sau khi khảo nghiệm tư chất, con bé đã làm cả Lâm Viên Thành khiếp sợ.

Bởi vì tư chất của nó là màu hoàng kim! Tư chất SSR huyền thoại ngàn năm khó gặp! Cô bé đó tên là Lê Tiểu Nguyệt.
- Ồ?
Vũ Lôi Phong bắt đầu cảm thấy mình đã hiểu ra ngọn nguồn vấn đề, hắn tiếp tục lắng nghe.
- Phú Gia không biết bằng cách nào lại biết chuyện, bọn họ thừa lúc Lê Gia không cẩn thận, ám sát tiểu thư, cũng may linh tính của phụ mẫu thần kỳ, Lê Hùng Hải đến kịp lúc, nếu không thì nguy to rồi.
Vũ Lôi Phong gật gù, thiên phú cao cũng là cái tội a, chuyện này hắn là người hiểu rõ hơn ai hết.
- Vậy sao Lê Gia không đưa cô bé đến Tứ Đại Môn Phái của Bình Nguyên Thiên Hương, thậm chí Tứ Huyền Cung cũng sẽ nguyện ý thu nhận một đệ tử thiên phú mạnh mẽ như vậy nha?
Ông chủ quán còn chưa kịp trả lời, một thanh âm khác vang lên từ bên ngoài cửa.
- Lê Gia không phải không nghĩ đến, thế nhưng chặng đường từ Lâm Viên Thành đến Thiên Âm Cung gian nan hơn vị thiếu niên này nghĩ nhiều.
Một thân ảnh có chút mập mạp bước vào quán, hắn ngồi xuống bên cạnh ông chủ quán, nhìn Vũ Lôi Phong nói:
- Lê Gia Chủ hai lần đưa Tiểu Nguyệt đến Thiên Âm Cung, một lần thì vô lực nhưng may có quý nhân cứu giúp, một lần toàn quân suýt bị diệt!
- Quý nhân?
Trung niên béo gật đầu, hắn vỗ vai ông chủ quán:
- Lão đệ, cho ta một tô bún đặc biệt!
- Có ngay!
Ông chủ quán vội vã đi làm bún, trung niên rót một tách trà kể tiếp:
- Chuyện này có không ít người biết, ta may mắn là một trong những người chứng kiến lần đó!

- Khi đó, phu nhân Du Tiểu Uyển đích thân dẫn cô bé đến Thiên Âm Cung, vì tin tức vẫn một mực phong tỏa nên không hề biết có người đi theo, trên đường đi bị Phú Gia vây công, cô bé Tiểu Nguyệt bị bắt đi trong vòng một nốt nhạc, phu nhân của Lê Gia chỉ có thể trơ mắt mà nhìn.
- Đúng vào lúc đó, một bóng đen vụt qua, tốc độ nhanh đến cực hạn, không có ai ngờ cô bé lại được giải cứu dễ dàng như vậy, khi người nọ giao Tiểu Nguyệt cho phu nhân thì Lê Hùng Hải đến ứng cứu, thành công thoát khỏi lần vây khốn này của Phú Gia!
- Lần thứ hai, hầu như toàn bộ thực lực mạnh mẽ nhất cùng xuất động đưa Lê Tiểu Nguyệt đến Thiên Âm Cung, nhưng vừa ra khỏi cửa thì cường giả không biết ở đâu đến đông như kiến, toàn quân của Lê Gia thất bại thê thảm, chỉ có thể quay về Lê Gia!
Vũ Lôi Phong hứng thú hỏi:
- Ồ, vậy quý nhân ngày ấy giờ đã đi nơi nào?
Trung niên béo húp một muỗng lớn bún bò, hắn kể tiếp:
- Dường như người nọ không thuộc nơi này, giống như một kẻ bất bình trước trò vây công của Phú Gia mà xuất thủ tương trợ vậy, sau khi giao Lê Tiểu Nguyệt cho Lê Hùng Hải, hắn đã đi mất dạng, chưa từng có ai thấy hắn trở lại nơi này.
- Nhưng người đó chắc chắn có xuất thân không tầm thường, sao có thể để ý đến một nơi nhỏ như Lâm Viên Thành này chứ!
*- Ồ? Sao người lại nói thế?
Nghe Vũ Lôi Phong hỏi, người nọ ánh mắt hiện lên vạn phần ước ao.
- Bởi vì chính mắt ta nhìn thấy, sau lưng hắn là ba đôi cánh, ba thuộc tính gồm Phong Lôi và Quang lưu chuyển, đó là một cao thủ mang tư chất UR!
Nói xong, trung niên lại cúi đầu húp bún, Vũ Lôi Phong rơi vào trầm tư
- Sao nghe quen quen ta? Hình như câu chuyện này mình nhớ đã nghe ở đâu rồi?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.