Ta Là Vua Giác Đấu

Chương 277: Kiếm Ý






- Có lẽ…thời gian bình yên của Đại Lục Thúy Hằng sắp kết thúc rồi!
Một đám cường giả cảm thán, sau đó họ cũng không chú ý đến chuyện này nữa, một đám lại chăm chú quan sát trận đấu dưới chiến đài
Cùng lúc đó, dưới sân đấu, Long Ngạo Thiên và Lân Kiêu Hùng sau khi va chạm toàn lực đồng thời bay thẳng ra khỏi sân đấu, cả hai nặng nè rơi xuống đất, sắc mặt tái nhợt, trên khóe miệng còn vương chút máu ngòn ngọt.
Thế nhưng, trong ánh mắt bọn hắn là vô tận thống khoái cùng phấn khích.
Cả hai ngồi dưới đất nhìn sân đấu cao mười mét trước mặt cùng cười
- Tuy không biết vẻ mặt của ngươi bên đấy ra sao, nhưng ta có thể đoán được.
Hẹn ngày tái đấu!
- Hừ! Lúc đó, đừng trách Lân Kiêu Hùng ta thực sự Đồ Long!
Sau đó cả hai đều cười vang
Hắc y trưởng lão nhíu mày, hai tên này đồng thời rơi ra khỏi sân đấu, hiện tại kết quả tính sao đây?
Cùng lúc đó, một thanh âm truyền vào tai hắn, Hắc y trưởng lão gật gật đầu, hắn liền lớn tiếng tuyên bố
- Hai người Long Ngạo Thiên và Lân Kiêu Hùng văng ra đồng thời cùng lúc, thế nhưng để đảm bảo tính khách quan, hội đồng trọng tài đã cẩn thận đến mức mời một vị Hư Hồn Cảnh của Thiên Địa Giáo cẩn thận cảm nhận.
Kết quả cho thấy, tuy bay khỏi sân đấu cùng lúc nhưng Long Ngạo Thiên lại chạm đất trước Lân Kiêu Hùng một chút, tuy chỉ trong khoảnh khắc đấy nhưng đã đủ để phân định thắng thua!
- Cho nên! Trận này Lân Kiêu Hùng là người chiến thắng!
Lân Kiêu Hùng! Thành tích: 1 thắng, 3 thua!
Long Ngạo Thiên! Thành tích: 0 thắng 4 thua!
- Lân Kiêu Hùng! Ngươi có muốn tiếp tục khiêu chiến hay không?
Nghe hắc y trưởng lão hỏi, Lân Kiêu Hùng liền lắc đầu cười khổ
- Ta lựa chọn nghỉ ngơi!
- Tốt! Chúng ta tiếp tục bốc thăm!

- Con mẹ nó! Ta mệt mỏi quá!
- Chúng ta đến đây xem thi đấu, chứ không phải xem diễn kịch!
- Đánh đàng hoàng giùm đi mấy thím!
Trên khán đài, từng trận thanh âm than thở mắng chửi không ngừng vang lên, khiến hai người trên đài không khỏi cười khổ
Linh Nhi và Lưu Thiên Kim đã “Tập dưỡng sinh” trên chiến đài được bốn ngày rồi, hai nàng bốn ngày này lầy lội lươn lẹo đến mức không còn biết mình còn chiêu gì để đánh ra nữa, toàn bộ đều thi triển không dưới mười lần, tinh thần cũng muốn hỏng mất rồi.
Trần Lệ, Hồ Điệp Y, Phượng Yên Đan, Long Thiên Linh, Long Ngạo Thiên và Lân Kiêu Hùng ngồi dưới đài đã sớm không thèm chú ý đến hai người bọn họ, cả đám xúm đầu lại chơi cờ cá ngựa, lắc bầu cua, kéo xì sát phạt tiến lên bài bạc.
Tiếng cười nói phát ra không ngừng
Chợt Vũ Lôi Phong truyền âm cho Hồ Điệp Y, nàng nghe vậy liền gật đầu, sau đó hắt hơi một cái rõ to
Nghe cái hắt hơi này, Linh Nhi và Lưu Thiên Kim như được giải thoát, cả hai mỉm cười nhìn nhau, trong ánh mắt lóe lên chiến ý ngập trời.
Linh Nhi cười cười tự tin nói:
- Chỉ cần một ngày nữa sẽ phân ra thắng bại! Cũng đến lúc chúng ta toàn lực rồi!
- Ừ! Tỷ chờ giây phút này lâu lắm rồi!
Lưu Thiên Kim cũng một mặt phấn khích, nàng siết chặt Tử Vân Kiếm hàng nhái, trên người bắt đầu tràn ra vô tận khí tức chết chóc
Linh Nhi cũng không khác mấy, nàng nhắm chặt đôi mắt.
Băng Phách Kiếm ngưng tụ từ Hữu Hồn cũng dần dần run lên
Hai cỗ khí tức Hữu Hồn Cảnh Ngũ Trọng mạnh mẽ bộc phát, kiếm trong tay cả hai run lên mãnh liệt, từng tiếng kiếm minh ngân vang thanh âm keng keng như chém nát không gian
Hai thân ảnh một xanh một tím không nói một lời, chỉ lẳng lặng đứng đó, khí tức quanh người càng lúc càng mạnh, kiếm trong tay sáng lên như mặt trời ban trưa, khiến cho khán giả lặng người hồi hộp chờ mong
- Đến rồi! Cuối cùng hai người họ cũng nghiêm túc đối đầu với nhau!
- Chờ mãi rốt cuộc cũng tới! Ta biết hai người này chỉ kéo dài thời gian cho Vũ Lôi Phong khôi phục mà thôi, đến lúc thích hợp sẽ thực sự động thủ!
- Hiện tại trận đấu mới thực sự bắt đầu!
Trên khán đài các khán giả cũng nghiêm túc hẳn lên, chăm chú quan sát trận chiến
Khu vực Nghịch Phong Minh, Đặng Vũ quay qua hỏi Vũ Lôi Vân
- Này Vân hỗn đản, ngươi nói xem con bé Linh Nhi hay Thiên Kim sẽ thắng trận này?
Vũ Lôi Vân suy tư, sau đó hắn nói
- Có lẽ Linh Nhi sẽ thắng, dù nó có mạnh hơn Thiên Kim hay yếu hơn thì Linh Nhi vẫn sẽ thắng!
Phong Tiểu Nhã nhướng mày hỏi
- Sao ngươi lại nói vậy?
Vân Thủy Tiên cười cười, nàng nói với Phong Tiểu Nhã
- Mấy đứa nhỏ xem nhau như tỷ muội, bọn chúng đã sớm bàn bạc với nhau về cách phân hạng cuộc thi này rồi! Thắng thua thế nào thì chúng nó sẽ tận sức, kết quả sẽ để trong lòng, còn thứ hạng thì chắc chắn sẽ nhường cho Linh Nhi
Phong Tiểu Nhã lắc đầu
- Chưa hiểu lắm?
Vân Thủy Tiên kiên nhẫn giải thích
- Con bé Linh Nhi là em út, được tụi nhỏ yêu thương hết mực, nên thế nào Thiên Kim cũng nhường Linh Nhi thôi! Mà không chừng còn không thể nhường mà thua dưới tay Linh Nhi cũng nên!
Phong Tiểu Nhã lúc này mới à lên tỏ vẻ hiểu được, mỉm cười nhìn hai nữ đang vận lực, sau đó tò mò hỏi
- Chiêu này lạ quá, ta chưa hề thấy hai nàng thi triển, các ngươi biết không?
Đám người cũng tập trung nhìn, sau đó ngao ngán lắc đầu không rõ.
Vũ Lôi Vân thở dài
- Chiêu này ta chưa từng thấy chúng nó thi triển trước đây, cũng không biết tụi nhỏ luyện kiểu gì mà liên tục tung ra chiêu thức mới, mỗi chiêu lại làm người ta bất ngờ thêm một lần
Trở lại chiến đài, khí tức trên hai thanh kiếm đã đạt đến trạng thái toàn thịnh, tùy thời có thể xuất ra bất cứ lúc nào.
Nhìn khí thế của chúng có thể xác định, một khi trảm ra sẽ mang theo uy lực vô cùng khủng bố
Linh Nhi và Lưu Thiên Kim đứng đối diện nhau, mắt nhắm nghiền, tay siết chặt trường kiếm, tinh thần tập trung cực độ
- Hai người đó đang làm gì vậy? Khí thế đã mạnh như vậy sao còn chưa xuất kiếm?
Trên khán đài, một khán giả không hiểu hỏi người ngồi cạnh
Người ngồi cạnh xem ra cũng có chút hiểu biết, hắn gật gù nói
- Hai nàng ấy đang tiến vào một trạng thái vi diệu, một kiếm này xem ra là một đòn phân thắng bại, để có thể đánh ra một kiếm này khẳng định hai người họ phải khổ luyện rất nhiều
- Không phải chỉ là tích tụ Linh Hồn Lực rồi xuất kiếm thôi sao? Lại còn có trạng thái vi diệu nào cơ à?
Một người ngồi ở cạnh nghe cuộc trò chuyện của hai người, nhất thời nhịn không được liền nói
- E hèm! Ta cũng là một Đấu Sĩ truy cầu kiếm đạo, cũng có một chút lý luận về trạng thái của hai nàng lúc này! Hai vị có muốn nghe?
- Xin chỉ giáo cho!
Hai người liền đáp, được biết thêm thông tin thì chỉ càng có lợi
- Ta có thể nhìn ra kinh nghiệm dùng kiếm của hai người họ vô cùng lão luyện, kiếm pháp của họ dường như đã kết tinh qua bao thế hệ từ xưa tới nay mới có thể đạt đến trình độ như bây giờ!
- Là một kiếm tu, ta có thể đoán chắc trên bảy thành rằng các nàng đang trong trạng thái lĩnh ngộ kiếm ý!
Một đám ngồi nghe trộm xung quanh nghe thấy hai từ Kiếm Ý liền quay mặt lại hóng hớt, bởi đây là một cảnh giới mà ai ai tu luyện kiếm đều muốn đạt đến.
Kiếm lại là vũ khí được ưa thích bậc nhất nên người dùng đi đâu cũng có thể gặp
- Thực sự, các ngươi nhìn xem, hai nàng đã đứng yên như thế hơn nửa giờ rồi, khí tức vẫn một mực bình ổn vô cùng, cả hai cũng không nhúc nhích lấy một cái
- Còn nữa, tuy hai người không động, ta lại có thể nhìn ra trong cái sự an tĩnh đó là muôn vàn thâm ảo.
Ta đã lĩnh hội được bước đầu của Kiếm Ý nên có thể nhìn ra các nàng đang làm gì!
Nói xong lời này, người nọ hít sâu một hơi sau đó khó khăn nói tiếp
- Họ chính là…đang hoàn thiện bước cuối cùng để đạt thành Kiếm Ý!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.