Ta Là Vua Giác Đấu

Chương 297: Lời Thì Thầm Của Đá





- Băng Thiên...
- Tuyết Địa...À nhầm! Tuyết Cục...Không đúng! Tuyết Viên…Thôi kệ nó đi!
Băng Thuộc Tính bộc phát, giữa khu rừng chợt tràn ra một luồng khí lạnh lẽo.
Muông thú giật nảy mình chạy toán loạn, thế nhưng cũng có vài con ánh mắt hiện lên vẻ mê man, lại càng nằm im tại chỗ không nhúc nhích.
Không khí nóng bức của rừng nhiệt đới lập tức bị thay thế, khí hậu mát mẻ hẳn lên, khiến chúng thú thích chí lăn qua lăn lại tiếp tục giấc ngủ trưa.
Trung tâm luồng khí lạnh.
Thân ảnh màu lam thu lại bàn tay ngọc.
Trên tay nàng còn nắm vài viên đá lạnh buốt đóng băng từ không khí.
Tay còn lại cầm một cái ly ngưng tụ từ Băng Hữu Hồn.
Ném mấy viên đá vào ly, nàng nuốt một ngụm nước bọt khô khốc, đôi mắt nóng bỏng nhìn vật thể hình trụ màu vàng vừa móc ra trong túi trữ vật.
Tách!
Thanh âm mở nút chai giòn tan vang lên.
Dòng nước mát lạnh đổ vào cốc nước, tiếng đá lạnh leng keng cùng với mùi thơm đặc trưng của nó khiến Linh Nhi mơ màng.
Không thể kìm nén được nữa, nàng ngửa cổ, nốc một hơi thật lớn.

- Ứ ứ...!Number One ngon tuyệt!
Linh Nhi nhắm tịt mắt lại thưởng thức vị ngọt ngọt chua chua của thứ nước Vũ Lôi Phong sáng chế này.
Hôm nay đã là ngày rong ruổi thứ sáu của nàng, một tuần đã qua nhưng đường đến Lãnh Kim Hàn Băng Sơn vẫn còn xa lắm.
Lộp cộp!
Thanh âm không chút báo trước nào vang lên, Linh Nhi đang phê pha với cốc nước chợt bừng tỉnh.
- Chuyện gì?
Mặt đất rung chuyển nhè nhẹ, muông thú xung quanh đang nằm nghỉ trưa trong phút chốc chạy toán loạn không còn thấy một con.
Linh Nhi cẩn thận quan sát xung quanh, Băng Phách Kiếm nắm chặt trong tay không để lộ chút sơ hở nào.
Thế nhưng đợi cả buổi vẫn không có gì xuất hiện, thứ duy nhất hiện hữu chỉ là từng đợt rung động liên hồi đến từ mặt đất.
- Dư chấn không nhẹ lắm, nhưng sao nó cứ ngồ ngộ? Hình như có thứ gì đó dưới mặt đất!
Linh Nhi tự nhủ, sau vài lần trải nghiệm thì nàng không còn tính cách nóng nảy hay bộp chộp như xưa nữa, hơn nửa giờ trôi qua nhưng nàng vẫn đứng im không nhúc nhích, tay vẫn siết chặt cán kiếm không rời một chút nào.
Ánh mắt vẫn kiên định, thần thức tỏa ra dò xét khắp nơi.
Chợt, ánh mắt nàng lóe lên ý cười, mũi chân điểm nhẹ lên mặt đất, tức thì nơi đó hóa thành một vệt băng vụn vỡ.
Sau đó thân ảnh nàng cũng từ từ tan biến như tàn ảnh.
- Dao động tuy không lớn, nhưng lại mạnh nhất ở hướng này! Tưởng muốn qua mặt bổn cô nương dễ vậy sao?
Linh Nhi lao nhanh về phía Bắc, nàng vừa chạy vừa liên tục cảm nhận dao động dưới mặt đất, dường như thấy dao động ngày càng gần, nàng mỉm cười đắc ý.
Vù…Vù…
Một luồng gió mang theo chút hương vị của tuyết bất chợt thổi tới, Linh Nhi bất ngờ dừng lại đứng sững sờ nhìn cảnh tượng phía trước.
- Đây…Đây là…
Nàng mỉm cười, nhìn ngắm lại quang cảnh đã lâu chưa gặp lại
- Lãnh Kim Hàn Băng Sơn! Chúng ta lại gặp nhau rồi!
Lần trước khi trở về Phong Vân Sơn từ Vạn Lâm Sơn Mạch, Linh Nhi cùng Vũ Lôi Phong và toàn thể người dân thôn Bắc Lay đã đi qua vùng đất này một lần, nhưng khi đó cưỡi một đám Nguyên Yêu Thú khổng lồ và số lượng đông đảo nên Vũ Lôi Phong không dám băng qua nơi đây, mọi người chỉ có thể đi vòng ven địa phận nơi này.
Vậy nên khi nhìn thấy ngọn núi tuyết phủ trước mắt, Linh Nhi không khỏi bồi hồi nhớ lại ngày ấy.
Uỳnh Uỳnh!
Rung động lần nữa đánh thức Linh Nhi khỏi luồng suy nghĩ, nàng lấy lại tập trung, cảm nhận từng đợt rung động truyền ra từ mặt đất.
- Băng Châm Khiêu Vũ!
Linh Nhi xòe tay, hàng trăm mũi kim băng phóng ra xung quanh, chúng cắm sâu vào trong mặt đất, bao vây Linh Nhi lại thành một vòng tròn.

Nàng nhanh chóng lấy trong trữ vật một cuộn dây mỏng, sau đó buộc chúng vào các chuôi kim.
Cầm một bó dây trong tay, Linh Nhi khoanh chân ngồi trong trung tâm các mũi kim.
Ánh mắt chăm chú, nàng cảm nhận từng chút rung động thông qua các mũi châm và sợi dây căng trong tay.
Lại một đợt địa chấn nữa, Linh Nhi lập tức động, thân ảnh lao đi như bay trong khu rừng, mặt đất dần trở nên khô cằn và bắt đầu có tuyết trắng xuất hiện.
Đến khi nàng dừng lại, cảnh vật xung quanh đã bao phủ bởi một màu trắng của tuyết, cây cối xung quanh đậm nét đặc trưng của vùng khí hậu lạnh bởi các tán cây lá kim.
- Đến nơi rồi!
Trước mắt Linh Nhi là một vùng tuyết trắng, xung quanh lác đác vài cây cối tiêu điều.
Gió lạnh không ngừng thổi khiến cho một Đấu Sĩ hệ Băng như Linh Nhi cũng phải cảm thấy khó chịu một chút.
Dao động đến đây là mạnh nhất, lại không còn cảm thấy chút rung động nào ở bất kì hướng khác, Linh Nhi có thể khẳng định đây chính là nguồn gốc của cơn địa chấn kia.
Thế nhưng, xung quanh ngoài băng tuyết và cỏ cây cùng bão tuyết thì chả có cái gì ở đây.
Linh Nhi nhìn xung quanh xem xét tình hình, nhưng còn chưa kịp quan sát kỹ lưỡng, ánh mắt nàng chợt nhíu.
- Cô nương cũng nhanh chân đấy! Còn tưởng bổn cô nương sẽ là người đến đây đầu tiên a!
Linh Nhi nhìn về phía thanh âm phát ra, từ sau lưng nàng xuất hiện một thân ảnh yểu điệu, người này vẻ ngoài khoảng 25 tuổi, thân mang một bộ cung trang màu hồng cánh sen, người này từ từ tiến lại phía Linh Nhi với nụ cười khá thân thiện.
Thế nhưng Linh Nhi lại không có chút ý tỏ ra thân thiện nào, nàng lạnh lùng nhìn nữ tử kia nói:
- Hừ! Trốn trốn nấp nấp! Đi cùng ngươi cũng khá đông, trốn tránh định làm gì?
- Ồ! Xem ra vị muội muội này cũng khá là tinh mắt đấy! Không phải chúng ta nên che giấu thực lực trước mặt người lạ sao?
Nữ tử cười nhạt, nàng khẽ vẫy tay, lập tức có bốn bóng người từ nơi ẩn nấp lao ra đứng nghiêm sau lưng nàng.
Linh Nhi cẩn thận cảm nhận khí tức của những người mới đến, nàng khá bất ngờ trước tu vi của đám người này.

Nữ tử áo hồng cánh sen tuổi còn rất trẻ nhưng đã là Xuất Hồn Cảnh, ở độ tuổi này trừ đám quái thai đến từ các thế lực thì đạt đến Nhập Hồn Cảnh đã là thiên tài lắm rồi.
Còn nếu so với Vũ Lôi Phong và đồng bọn thì…đen thôi, đỏ cũng thế.
Bốn người xung quanh mặc đồ hồng cánh sen che kín diện mạo, dường như là vệ sĩ riêng của nữ tử này.
Bốn người đều dao động khí tức khoảng Kết Hồn Cảnh hậu kỳ, xem như khá lợi hại trong giới vệ sĩ.
- Xem ra là tiểu thư nhà giàu nào đó…
Linh Nhi suy tư, so với tu vi của nàng thì những người này đấm phát chết luôn, nhưng Linh Nhi cũng không khát máu đến thế, nếu họ không đắc tội nàng thì cũng chẳng sao.
Nữ tử thấy Linh Nhi ánh mắt đầy cảnh giác và tò mò nhìn mình thì bật cười.
- Đừng lo lắng, ta cũng không có ý định đến đây gây sự với ai, chỉ là đang nghỉ ngơi thì thấy mặt đất rung động nên tìm tới đây mà thôi, nhưng xem ra công cốc rồi
Linh Nhi thấy nữ tử này cũng không muốn làm khó dễ mình, chỉ muốn tiếp cận làm thân nên cũng không tỏa ra sát khí nữa, nàng thu lại bộ dạng lại gần là ăn đấm của mình, nói.
- Thực ra ta cũng chỉ mới tới, chưa kịp làm gì nên không thể nói ngươi công cốc được
Nữ tử thắc mắc, dường như vẫn nghĩ thứ gì đó đã bị Linh Nhi đoạt được:
- Vậy sao? Thế nơi này sao lại trống không như thế?
- Ta không biết, ta chỉ vừa mới tới mà thôi
Uỳnh!
Linh Nhi vừa nói dứt câu thì mặt đất lần nữa rung chuyển…



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.