Ta Là Vua Giác Đấu

Chương 311: Bán Nguyệt





- Thả nàng…
Bụp!
Phương Tuấn nhìn thấy Hạ Nhược Băng bị mang đi, ánh mắt tối sầm vội vàng lao đến Bảo Khánh, nhưng chân còn chưa nhúc nhích, lời còn chưa kịp thốt lên thì miệng lại ăn thêm một quyền, răng môi lẫn lộn, tròng mắt muốn nở hoa.
Bảo Bất Vi cười cười, hắn nói khẽ:
- Thiếu gia xử lí chuyện này chưa đầy năm phút, tiểu tử ngươi xem ra có thể sống thêm chừng này thời gian mà thôi!
Nếu là bình thường, quãng thời gian ngắn ngủn kia có thể làm cho Phương Tuấn cười đến ch ảy nước mắt, nhưng hiện tại hắn đang trong thế ngàn cân treo sợi tóc, chuyện đó không quan trọng nữa rồi.
Trước mặt là mỹ nhân sắp bị chà đạp, đối với hắn cũng không quan trọng nốt, chỉ có mạng sống giờ đây mới là thứ hắn muốn.
- Thả ta! Chỉ cần thả ta ra! Ngươi muốn Phương Gia cho ngươi thứ gì cũng được!

Bảo Bất Vi nhếch mép:
- Cuối cùng cũng không còn chút khí phách nam nhi nào nữa sao? Bộ dạng tham sống sợ chết kia là gì vậy? Mới nãy ngươi còn nói người Phương Gia không dễ chọc mà?
Phương Tuấn tức muốn nổ phổi, nhưng hắn vẫn rặn ra nụ cười đắng chát
- Vậy nếu bây giờ ta nói muốn được làm gia chủ của Phương Gia, ngươi sẽ đồng ý sao? Hay là ta muốn Phương Gia quy hàng Bảo Gia, ngươi cũng đồng ý được sao?
- Ngươi nghĩ rằng ngươi rất quan trọng đối với Phương Gia đến mức vì ngươi mà Phương Gia Chủ sẽ từ bỏ gia tộc à? Với chút thiên phú đó của ngươi sao?
Càng nghe, Phương Tuấn càng cạn lời, rốt cuộc hắn không nghĩ ra bất kỳ lí do nào để phản bác.
Đúng vậy! Hắn chỉ là một tên thiếu gia có chút thiên phú hơn người khác trong gia tộc, thành tích không bao nhiêu nhưng chiến tích ăn chơi thì dài không thể đếm.
- Có vẻ ngươi hiểu ra vấn đề rồi đấy! Bắt ngươi chỉ để làm Phương Gia mất mặt mà thôi, mất đi một phế vật như ngươi cũng chẳng làm Phương Gia yếu đi chút nào.
Phương Tuấn triệt để sụp đổ, đôi chân cố gắng chống chịu cũng trở nên vô lực, hắn quỳ xuống mặt băng, vẻ mặt uể oải không còn chút khát vọng sống nào.
Nhìn thấy một kẻ đã chết tâm, Bảo Bất Vi cũng không muốn động thủ với kẻ này nữa, hắn để mặc Phương Tuấn tuyệt vọng quỳ trên mặt băng tuyết, đứng một bên nhìn về xa xăm, trong lòng bốc lên một ngọn lửa mãnh liệt.
- Hôm nay sao lâu dữ vậy ta, bình thường năm phút là xong rồi mà?
Hắn cũng đang vô cùng hóng được thưởng thức mỹ nhân Hạ Nhược Băng trong sơn động, đây là thói quen của thiếu gia, khi ra ngoài chẳng may có mỹ nhân xấu số nào bị hắn nhìn trúng, Bảo Khánh sẽ là người ăn trước, sau đó hắn sẽ được hưởng chút đồ thừa.
Bình thường thì Bảo Bất Vi cũng không hào hứng lắm, khi nào thích thì hắn làm, không thích thì hắn thả đi hoặc gi3t chết, nhưng hôm nay hắn cũng bị nhan sắc của Hạ Nhược Băng đánh bại, bên dưới đã khó chịu lắm rồi, ấy vậy mà thiếu gia hôm nay cũng lì đòn hơn bình thường, hắn càng đợi càng sốt ruột a.

Năm phút, mười phút, mười lăm phút…
- Đù! Cà phê mạnh dữ!
Bảo Bất Vi thiếu điều muốn bật ngón cái đến cửa sơn động, hắn thời niên thiếu sung sức lắm cũng chỉ nhiêu đấy thời gian mà thôi, thiếu gia ba phút của mình vậy mà hôm nay trâu bò quá.
Hắn cũng nghĩ thầm lát nữa phải trụ thật lâu mới đáng mặt trưởng bối, không thể thua một tên thiếu gia ba phút như Bảo Khánh được!
- Nếu ngươi chỉ có thế thì không xứng cùng đi với ta nữa!
Trong lúc không còn chút ý chí chiến đấu nào, Phương Tuấn đang quỳ một bên bỗng nghe thấy có thanh âm phát ra trong đầu mình, tiếng nói này rất quen tai, hắn nghe thoáng qua là nhận ra ngay.
- Hạ Nhược Băng?
Đến lúc này thì Phương Tuấn mới nhớ ra, nàng mạnh khủng khiếp, tuy không biết chính xác tu vi của nàng nhưng hắn khẳng định Hạ Nhược Băng không phải là Xuất Hồn Cảnh như hắn, nàng chắc chắn đã vượt qua cả Xuất Hồn Cảnh.
Với thực lực như thế mà bị Bảo Khánh chặt gáy một cái ngất xỉu sao? Thực lực như thế mà dễ dàng bị bắt đi vậy sao? Không thể nào, Bảo Khánh với hắn thực lực không chênh lệch bao nhiêu, nếu hắn có thể đả thương nàng thì quá ảo ma rồi.
- Không! Ta không thể lùi bước! Ta không thể chết tại đây!

Ánh mắt Phương Tuấn lóe lên một tia tinh quang, tinh thần uể oải nhanh chóng phục hồi, hắn chậm rãi nhìn về phía lão già Bảo Bất Vi đang nóng lòng chờ đợi một bên, ánh mắt lão lúc này chỉ chăm chăm nhìn về cửa sơn động đợi đến lượt của mình.
- Con mẹ nó! Lão già bi3n thái!
Phương Tuấn liền phẫn nộ gầm lên trong lòng, một chút Nguyên Lực còn sót lại vận chuyển, Linh Hồn Lực thưa thớt cũng gia trì vào đôi chân.
Một cước cực mạnh móc từ dưới lên, tạo thành một vòng cung bán nguyệt vô cùng ưu mỹ, nơi đỉnh của vầng trăng là hạ bộ của Bảo Bất Vi.
Những tưởng sẽ có cảnh trứng nát người tan, nhưng mà Phương Tuấn có vẻ hơi đánh giá cao bản thân mình quá, nếu là hắn lúc toàn thịnh thì may ra có thể làm lão bất động một chút, hiện tại sức cùng lực kiệt, một sút của hắn dù cho vào hạ bộ cũng như cọng lông đập vào bao gạo.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.