Ta Là Vua Giác Đấu

Chương 287: Hai Vạch!






- Không có ai được thế lực khác cài vào ở đây sao? Thật đáng mừng a! Vậy mời mọi người xếp thành từng hàng dọc, mỗi hàng một trăm người, chúng ta sẽ làm nghi thức nhập môn!
Mọi người nghe Vũ Lôi Phong nói liền hô lớn tuân lệnh! Sau đó cả đám nhanh chóng xếp hàng, một đám người ngổn ngang cứ như vậy trở nên ngăn nắp vô cùng
Vũ Lôi Phong hài lòng nhìn mọi người, sau đó hắn nhìn về một gốc cây phía xa, khom lưng chắp tay ôm quyền nói:
- Mời các vị Thái Thượng chưởng môn làm lễ trước!
Bốn người Vũ Lôi Đình, Hạ Mộng Vũ, Phong Lưu Ly và Đặng Vô Tâm vốn luôn chú ý đến đám người Vũ Lôi Phong, nhìn thấy tiểu tử này vẫn còn biết lễ độ kính trên nhường dưới khiến họ rất hài lòng
- Đi thôi!
Phong Lưu Ly dẫn dầu tiến lên, bốn thân ảnh bước bộ trên không trung, khí tức Phi Hồn Cảnh nhàn nhạt khuếch tán ra xung quanh khiến bao người phải ngước nhìn
Bốn người bước tuy chậm nhưng tốc độ lại nhanh đến tận cùng, chỉ trong một hơi thở đã đi qua không gian tới trước mặt Vũ Lôi Phong
Vũ Lôi Phong cũng giật mình, hóa ra đây là tốc độ của Phi Hồn Cảnh sao.
Phong Lưu Ly dường như là thủ lĩnh của đám lão quái này, bà sở hữu một mái tóc trắng như tuyết dài đến tận đầu gối.
Nhìn tuổi tác chỉ mới tầm lục tuần nhưng Vũ Lôi Phong biết bà ấy hẳn đã sống vài ngàn năm, tu vi Phi Hồn Cảnh không phải ngày một ngày hai là có thể đột phá.
Sở dĩ Vũ Lôi Phong và chúng nữ tu luyện nhanh như bay là do có sự hỗ trợ từ hệ thống, nếu không sợ rằng hiện tại cũng chỉ tập tẹ ở tu vi Ngũ Tú như những thiếu niên khác mà thôi
Nhìn ba lão già trong đó có ông nội mình đi lẽo đẽo theo sau Phong Lưu Ly, Vũ Lôi Phong không khỏi liếc sang Phụ thân Vũ Lôi Vân, Đặng Vũ và Hạ Mộng Phàm, hình như các cựu chưởng môn của chúng ta cũng toàn lấy Phong Tiểu Nhã làm chủ.
Khẽ cười khổ trong lòng, thế giới tu tiên gì mà nữ quyền thế này a.
Nghĩ đến đây, Vũ Lôi Phong càng thêm quyết tâm chấn chỉnh lại bốn cái “nóc nhà” của mình.

Các nàng tuy không làm quá đáng nhưng trước mặt người khác khi dễ chồng mình là không nên, Vũ Lôi Phong hắn hiện tại là chưởng môn Nghịch Phong Môn nha, không thể nào mang tiếng “Chưởng Môn Sợ Vợ” được!
Phong Lưu Ly nhìn Vũ Lôi Phong chằm chằm, bà hiền hòa nói:
- Tiểu tử ngươi, đám lão già chúng ta đã quan sát ngươi khá lâu rồi, hiện tại mới được tiếp xúc gần như vậy.
Thần thái uy nghiêm, ánh mắt sáng rực! Xem như không tệ! Thực lực và thủ đoạn thuộc hàng khủng bố! Có thể lãnh đạo tốt.
Nhưng mà…
Phong Lưu Ly lập tức chuyển sang nét mặt nghiêm túc, bà trầm giọng:
- Ngươi có thực sự cống hiến cho lý tưởng của tổ tiên Tứ Đại Môn Phái không? Ngươi có dám hứa sẽ dùng cả sinh mạng để dẫn dắt Nghịch Phong Môn trong tương lai không?
- Ngươi có dám hứa sẽ đưa Phong Vân Môn phát triển đến mức có thể quét ngang Phong Vân Môn, Tử Vân Tông cùng Bách Lý Gia, Lam Thiên Gia không?
Vũ Lôi Phong ánh mắt tự tin nhìn thẳng vào bốn người Phong Lưu Ly, Vũ Lôi Đình, Hạ Mộng Vũ và Đặng Vô Tâm, hắn tự tin tuyệt đối với con đường phía trước.
Có Thiên Mệnh Không Gian và hệ thống, cùng với nội tình của Tứ Đại Môn Phái cũng không nhỏ, Vũ Lôi Phong đã nghĩ ra đối sách sau này của mình đối với sự phát triển của Nghịch Phong Môn
- Bốn vị tiền bối! Chỉ cần bốn vị toàn lực cống hiến! Vũ Lôi Phong này hứa sẽ không làm mọi người thất vọng!
Nói xong, Vũ Lôi Phong lặng lẽ truyền âm vào tai bốn người
- Về phần làm sao để phát triển Nghịch Phong Môn! Đợi ta lọc hết rác đã rồi sẽ nói cho các vị nghe nhé!
Phong Lưu Ly chân mày dãn ra, bà gật đầu cười
- Được! Có những lời này của tiểu tử ngươi! Nắm xương già này sẽ cùng ngươi điên một lần! Hy vọng lần Nghịch Phong Môn đi ra khỏi nơi này, thù hôm nay sẽ được báo sạch sẽ!
- Sẽ không để các vị phải thất vọng!
Vũ Lôi Phong khom lưng, làm ra động tác mời
- Mời bốn vị tiền bối thong thả từng người một đi qua đại môn! Chỉ cần đi qua, bốn vị sẽ chính thức là thành viên của Nghịch Phong Môn!
Phong Lưu Ly gật đầu, thả bước thong dong đi qua Cảm Tâm Môn
Ngay khi bóng dáng trắng xóa kia đi ngang qua đại môn, Cảm Tâm Môn tỏa ra ánh sáng ôn hòa bao phủ lấy bà.
Phong Lưu Ly khẽ run lên một chút, chỉ trong khoảnh khắc đi ngang qua Cảm Tâm Môn, bà có cảm giác như mọi suy nghĩ của mình bị một ánh mắt nào đó nhìn thấu.
Cảm giác này chỉ diễn ra trong tích tắc nhưng như vậy cũng đủ làm bà khiếp sợ
Quầng sáng bao phủ toàn thân Phong Lưu Ly, sau đó nhẹ nhàng tiêu tán.

Ở hai bên trụ cột của Cảm Tâm Môn, mỗi trụ sáng lên ánh sáng vàng kim chói mắt
Trên mỗi trụ, từ từ hiện lên một vạch đỏ tươi như máu.
Sau đó liền lao thẳng đến mi tâm Phong Lưu Ly, bà chỉ cảm thấy thân thể thoải mái vô cùng, trên cổ tay phải dần hiện lên hai từ đỏ như máu
Nghịch Phong
Đặng Vô Tâm, Hạ Mộng Vũ và Vũ Lôi Đình lần lượt cũng từ từ tiến vào, khi cả ba đi ngang qua Cảm Tâm Môn, một luồng sáng bao phủ lấy họ.
Trên hai trụ cột Cảm Tâm Môn lại hiện ra một vạch đỏ bay vào mi tâm ba người, hóa thành chữ “Nghịch Phong” trên cổ tay ba người
- Hoan nghênh gia nhập Nghịch Phong Môn!
Vũ Lôi Phong vui vẻ chắp tay với bốn người
Tiếp sau đó, Vũ Lôi Vân, Vân Thủy Tiênm Vũ Lôi Danh, Vũ Lôi Uy lần lượt tiến vào Cảm Tâm Môn, bọn họ đều giống đám người Vũ Lôi Đình, chính thức trở thành thành viên Nghịch Phong Môn
- Lôi Phong! Phụ thân lấy làm tự hào về con!
Vũ Lôi Vân tự hào vỗ vai con trai mình, Vũ Lôi Phong cười cười:
- Tin tưởng ở con.
- Ừ!
Sau đó, Hạ Mộng Phàm, Phong Tiểu Nhã và Đặng Vũ cùng cao tầng của các môn phái đều từ từ bước qua
Mọi chuyện vẫn diễn ra rất bình thường, ai nấy đều được vạch đỏ ở mỗi cột hóa thành chữ Nghịch Phong màu đỏ in vào cổ tay
Thời gian dần trôi, do số người rất đông nên mọi người mất khá nhiều thời gian để có thể đi qua toàn bộ
Bỗng nhiên, có người kinh hô:
- Khoan! Lê Thẩm Du có chút cổ quái?
Một đệ tử thuộc các gia tộc tại Phong Lôi Thành nghi hoặc nhìn thanh niên tên Lê Thẩm Du vừa đi qua cánh cửa lớn.

Mọi người liền đưa mắt nhìn về hắn.
- Đúng Đúng! Sao ở mỗi trụ của đại môn lại có tới hai vạch?
- Ừ nhỉ, mọi người chỉ có một vạch khi đi qua Đại Môn thôi mà?
Hai vạch hai cột cũng hóa thành lưu quang đỏ thẫm bay vào mi tâm tên Lê Thẩm Du này.
Trên cổ tay hắn cũng hiện ra chữ Nghịch Phong đỏ đậm
Rất lâu sau, ngoại trừ thanh niên kia ra thì ai ai cũng chỉ có một vạch mà thôi, khiến mọi người dần quên mất
- Ý? Hải Hạ cũng hai vạch? Sao kỳ vậy?
Đám người Vũ Lôi Vân nghi hoặc nhìn về Vũ Lôi Phong, thấy hắn cũng đang chăm chú nhìn khảo nghiệm ở dưới
- Lôi Phong? Một vạch với hai vạch khác gì nhau vậy?
Vũ Lôi Phong cười cười không nói
Hơn một ngày sau, toàn bộ mọi người Tứ Đại Môn Phái ngày ấy và các gia tộc phụ thuộc mới đi qua Cảm Tâm Môn toàn bộ.
Số lần xuất hiện hai vạch cũng khá nhiều, có đến hơn trăm người hai vạch.
Vũ Lôi Phong ánh mắt chợt lóe, thân ảnh chớp động tiến về đoàn người



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.