Ta Là Vua Giác Đấu

Chương 330: Tuyệt Vọng!





- A a a a!
Trước mặt Linh Nhi, một khoảng không tối như hũ nút hiện ra.
Nhưng không sao, tối hơn nàng vẫn chịu được! Có điều dưới chân nàng lại chẳng có gì cả.
Thế là vừa thò mặt ra khỏi cửa, Linh Nhi liền rơi tự do xuống.
Nàng vẫn chưa đạt tới Ý Hồn Cảnh, chưa thể dùng Ý lực để nâng bản thân mình lên, chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân rơi xuống.
Linh Hồn Lực vận chuyển, Linh Nhi nhanh chóng đưa bản thân vào trạng thái phòng ngự tuyệt đối, nàng không biết dưới kia có thứ gì đang chờ mình.
Một đám Nguyên Yêu Thú hung ác? Một bãi chông sắc bén? Cũng có thể là dung nham hoặc bất kỳ thứ gì khủng khiếp hơn.
- Rốt cuộc sâu bao nhiêu vậy? Rơi cả phút rồi vẫn chưa chạm đáy?
Tinh thần vẫn luôn duy trì ở mức cao nhất, Linh Nhi cảm nhận xung quanh mình nhưng chẳng có gì cả, giống như một vùng hư vô không có điểm cuối, cảm giác duy nhất nàng có bây giờ là bản thân đang dùng tốc độ cực cao rơi xuống dưới mà thôi.
Tùm!
Rốt cuộc, Linh Nhi chạm phải vật cản, thanh âm nước bắn tung tóe vang lên.
Cảm nhận sự lạnh lẽo của nước, Linh Nhi yên tâm hơn một chút, nàng liền ổn định thân thể bơi ngược lên trên.
- Hả?

Dị biến phát sinh, Linh Nhi không ngừng bơi, nhưng cơ thể nàng lại bị một lực kéo ngược xuống dưới.
Lực này không mạnh, như có như không, thế nhưng nàng lại không thể chống lại, dù có cố gắng cách mấy cũng không thể bơi lên.
Cho dù có dùng Nguyên Lực hay Linh Hồn Lực cũng không thể thoát khỏi sự ràng buộc này, cơ thể nàng không ngừng chìm sâu vào làn nước.
- Nếu tình hình này cứ tiếp diễn! Khi dưỡng khí hết xem như xong đời!
- Băng Phách Kiếm Pháp! Băng Thiên Tuyết Địa!
Nguyên Lực lạnh lẽo tràn ra, khí thế như muốn đóng băng vạn vật lấy Linh Nhi làm trung tâm khếch tán ra xung quanh, nàng muốn đóng băng làn nước này, sau đó phá băng ra ngoài.
Nhưng đáng tiếc, Băng Nguyên Lực tuy lạnh lẽo, nhưng dòng nước vẫn cứ trơ trơ ra đó, không có chút dấu hiệu đóng băng nào, ngay cả nhiệt độ cũng không thay đổi.
- Phong Tuyệt Đệ Nhất Kỹ! Bão Kiếm!
Bão kiếm xuất ra, gió lốc tuôn trào, Linh Nhi muốn dùng quỹ đạo của lốc xoáy để làm dòng nước xoay chuyển tạo ra vòi rồng, nếu thành công thì dòng nước sẽ tự động tách ra cho nàng một khoảng không cung cấp dưỡng khí để thở.
Nhưng kết quả vẫn không khả quan, khi dòng nước vẫn chẳng thay đổi chút trạng thái nào, một chút dao động cũng không có, nhưng rõ ràng Linh Nhi vẫn cảm thấy gió quanh người mình không ngừng xoay chuyển.
- Hay là! Đây là một ảo cảnh?
Linh Nhi cho rằng mình đã dính ảo cảnh, nàng thử hít thở một nhịp.
Ngay lập tức cảm giác sặc nước tràn vào, cũng may Linh Nhi chỉ khẽ hít một cái, nếu không thì nguy to.
Một Đấu Sĩ cấp độ Hữu Hồn Cảnh như Linh Nhi, có thể nín thở khá lâu, nhưng không có bất kỳ Nhân Loại nào có thể vĩnh viễn không hô hấp mà sống sót, ngoại trừ Thần Hồn Cảnh trở lên, nghe nói lúc đó cơ thể trở nên bất tử, không cần ăn uống vẫn có thể sống.
Có lẽ hô hấp cũng không cần.
Nhưng Linh Nhi thì khác, nàng phải nhanh chóng thoát khỏi đây, nếu không chắc chắn chỉ có chết.
Tuy Vũ Lôi Phong có để lại cho các nàng một cái bảo hiểm sinh mệnh, nhưng cơ duyên vẫn còn đó, nếu thất bại, muốn tìm lại rất khó, có thể cả đời cũng không đạt được!
Vùng vẫy không được, công kích không được, thủ đoạn gì cũng không được.
Càng vùng vẫy, càng chìm nhanh hơn, càng dùng các chiêu thức tiêu hao Nguyên Lực và Linh Hồn Lực, cơ thể càng kiệt sức nhanh hơn.
Linh Nhi đã thử thả lỏng bản thân, dùng cách lấy tĩnh khắc động xem sao, ai dè câu đố không dễ như vậy, nàng vừa thả lỏng, lực hút còn mạnh hơn.
- Chủ nhân của Bạch Lộ tiền bối rốt cuộc là nhân vật cỡ nào? Sao hắn có thể làm ra những thứ như thế này?
Càng chống cự càng vô lực, Linh Nhi quyết định mặc kệ hết thảy, nàng thả lỏng bản thân chìm vào làn nước, ngay giây phút Linh Nhi thả lỏng toàn thân, lực kéo càng thêm mạnh mẽ, kéo nàng xuống càng lúc càng sâu.
- Để ta xem rốt cuộc dưới đáy có gì ghê gớm!
Nhưng ngay lúc này, Linh Nhi cảm thấy bản thân không ổn.
Một lực nén mơ hồ bất giác tác động lên toàn thân nàng.

Cứ như khắp mọi nơi trên thân thể bị ép chặt lại.
Cảm giác này mơ hồ nhưng hiện tại càng lúc càng trở nên rõ ràng.
- Không xong! Áp lực nước!
Trong bách khoa toàn thư của Vũ Lôi Phong có đề cập đến hiện tượng này.
Nếu càng chìm sâu dưới nước, áp lực của nước tác động lên thân thể sẽ càng lớn, đến một mức độ nào đó cơ thể không chịu được sẽ bị bóp chặt mà chết.
Lập tức đẩy bản thân vào trạng thái thủ, áp lực được tiêu trừ, nhưng ánh mắt Linh Nhi ngày càng trở nên ngưng trọng.
Nguyên Lực có dồi dào cách mấy cũng không thể dùng mãi không hết, bản thân nàng thì chìm càng lúc càng sâu, áp lực càng lúc càng nặng.
- Cứ thế này! Ta sẽ thất bại mất!
Linh Nhi không biết mình nên làm gì, lúc này dù cho có quyết tâm cách mấy cũng không thể làm sao để thoát ra, chỉ có thể vô lực cảm nhận bản thân chìm sâu xuống đáy.
- Toang rồi!
Dưỡng khí còn chưa tiêu tan hết, thế nhưng áp lực đã không cách nào thừa nhận nổi, Linh Nhi đã dùng gần như toàn lực để phòng thủ, ấy thế mà cảm giác đau đớn ngày càng mạnh, nếu hiện tại nàng buông lỏng, chắc chắn chỉ có một con đường thất bại.
Nhưng Nguyên Lực và Linh Hồn Lực đã tiêu hao quá nhiều, lúc này đây Linh Nhi chỉ là cố vùng vẫy trong tuyệt vọng, mọi cách đều đã thử qua, nhưng đều không thành.
- Chẳng lẽ! Linh Nhi ta phải dừng lại tại đây?
Trong trạng thái toàn lực đều xuất để phòng ngự, cơn đau đã sắp vượt quá giới hạn chịu đựng, Linh Nhi vô lực cảm nhận từng tia Nguyên Lực cuối cùng rót vào kinh mạch, cảm nhận từng luồng Linh Hồn Lực đang hư thoát.
Nàng nhắm chặt mắt.
- Lôi Phong! Đã để chàng thất vọng rồi… Thiếp…Thiếp!
Khóe mắt Linh Nhi rốt cuộc không thể kìm chế nổi, một giọt lệ hòa vào dòng nước.
- Xin…lỗi…Thiếp thật…vô…dụng…
Cùng lúc đó, toàn bộ sức lực của Linh Nhi cũng hoàn toàn cạn kiệt.

Bụp!
Một cảm giác siết chặt nhanh chóng truyền đến, nó mạnh mẽ mãnh liệt đến mức Linh Nhi ngất đi ngay lập tức!

Đùng! Đoàng!
Cảm nhận từng tiếng sấm rền vang phía xa, Vũ Lôi Phong mỉm cười:
- Không hổ là Tử Đỉnh Sơn chuyên tu thuộc tính Lôi, sấm chớp từ xa đã nghe rõ mồn một như vậy, nếu ở nơi này thi triển Lôi hệ công kích sẽ có uy lực mạnh hơn không ít nha!
Trong đầu Vũ Lôi Phong, Tiểu Na dò hỏi:
- Chàng xác định không dịch dung mà đi vào địa phận Tử Đỉnh Sơn à?
- Đừng có mà kiếm cớ bòn tiền của ta, nâng cấp cho Nghịch Phong Môn đã khiến ví ta mỏng lét rồi!
Nghe Vũ Lôi Phong nói, Tiểu Na trề môi:
- Đồ keo kiệt!
Vũ Lôi Phong cười cười:
- Thực ra hiện tại không có gánh nặng nên ta thoải mái hành tẩu, cùng lắm thì chạy thôi!
Khi xưa Vũ Lôi Phong hành sự phải né tránh rắc rối, không dám hiển lộ thân phận, hắn sợ liên lụy chúng nữ, sợ liên lụy đến người thân của mình.
Giờ thì đã công khai tuyên chiến với Bách Lý Gia và Phong Vân Môn, cả Tử Đỉnh Sơn còn có lệnh gặp người Nghịch Phong Môn là giết, vậy còn e ngại cái gì nữa? Nghịch Phong Môn đã ở trong Thiên Mệnh Không Gian, xem như không cần phải lo lắng cho họ.
- Tử Đỉnh Sơn! Để xem ta có thể lên bao nhiêu cấp khi ở đây?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.