Ta Là Vua Giác Đấu

Chương 345: Hương Thơm Này Là…





- Phù Quang Lược Ảnh!
- Ngự Lôi Thuấn Di!
- Phong Hành Gia Tốc!
Sau lưng Vũ Lôi Phong, ba khối Tiểu Na Cầu Đạo Ngọc mở rộng thành ba đôi cách, kèm theo đó là ba loại thuộc tính mạnh nhất về tốc độ.
Thi triển ra ba tuyệt kỹ tốc độ cực mạnh của ba hệ Lôi Phong Quang, Vũ Lôi Phong lao đi như xé gió, ba tên Trưởng Lão của Hoàng Lôi Tông đã không thấy đâu nữa.
Chỉ trách Vũ Lôi Phong có Thiên Mệnh Không Gian lâu ngày quá nên quên mất một vài quy luật căn bản, Trường Hồng Kiếm đã được gia cố Trường Hồng Kiếm Linh, chính thức tấn cấp thành Thần Khí.
Mà Thần Khí thì sẽ sản sinh ra không gian của nó, không gian này chứa được người sống vô cùng bình thường, chỉ có điều không gian không được lớn lắm mà thôi.
Thế là ba tên Trưởng Lão xấu số bị ném vào trong Trường Hồng Kiếm, Vũ Lôi Phong thì thẳng hướng Tây Bắc mà lao đi.
Tốc độ của hắn cực nhanh, người gần đó chỉ có thể cảm thấy có thứ gì vụt qua như một làn gió.
Vũ Lôi Phong chọn những nơi bụi rậm mà chạy, nơi vắng người mà bay, khí tức thu liễm đến tận cùng giảm thiểu sự chú ý của các cường giả.

Ảo Tức Thuật được thi triển tối đa, ẩn giấu khí tức của hắn.
Lúc này, sự chú ý của mọi người đều rơi vào vết nứt trên bầu trời, khe nứt không gian đen kịt tạo ra bởi một trảm kia khiến những người đang quan sát và chạy tới đều ngỡ ngàng.
- Chiêu thức xé toạc cả không gian, có thể tác động đến không gian mạnh đến thế này chỉ có thể là Phi Hồn Cảnh đại chiến! Rốt cuộc nơi đó đã xảy ra chuyện gì?
Không ai cho họ đáp án, chỉ có thể tự thân vận động, muốn biết có chuyện gì thì phải đến tận nơi, thế là vô số cường giả khắp nơi thẳng tiến về eo núi Thiên Công.
Từng nhóm từng đoàn kéo nhau chạy đến quan sát, ai cũng mang một bụng đầy thắc mắc, ánh mắt ngưng trọng nhìn không gian đen kịt đang dần khôi phục trở lại trên bầu trời.
Không chú ý đến có một thân ảnh đỏ đen lao vụt qua dưới đất.
Vũ Lôi Phong bứt hết tốc lực mà chạy, so với đào mạng cũng không khác là bao, ba đôi cách ngưng tụ từ Cầu Đạo Ngọc cường hóa nguyên lực gấp mười lần không ngừng vỗ mạnh, đưa Vũ Lôi Phong đạt đến tốc độ nhanh nhất, hắn hiện tại chỉ có chạy, chạy và chạy mà thôi, không cần biết bản thân sẽ đi đâu về đâu, nhanh chóng thoát li khỏi khu vực kia sau đó tìm chỗ đột phá mới là mục đích của hắn.

Vài phút sau khi Vũ Lôi Phong rời đi, rốt cuộc đã có một số người tốc độ nhanh hơn đa số người khác tới trước.
Xung quanh một mảnh tĩnh mịch, mặt đất có một vài vết tích chiến đấu, không ít nơi còn bốc lên chút khói, đây là vết tích còn sót lại của U Minh Tử Hỏa.
Còn có một…xác người bị chia làm đôi.
- Chờ một chút! Đây không phải là… Lam Thiên Hàng Ma sao?

Một người quan sát chợt hét toáng lên khi nhìn thấy khuôn mặt của cái xác này, đó là một gương mặt trắng bệch mang thần thái hoảng sợ đến cùng cực.
Lam Thiên Hàng Ma là một Trưởng Lão cấp cao của Hoàng Lôi Tông, do xuất thân từ Lam Thiên Gia nên địa vị của hắn trong Hoàng Lôi Tông cực lớn, tuy chưa đạt tới Phi Hồn Cảnh nhưng trong Hư Hồn Cảnh hắn cũng nổi tiếng là thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, vậy mà sao hiện tại lại bỏ mình nơi đây?
Từng câu hỏi hiện lên trong đầu mỗi người.
Không lâu sau, từng đám người không ngừng kéo đến với vô số mục đích khác nhau, kẻ thì trước đó nhìn ngàn vạn lôi đình nên tưởng có bảo vật xuất thế thì đi tầm bảo, người thì nghĩ có cường giả chiến đấu nên đến xem trò vui.
Không ít người đến để thăm dò thông tin báo cáo lại cho thế lực của mình, nhất là những người của thế lực lớn.
- Gia Chủ! Có chuyện rồi! Hàng Ma Chấp Sự đã bỏ mình!
Trong Lam Thiên Gia, một người vội vàng chạy đến báo cáo cho Lam Thiên Ngạo Thế.
- Nói rõ ràng xem nào!
Lam Thiên Ngạo Thế nhíu mày, Lam Thiên Hàng Ma cũng không phải kẻ mạnh mẽ gì, nhưng kẻ dám giết người của Lam Thiên Gia phải chết.
- Gia chủ! Lúc nãy trên bầu trời khu vực Hoàng Lôi Tông quản lý có rất nhiều lôi điện hội tụ, sau đó không lâu, không gian chợt bị xé rách, rất giống với công kích của Phi Hồn Cảnh thi triển ra, ngay sau đó thì ngọc giản sinh mệnh của Hàng Ma Chấp Sự liền vỡ vụn, vậy nên có thể kết luận đó chính là công kích đánh lên người Hàng Ma Chấp Sự!
- Hửm! Rốt cuộc thì hắn đã đụng phải ai chứ? Mau đi điều tra! Đến Hoàng Lôi Tông hỏi cho rõ sự tình!

- Tông Chủ! Hiện giờ chúng ta phải làm sao đây!
Trong đám đông, một Trưởng Lão Hoàng Lôi Tông hỏi khẽ, Tông Chủ Hoàng Lôi Tông thần sắc bất an, hắn hỏi lại:
- Chu Trưởng Lão, Hạ Trưởng Lão và Huyền Trưởng Lão như thế nào?
- Tông chủ! Không tìm thấy tung tích của bọn họ, nhưng chắc chắn vẫn còn sống bởi vì ngọc giản sinh mệnh của họ vẫn còn nguyên vẹn!
- Vậy rốt cuộc ở đây có chuyện gì? Hàng Ma Trưởng Lão sao lại ra nông nỗi này!
Tông Chủ Hoàng Lôi Tông càng nghĩ càng khó hiểu, rốt cuộc thì hắn đã chọc đến kẻ nào để tai họa ập đến bổn tông liên tục như vậy?
- Chúng ta về lại Hoàng Lôi Thành, đích thân ta sẽ điều tra việc này, phải xuất phát từ nơi đám người Lương Chấp Sự điều tra về cái chết của Lục Trưởng Lão trước!
- Chắc chắn sau chuyện này Bách Lý Gia sẽ đến tận nơi hỏi tội chúng ta, nếu đến lúc đó vẫn không tìm ra nguyên nhân, có thể Hoàng Lôi Tông sẽ gặp đại họa ngập đầu! Đi thôi! Chính Huỳnh Minh Quang ta sẽ điều ra việc này!
Tông Chủ Hoàng Lôi Tông – Huỳnh Minh Quang nhanh chóng cho người mang thân xác của Lam Thiên Hàng Ma rời đi, cử lại không ít người giữ trật tự khu vực này.
Trên đường đi, một người khẽ nói với Huỳnh Minh Quang:
- Đối phương có tới chín thành là Phi Hồn Cảnh, thực lực thế nào còn chưa rõ, Hoàng Lôi Tông cũng chỉ có hai Phi Hồn Cảnh, chúng ta e là khó đối phó được, chi bằng thành khẩn nhờ Lam Thiên Gia một chút, có thể họ sẽ xử lý chu đáo!
Huỳnh Minh Quang thở dài:
- Ý tưởng không tồi, nhưng ít ra ngươi phải có gì đó để báo cáo, không lẽ Lam Thiên Gia tộc đến hỏi ngươi tại sao Hàng Ma Trưởng Lão lại chết, ngươi nói rằng tự nhiên có người giết sao? Dù không đối đầu được với kẻ kia nhưng ít nhất ngươi phải có thông tin, càng nhiều càng tốt!
- Đa tạ Tông chủ! Ta hiểu rồi!
Đám người Hoàng Lôi Tông nhanh chóng rời đi, tiến về Hoàng Lôi Thành cửa Tây

Ba ngày sau
Vũ Lôi Phong đã liên tục chạy ba ngày không nghỉ, hắn luôn cảnh giác cảm nhận xung quanh, khi đã chắc chắn phạm vi đủ xa và không có ai đang đuổi theo mình thì Vũ Lôi Phong mới an tâm buông lỏng một chút.

- Ha Ha! Chắc hẳn giờ này đám người Hoàng Lôi Tông đang cúi đầu chịu trận trước cơn thịnh nộ của Lam Thiên Gia tộc rồi, quậy một trận thật là thoải mái a!
Vũ Lôi Phong hạ thấp tốc độ, trở lại dáng vẻ khoan thai của mình, chạy suốt ba ngày không nghỉ vốn chẳng là gì, nhưng vừa chạy vừa thi triển thân pháp vũ kỹ thì có hơi mệt nha.
Vũ Lôi Phong chuyển sang trạng thái đi bộ để thả lỏng bản thân thật tốt, sau đó mới tìm chỗ nghỉ ngơi.
Vận động mạnh suốt một thời gian dài mà không thả lỏng sẽ có hại cho cơ thể, dù xuyên không đã được vài năm nhưng thói quen hoạt động lành mạnh này Vũ Lôi Phong vẫn còn giữ.
Rẹt Rẹt! Ào Ào!
Đang thong thả đi bộ nhìn núi nhìn mây, Vũ Lôi Phong chợt nghe thấy một âm thanh là lạ phía xa, thanh âm này giống như tiếng của Lôi, kèm theo đó là tiếng nước chảy.
- Lạ nhỉ? Đi xem thử!
Vũ Lôi Phong liền thẳng hướng thanh âm phát ra mà tiến lên.
Càng đi, tiếng nước chảy càng trở nên rõ ràng, từng tiếng xào xạc lách tách của lôi điện cũng dần hiện rõ.
Lách qua vài vách đá, chui qua không ít miệng hang kẽ núi, một mùi ẩm ướt rơi vào mũi Vũ Lôi Phong, đối với mùi của nước hắn cũng không lạ gì, càng đến gần nguồn nước thì mùi nước sẽ càng trở nên rõ ràng.
Nhưng chợt, có một mùi hương khác làm Vũ Lôi Phong run lên
- Hương thơm này là… Mùi thịt nướng!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.