Ta Là Vua Giác Đấu

Chương 294: Rời Đi! Chúng Ta Không Muốn Thua Ngươi!





- Ngươi nói muốn đi rèn luyện?
Phong Tiểu Nhã nhìn đệ tử của mình, ánh mắt quyết tâm, khí thế bừng bừng, trên người phát ra thần thái không ai có thể ngăn cản ta ra ngoài lịch lãm.
Trần Lệ chắp tay hành lễ:
- Vâng! Con muốn đi ra ngoài kia, dùng tôi luyện làm bàn đạp để tiến bộ.
Ngọc thô không mài dũa, dù có đẹp đến đâu cũng không sánh bằng sắt thép qua rèn luyện.
Xin sư phụ thành toàn!
Phong Tiểu Nhã hài lòng gật đầu, Trần Gia Chủ cũng không có ý kiến.
- Đứng lên đi! Vi sư tin tưởng ngày ngươi trở về sẽ đạt được đại thành tựu!
Bên cạnh nàng.
Linh Nhi, Lưu Thiên Kim và Hồ Điệp Y cũng đang xin phép đám người Vũ Lôi Vân.
Vân Thủy Tiên không nỡ nhìn bốn cô con dâu tương lai bôn ba trăm ngả, nhưng cũng biết lí do các nàng muốn rời đi, cũng không có ngăn cản, chỉ là không tránh khỏi dặn dò đủ thứ.
Đặc biệt là cô nàng Linh Nhi ngây ngô này.
Bà nhìn Linh Nhi lớn lên, xem nàng không khác gì con gái ruột, hiện tại rời đi, có chút không thích ứng được a.
Lưu Gia Chủ và Phu Nhân nghe tin Lưu Thiên Kim muốn ra ngoài tôi luyện cũng lo lắng vô cùng, dặn dò con gái không biết bao nhiêu thứ.
Lão Trưởng Thôn và Trương Bá Bá cùng toàn thể Thôn Bắc Lay mở tiệc linh đình tiễn Hồ Điệp Y lên đường ma luyện.
Kim Lân nào phải vật trong ao, gặp phải phong vân liền hóa Rồng.
Hồ Điệp Y rời đi, bọn họ không hề lo lắng, ngược lại còn vô cùng chờ mong ngày nàng trở về sẽ mang đến sự khiếp sợ gì cho đại lục.
Mọi người lo lắng, Vũ Lôi Phong sao có thể không lo? Hắn đã đặc biệt tiêu xài không ít Vàng, Kim cương và Điểm Vinh Quang để trang bị tận răng cho các nàng.
- Đây là Ma Vũ Song Kiếm, tác dụng của nó là bảo hiểm sinh mạng.
Chỉ có tác dụng một lần duy nhất.
Nếu các nàng chịu đòn tấn công vượt quá sức chịu đựng của thân thể, có thể gây tử vong thì nó sẽ tự động kích hoạt.
- Nó sẽ tự động bỏ qua đòn tấn công đó, sau đó dịch chuyển các nàng về Thiên Mệnh Không Gian, Ma Vũ Song Kiếm sẽ tự hủy thành bột phấn, một chút dấu vết cũng không lưu lại.
- Vì các nàng muốn một mình tự đi tu luyện, nên ta cũng sẽ không cho các nàng thứ gì khác ngoài bảo hiểm sinh mạng này.
Chỉ có thể dặn dò một chút.

Vũ Lôi Phong nhìn Linh Nhi, ân cần nói.
- Đừng để lộ ra thuộc tính thứ hai của mình.
Linh Nhi, nàng nên dùng Băng thuộc tính trong chuyến đi lần này.
Băng Phách Kiếm cần lĩnh ngộ về Băng lớn mạnh mới có thể đột phá tầng cao hơn!
Nhìn về chúng nữ, hắn càng nói càng ngưng trọng
- Thiên Kim, Tử Vong thuộc tính quá mức quỷ dị, nàng không nên bạo lộ.
Tạm thời chỉ nên dùng Phong thuộc tính thôi.
Tử Vong lĩnh ngộ thì phải chắc chắn nơi đó không có người!
- Điệp Y.
Sinh Mệnh thuộc tính cũng không nên dùng quá nhiều.
Tuy nó không quá rõ ràng nhưng cường giả sẽ có thể cảm nhận được.
Mộc hệ vẫn nên là thuộc tính chủ của nàng.
Giống như Thiên Kim, chỉ lĩnh ngộ tu luyện Sinh Mệnh khi không có ai ở gần!
- Lệ Nhi, nàng vẫn nên tăng cường lĩnh ngộ và quen với Lôi thuộc tính.
Đừng quên triệt để dung hợp Phong và Lôi, Bôn Lôi Kiếm nếu có Phong gia trì sẽ cực kì cuồng bạo, đến cả ta cũng phải e ngại.
- Nói nhiều như vậy, ta sẽ tóm lại một câu thôi nhé.
Đừng để lộ ra tư chất SSR cùng thuộc tính thứ hai! Nếu lộ ra, thì phải chắc chắn kẻ đó phải chết!
Bốn nữ gật đầu.
- Đã rõ!
Đám người Vũ Lôi Đình thở dài
- Đúng là tuổi trẻ nhiệt huyết a, chúng ta thực sự đã già rồi...
Phong Lưu Ly vỗ vai Vũ Lôi Đình.
- Với thiên phú của chúng, đại lục này sớm muộn cũng có chủ nhân mới.
Nắm xương già chúng ta cũng chỉ có thể toàn lực hậu thuẫn cho bọn nó mà thôi.
Hạ Mộng Vũ cũng cảm thán.
- Ta cũng có chút chờ mong.
Khi bọn chúng trở về sẽ gây ra sóng gió gì?
Mọi người còn đang bàn luận, hai thân ảnh chợt nắm tay nhau bước lên.
- Phụ Thân!
- Sư Phụ!
- Chúng con cũng muốn đi ra ngoài tôi luyện
Hai người này là Đặng Tiến Hòn và Từ Thiên Nữ.
- Rốt cuộc nhịn không nổi rồi sao?
Đặng Vũ và Hạ Mộng Phàm mắt lóe tinh quang mỉm cười.
- Đi Đi! Đừng làm sư môn thất vọng!
Vũ Lôi Phong cũng không có nói nhiều, giao cho hai người hai bộ Ma Vũ Song Kiếm.
Thế nhưng trong lòng hắn lại nhỏ máu.
- Con mẹ nó! Tiền tiết kiệm coi như sạch sành sanh a.
Sáu người, sáu lần dịch dung, bỏ đi hai lần dịch dung miễn phí vẫn mất 40.000 kim cương.
Phá sản rồi.
...
Hai ngày sau...
Thúy Hằng Thánh Địa đã trở lại vẻ yên bình vốn có, các môn phái đã lục soát rất kỹ, không bỏ qua bất kỳ ngõ ngách nào nhưng cũng không thể tìm ra được chút tung tích nào.
Rốt cuộc, khi kết giới lần nữa sinh ra, báo hiệu Thúy Hằng Thánh Địa chính thức đóng cửa, 50 năm sau mới mở ra đợi cuộc tranh đấu Thập Đại Cường Giả kỳ sau.
Bát Đại Gia Tộc, Tứ Linh Thần Tộc cùng các thế lực khác đã sớm trở về sơn môn.
Thời gian trôi qua khá lâu rồi nhưng những thế lực này vẫn toàn lực dò la tin tức về Vũ Lôi Phong cùng tung tích của Nghịch Phong Môn.
Một môn phái nhiều người như vậy chỉ trong nháy mắt lại biến mất không còn một người.
Bọn họ có muốn tin cũng không thể nào tin được.
Vậy nên chỉ có một khả năng là họ đã dịch chuyển đến một khu vực nào đó, các thế lực vẫn luôn đặt chuyện tìm tung tích của Nghịch Phong Môn lên hàng đầu.

Thảo Nguyên Xích Diệm, nơi đây quanh năm thời tiết nóng bức, khắp nơi đều là núi lửa trập trùng, cây cối ở đây đa số đều mang đặc điểm đặc trưng như thấp, mọc cách xa nhau, màu sắc có vẻ khá úa tàn.
Không thể nào tìm được các khu rừng xanh ngát rộng bạt ngàn như ở Vạn Lâm Sơn Mạch.
Phượng Hoa Viên lại không giống như vậy, nơi này quanh năm khí hậu ôn hòa, có chút se se lạnh, trái ngược hoàn toàn với khí hậu của Thảo Nguyên Xích Diệm.
Khắp nơi bao phủ bởi một màu hồng nhạt, ngay bên cạnh lại là một mảnh rừng lá đỏ tuyệt đẹp.
Gió thổi man mác kéo theo muôn vàn cánh hoa rơi rụng, tạo thành một khung cảnh vô cùng thơ mộng, nếu Vũ Lôi Phong có ở đây đảm bảo hắn sẽ trợn mắt há hốc mồm.
Đây không phải là Hoa Anh Đào và cây Phong sao? Một tên "Quý Bủ" như hắn sao có thể không biết đến hai thứ đẹp đẽ bậc nhất đất nước phim hành động này?
Điều đáng nói là, cây Phong ra lá đỏ vào mùa Thu, còn hoa Anh Đào lại trổ bông vào cuối mùa Đông và đầu mùa Xuân.
Hai loại cây không cùng một mùa nhưng lại cùng lúc xuất hiện trạng thái đẹp nhất ở chỗ này.
Dưới một gốc Anh Đào, hai thân ảnh tuyệt mỹ đang chậm rãi đánh cờ.
Hai người này đều mang một vẻ đẹp cao quý phát ra từ tận sâu trong cốt cách.
Mọi cử chỉ hành động đều toát ra thần thái uy nghiêm nhưng không kém phần quyến rũ.
- Đan Nhi.
Nước đi này có chút lỗ mãng rồi.
Một nữ tử mỉm cười.
Áo đỏ khẽ vung, một quân cờ rơi mạnh xuống.
Nàng lắc đầu vuốt mái tóc trắng xóa như bông tuyết.
Nhìn về thiếu nữ ngồi đối diện.
Thiếu nữ cũng biết mình đi sai, nước cờ đã đi, không thể đi lại, nàng mỉm cười nhặt lấy một quân cờ đánh xuống.
- Cô Cô lợi hại, con thua rồi.
Thiếu nữ nhanh nhẹn thu dọn bàn cờ, sắp xếp các quân cờ trắng đen vào hộp.
Nàng cũng mang trên mình cẩm y màu đỏ, mái tóc đen mượt óng ả có phần đối lập với Cô Cô mình, hai người giống nhau đến tám chín phần, chỉ khác mỗi thần thái.
Người tóc trắng mang trên mình thần thái của người từng trải, quyến rũ thành thục.
Còn thiếu nữ vẫn có chút hồn nhiên.
Quạt xếp khẽ xòe, người tóc trắng ung dung hỏi:
- Gần đây nước cờ của ngươi rất bất ổn, thường thì ngươi trụ hai mươi nước cờ, gần đây chỉ còn mười lăm bước.
Tiến bộ lùi thế này cũng quá dọa người đi?

Thiếu nữ e thẹn không nói gì.
Nữ nhân tóc trắng khẽ phất tay, các quân cờ trắng đen trong hộp bỗng bay lên rồi từ từ hạ xuống.
Trên bàn cờ hiện ra một trận đồ phức tạp, thiếu nữ nhíu mày nhìn qua, trước mắt như hoa lên.
- Cô Cô? Đây là thế cờ gì? Trước giờ con chưa từng thấy qua a?
- Còn nữa, sao quân này lại đặt ở chỗ này, thế này khác gì người bày trận lại tự tìm đường chết sao?
Nữ tử tóc trắng lần nữa phất tay, một quyển sách rơi xuống trước mặt thiếu nữ
- Ngươi tự mò đi! Ta cần tiếp tục nghiên cứu thành phần của loại nước sốt kia.
Trước giờ Phượng Yêu Cơ ta nếm qua biết bao mỹ vị, còn chưa từng thấy qua loại nước chấm hấp dẫn đến thế!
Nói xong, thân ảnh nàng từ từ mờ đi, chỉ còn mỗi một mình thiếu nữ loay hoay với bàn cờ và các trang giấy.
Tóc trắng tung bay, nữ tử tên Phượng Yêu Cơ đạp trên đám mây mà đi, không khỏi thở dài:
...
Nữ Nhi tình chôn giấu
Khác gì làm mình đau?
Một là xông lên trước
Hai là lùi về sau
Thà tiến mà thất bại
Tương tư chi cho sầu?
Nghìn trùng xa vạn cách
Hữu duyên ắt bên nhau
...
- Yên Đan, mong rằng qua thế cờ kia, ngươi sẽ thoát khỏi mây đen trong tâm hồn.
Tình yêu là thứ không thể cưỡng, cũng không thể cầu.
Tất cả vì một chữ Duyên!
...
- Cô Cô thật là...
Đóng quyển sách lại, mặt Phượng Yên Đan đỏ như quả cà chua.
Nàng lẩm bẩm.
- Đa tạ người chỉ điểm.
Yên Đan hiểu rồi!
Nhìn về phía xa xa, nơi lá đỏ tạo thành không gian thơ mộng.
Phượng Yên Đan nhặt lấy một cái lá đỏ mỉm cười.
- Lần sau gặp lại, ngươi sẽ tiến bộ đến mức nào đây? Ta không thể thua ngươi quá xa được! Lần sau nhất định Phượng Yên Đan ta sẽ bón cho ngươi một tấn hành!!!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.