Ta Là Vua Giác Đấu

Chương 296: Tiến Về Băng Sơn





Thúy Hằng Đại Sâm Lâm, ở một góc rừng tại khu vực phía bắc, nếu có ai đó ở gần đây đều sẽ cảm thấy vô cùng kì quái.
Chim chóc nơi đây bay toán loạn, giống như chúng bị thứ gì đó kinh động không dám đáp xuống nghỉ ngơi.
- Đứng lại! Bổn cô nương còn chưa được ăn qua Đông Tảo Huyền Kê bao giờ! Nướng lên chắc thơm chết người a!
- Cục ta Cục tác! Quác quác quác!
Trong rừng, một người một thú không ngừng chạy loạn, có thể nhìn ra một cô gái đang truy sát một con Nguyên Yêu Thú dạng chim, con Nguyên Yêu Thú này khá giống gà nhà nuôi, nhưng đôi chân của nó lại to lớn dị thường.
Theo như kinh nghiệm đi rừng của các nhà thám hiểm, nếu không may bị một con Đông Tảo Huyền Kê đá trúng thì còn thốn hơn ngựa đá, mất mạng như chơi.
Vậy mà hiện tại, con Đông Tảo Huyền Kê này đang cố hết sức vươn cặp giò ngoại cỡ của mình chạy thục mạng.
Sau lưng nó, một thân ảnh như bóng ma không ngừng đuổi theo sau.
- Một con gà Hữu Hồn Cảnh Ngũ Trọng mà thôi! Chạy đi đâu?
- Băng Sát Đột Kích Trận!
Rắc Rắc
Theo từng đạo thủ ấn không ngừng được đánh ra, trước mắt con gà bỗng nhiên đâm lên vô số gai băng sắc bén từ mặt đất, khiến con gà vô cùng sợ hãi, nó nhanh chóng cục tác một tiếng rồi đổi hướng chạy về phía khác.
- Con gà lì lợm! Nếu không phải muốn cắt tiết ngươi thì thịt sẽ ngon hơn! Bổn cô nương đã sớm giết chết ngươi rồi! Sao còn phải đuổi đánh như thế! Đứng lại cho ta!

- Quác!
Đông Tảo Huyền Kê dường như nghe hiểu, nó càng chạy nhanh hơn, người trước mắt này chắc chắn muốn bắt sống nó, sau đó rút sạch máu huyết rồi chế biến nó thành món gà giống như lũ gà tầm thường nhân loại hay làm thức ăn.
Nhưng nó là Đông Tảo Huyền Kê nổi danh ở khu vực phía Bắc Thúy Hằng Đại Sâm Lâm, một cước có thể đá bay mọi thứ, làm sao chấp nhận việc bị nhân loại kia cho vào nồi được!
Nhưng thực sự nữ nhân loại này quá trâu bò, nó đã thử sút cho cô ta mấy cước, nào ngờ xém nữa chơi ngu bị nàng một kiếm cắt ngang đôi chân đầy tự hào a, may mà bản năng sinh tồn nhắc nhở nó không nên chơi ngu nên cắm đầu chạy.
Tuy nhiên Đông Tảo Huyền Kê vẫn vô cùng ủy khuất.
Nó là Nguyên Yêu Thú Hữu Hồn Cảnh Ngũ Trọng, nhân loại sau lưng cũng mới chỉ là một Hữu Hồn Cảnh Ngũ Trọng giống nó, vốn với lợi thế của Nguyên Yêu Thú, nó phải hành nàng ra bã mới đúng.
Nào ngờ, hôm nay là ngày xui rủi nhất trên đời của Đông Tảo Huyền Kê
Nữ nhân vẫn đuổi theo không bỏ, sắc mặt từ hứng thú bừng bừng dần trở nên mất kiên nhẫn.
- Này con gà kia, bổn cô nương đói lắm rồi đó, không muốn phí thời gian với ngươi nữa! Khôn hồn thì mau đứng lại, nếu không sẽ giết ngươi!
Đến lúc này thì Đông Tảo Huyền Kê cũng không nhịn nổi nữa, nó trừng mắt nhìn nhân loại không ngừng đuổi theo mình.
- Nhân loại gian xảo, ngươi nói ta đứng lại nếu không sẽ giết ta, vậy nếu ta thực sự đứng lại ngươi sẽ thả ta đi sao? Hay là cho vào nồi nấu chín hả?
Nguyên Yêu Thú đạt đến Xuất Hồn Cảnh đã có thể nói chuyện ngôn ngữ nhân loại, Kết Hồn Cảnh đã có thể hóa hình thành nhân loại để tu luyện nhanh hơn, Đông Tảo Huyền Kê đã là Hữu Hồn Cảnh, dĩ nhiên biết nói là chuyện bình thường.
Nữ nhân kia cũng không vừa, không thèm đấu khẩu với con gà nữa, Băng Nguyên Lực ngưng tụ, Linh Hồn Lực lan tràn khắp không gian rung động.
Trên tay nàng, gần trăm cây kim châm từ từ được ngưng tụ, đồng thời không gian quanh nàng trở nên lạnh lẽo.
- Xem ra món gà nướng hôm nay có khá nhiều lỗ rồi đây! Thôi kệ đi! Ngon là được!
- Kết Giới Đóng Băng! Băng Thiên Tuyết Địa!
Nàng bất chợt vung tay, không gian gió nổi mây phun, cây cối nghiêng ngả đóng băng thành từng đám tuyết lớn.
Con gà ngơ ngác nhìn cảnh này, nó hét lớn!
- Nhân Loại! Ngươi sở hữu hai loại thuộc tính?
Nhưng nó còn chưa kịp hét lên thì đã bị một không gian băng giá bao phủ, một cái lồng trong suốt long lanh như thủy tinh bao phủ lấy nó vào bên trong.
Cái lồng này rất rộng, khoảng chừng vài trăm mét vuông.
Mặt đất bên trong cũng chuyển thành băng giá toàn bộ!
Đông Tảo Huyền Kê quan sát xung quanh, thấy không có gì nguy hiểm liền lớn giọng
- Nhân Loại! Ngươi nhốt ta vào đây thì sao? Nguyên Yêu Thú chúng ta nhịn đói rất tốt, tuổi thọ lại càng chênh lệch so với các ngươi! Ta không tin ngươi chờ đến lúc ta chết đói chỉ để ăn thịt ta!
Nữ nhân cười khẽ, nói:
- Ta cũng đâu có rảnh mà nhốt ngươi? Nếm chút kim châm nhé!
- Vạn Băng Toái Phong Châm!
Kim châm băng rời tay ngọc, xuyên thấu bức tường băng bắn thẳng vào trong lồng giam, nhắm hướng con gà lao đến, hàng trăm kim châm bao phủ toàn bộ lối thoát của nó, không đâu không có kim châm
*- Nhân Loại còn non lắm! Đông Tảo Phá Diệt Cước!
Con gà đứng dậy, một cước như thiên lôi xuất động, đá mạnh về đám kim châm.
Choang choang!
Thanh âm nứt vỡ vang lên không ngừng, những mũi châm vỡ vụn thành từng mảnh rơi xuống đất.
- Haha! Có món gì cứng hơn không? Kim châm của ngươi quá mỏng manh!
Con gà cười to, vô cùng đắc ý vì phá được chiêu thức của đối thủ
- Thật vậy sao?
Nữ nhân vẫn cười cười đầy bí ẩn, con gà lúc này cũng nhận ra điều không đúng!
Keng Keng!
Tiếng leng keng vang lên không ngừng trong lồng giam, Đông Tảo Huyền Kê sợ hãi nhìn cảnh tượng trước mắt.
Hóa ra, những mũi kim kia chẳng hề vỡ vụn như nó tưởng, thực ra hơn trăm mũi kim băng kia đỡ nứt và tách nhau ra tạo thành hàng vạn mũi kim nhỏ hơn, chúng văng tung tóe khắp nơi, va chạm khắp nơi và tạo thành vô số quỹ đạo khó lường.
Phập!
Còn chưa hoàn hồn, một mũi kim nhỏ xíu đã cắm vào chân nó!
- Đáng ghét! Nhân Loại! Ta sẽ không để yên cho ngươi đâu!
Phập!
- AAAAA
Phập!
- Khốn kiếp! Sương Vũ Vút Bay! Đông Tảo Tu La Thủ!
Phập!
Mặc kệ mọi cố gắng của con gà, số lượng và uy lực của những mũi kim châm này vô cùng khủng khiếp, sức xuyên thấu của những cây châm này dường như không thứ gì không xuyên được, bén nhọn như trường kiếm, lại bay nhanh như một cơn gió.
Mười phút trôi qua, nữ nhân thở dài giải trừ cái lồng giam, bên trong lộ ra một con gà lai nhím với vô số gai băng trên người.
Tiếng thở dài vang lên, nàng phất tay, băng tan đi nhanh chóng, con gà chi chít lỗ hiện ra, mắt trợn trừng, hơi thở yếu đuối.
Nữ nhân không quan tâm cho lắm, lấy ra một con dao và một cái bát nhỏ, vặt sạch lông ở tai con gà, miệng niệm;
- Gái cắt tai, giai cắt cổ! Hóa kiếp cho ngươi từ kiếp này thành kiếp khác…
Xoẹt!
- Cục…tác…
Một giờ sau, mùi thịt nướng thơm lừng khiến chúng thú thèm nhỏ dãi bốc lên, nhưng chúng nó không dám tiến lên tí nào, chỉ có thể dùng đôi mắt nóng bỏng nhìn nữ tử ngồi bên bếp lửa kia không ngừng gặm từng miếng thịt, suýt xoa khen ngon không ngừng kia.
Cô gái này, còn ai khác ngoài bà chằn Linh Nhi của chúng ta nữa? Sau khi rời khỏi Vũ Lôi Phong, nàng một mạch đi về phía bắc, trực chỉ Lãnh Kim Hàn Băng Sơn, tìm đến con đường đỉnh phong của Băng Phách Kiếm Pháp!
- Ợ! Ngon quá!
Nữ nhân vỗ vỗ cái bụng nhỏ, vươn vai một cái, sau đó đứng dậy, mắt lóe tinh quang.
- Tiếp tục!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.