Ta Là Vua Giác Đấu

Chương 235: Hai Người Này Múa Cái Gì






- Người tiếp theo là….
Phong Linh Nhi có chút vui vẻ, nàng cười nhu hòa nhìn về một người
Người này mỉm cười, khẽ vỗ về một tiểu mỹ nhân đang xụ mặt ngồi cạnh
- Linh Nhi đừng giận, chàng vì sao lại chọn muội sau cùng có ý nghĩa gì muội còn không hiểu sao?
Linh Nhi nghĩ nghĩ một lúc, cũng cảm thấy có lý nên gật đầu
- Nói như tỷ, là chàng xem trọng muội sao?
Lưu Thiên Kim cười cười gật đầu, áo tím khẽ động, khoan thai đi lên sân đấu.
Nàng trước giờ vẫn ưa thích mặc cung trang màu tím, thần thái quyến rũ trưởng thành nhưng lại có thêm một chút tri thức, nếu như Lưu Thiên Kim có đeo thêm một cặp mắt kính và mặc vest của kiếp trước, chắc chắn sẽ là tuyệt thế mỹ nhân công sở khiến bao chàng trai điên cuồng
- Phong Cô Nương! Xin nhẹ tay!
Lưu Thiên Kim bước lên đài, liền vung mạnh đôi tay, chào một cách rất dứt khoát theo nghi thức Võ Cổ Truyền, Phong Linh Nhi trực tiếp đáp lễ
Việc chúng nữ mỗi lần lên đài đều có một phong cách chào giống hệt nhau, Phong Linh Nhi cũng chào lại tương tự khiến cho khán giả có chút nghi hoặc, nhìn đi nhìn lại cũng đều cảm thấy mấy nữ nhân này cứ như đi ra từ cùng một môn phái vậy a
- Nhẹ hay nặng, phải xem nàng thế nào a!
Thanh âm Phong Linh Nhi vừa truyền ra, một quyền đã lập tức đánh tới, ngay sau nghi thức chào chính là động thủ, việc nói năng dài dòng vẫn cứ là không nên.
Lưu Thiên Kim cũng lập tức phản ứng, nàng không lùi mà tiến, tay phải hóa thành trảo bắt lấy một quyền này, ngay lập tức uyển chuyển xoay người, trả lại một đấm móc vòng đột ngột từ phía sau

Phong Linh Nhi thầm gật đầu hài lòng, phản xạ tốt a, một chỏ trực tiếp ngạnh kháng với quyền của Lưu Thiên Kim
Hai người không ngừng so chiêu, cũng không có dùng Hữu Hồn để ngưng tụ ra vũ khí, chỉ dùng võ thuật giao đấu trên đài cao, đây là so đấu kỹ thuật và thể lực, không còn ở phạm trù Đấu Sĩ của đại lục này có thể hiểu
- Hai người này, vì cái gì mà không chịu dùng Nguyên Lực thế? Cứ đánh nhau bằng tay chân như mấy đứa trẻ con vậy?
- Không biết a, một chút Nguyên Lực hay Linh Hồn Lực cũng không có dùng tới.
hoàn toàn là đánh nhau bằng thê lực
- Trật tự quan sát đi, các ngươi không thấy dù không dùng lực lượng, nhưng những đòn thế kia rất ảo diệu a, huyền cơ vô số, nhìn kỹ đi các ngươi sẽ thấy
Các cường giả thì đã sớm rung động, bọn họ tu luyện không ai không dưới trăm năm thời gian? Có người còn qua cả ngàn năm, bọn họ nhìn thấu hết thảy những chiêu thức mà hai người Phong Linh Nhi và Lưu Thiên Kim đang thi triển ra lúc này, công có, thủ có, còn đầy rẫy cạm bẫy trong các đường quyền.
Một đấm kia, mang theo vô số huyền cơ, nếu một đấm này thành công thì không sao, nhưng nếu một đấm đó thất bại hoặc bị đón lấy, sẽ có vô vàn hướng tấn công ngay sau đó, ngẫm đi ngẫm lại, ai cũng không khỏi lạnh cả người
Đấu pháp như vậy, nếu kết hợp với Nguyên Lực và các Vũ Kỹ, vậy chẳng phải sẽ ép đối thủ đến nghẹt thở sao
- Dường như cử động của Lưu Thiên Kim có chút giống một con chim a!
- Đúng rồi, ta lại cảm thấy, Phong Linh Nhi có chút giống khỉ!
- Ồ, Lưu Thiên Kim giờ lại uy mãnh như hổ rồi!
- Nhìn Phong Linh Nhi kìa, uyển chuyển như một đầu huyết xà vậy!
Nhìn từng động tác của hai người đang so tài dưới sân đấu, chúng khán giả không khỏi mê ly, các cường giả không khỏi rùng mình
Bọn họ so tài với nhau, không hề có chút Nguyên Lực, không hề phát động một tia Linh Hồn Lực, cũng không có kình khí, dư ba công hay vũ kỹ gì
Nhưng những đòn thế, từng quyền đấm cước đá đều như nước chảy mây trôi, làm lòng người như si dại
Hai người Phong Linh Nhi và Lưu Thiên Kim đánh nhau đến quên cả trời đất, mặc dù đôi lúc trúng đòn, nhưng cũng không có bị thương tổn bao nhiêu, với cường độ thân thể của một Hữu Hồn Cảnh như Lưu Thiên Kim, ăn vài trăm đòn không mang theo Nguyên Lực thì tính là cái gì?
Đối với Phong Linh Nhi, việc trúng chiêu lại càng không phải là vấn đề
Phượng Yên Đan ngồi dưới ghế, mắt đẹp sáng rực nhìn hai người trên đài, hỏi mấy người Linh Nhi, Hồ Điệp Y và Trần Lệ
- Đó là cái gì? Ta cảm thấy bọn họ tấn công thật đẹp mắt, nhưng lại không đơn giản chỉ là múa cho đẹp a
Linh Nhi chỉ đáp nhẹ một câu
- Võ Thuật!

Keng Keng!
Lúc này, hai người đã không còn đánh nhau tay không nữa, mỗi người như đạt đến một sự ăn ý nào đó, trên tay xuất hiện hai thanh kiếm làm từ Phong Thuộc Tính ngưng tụ thành, hai người từ luận võ, đã chuyển sang luận kiếm a
- Tử Vân Kiếm Pháp – Tử Vân Thiểm Điện!
- Thanh Quang Kiếm Pháp – Phù Quang Lược Ảnh!
Hai người lúc này rốt cuộc đã dùng đến Nguyên Lực, mà điều này lại càng làm mấy người khán giả trợn mắt
Trên đài cao, đám người Phong Vân Môn khẽ nghiến răng
- Không thể ngờ tới! Lưu Thiên Kim của Phong Lôi Môn này lại cũng đạt đến Hữu Hồn Cảnh!
- Phong Lôi Môn này, không thể lưu, nhân tài xuất hiện nhiều như vậy sẽ ảnh hưởng rất lớn đến sự phát triển của Phong Vân Môn về sau
Bách Lý Lạc Vân giơ tay ra hiệu mọi người ngừng bàn tán, hắn nói
- Chờ lần đại hội này kết thúc, đám người Tử Đỉnh Sơn sẽ kéo đến Phong Lôi Môn, thứ chúng ta cần cũng ở trong Phong Lôi Môn, khi đó, đi theo xem một chút trò vui!
- Chưởng môn à! Chúng ta thì cần gì đối với Phong Lôi Môn chứ?
Bách Lý Lạc Vân nheo mắt nói
- Mấy tiểu nha đầu kia, tuổi tác không lớn, Lưu Thiên Kim này tính ra năm nay mới chỉ 18 19 tuổi, căn cơ ổn định, tu vi Hữu Hồn Cảnh, các ngươi cảm thấy người bình thường thiên phú dù có cao đến đâu đi chăng nữa, thực sự có thể tu luyện với tốc độ nghịch thiên đến vậy sao?
- Thế nên, trong Phong Lôi Môn chắc chắn có bí mật về việc này, mấy đứa nhóc này cỏ vẻ là lần thử nghiệm đầu tiên của chúng, và đại thành! Việc của chúng ta là đến lấy nó đi!
Các trưởng lão bên cạnh không khỏi vuốt mông ngựa một hồi
- Chưởng môn anh minh a!

Hai người thi triển ra thân pháp, khiến cho cả đám lóa hết cả mắt, Tử Vân Thiểm Điện và Phù Quang Lược Ảnh đều được cả hai người kết hợp cả Phong Hành Gia Tốc, khiến tốc độ càng thêm nhanh chóng, gần như đã thuấn di
Thế nhưng thực chất là do Phong Linh Nhi cố ý nhường, Phù Quang Lược Ảnh của nàng có tốc độ khủng khiếp hơn nhiều, nhưng vì muốn thả hơi đánh một trận nên chỉ có thể áp chế lại
Hết so kiếm, hai người lại so Đao pháp, sau đó chuyển qua Thương, Kích, cho đến cả Nhị Khúc Côn cũng mang ra dùng, khiến toàn trường không thể hiểu nổi, bọn họ cũng không biết, vũ khí là tinh túy của võ học a
Cho đến khí cả hai cùng cầm một cây quạt ngưng tụ từ Hữu Hồn, nguyên một đám có xúc động muốn bật ngửa ra sau
- Con mẹ nó! Quạt cũng cầm ra đánh nhau! Hai người này điên rồi!
Đó là suy nghĩ trong lòng chúng khán giả lúc này, nhưng một lúc sau, bọn họ mới lại trợn mắt
- Thực sự có thể tấn công sao?
- Còn có thể phòng thủ! Ôi trời ơi, ảo ma quá! Lần đầu thấy qua
Hai người đánh một hồi, hơi thở càng lúc càng mãnh liệt, càng chiến càng hăng, đòn thế càng ra càng mạnh
- Thiên Kim Phá Quân Thương!
Quạt trong tay Lưu Thiên Kim lại biến mất, thương trong tay uy mãnh kiêu hùng, gió lốc quanh người nàng rít gào như sóng dữ
Một thương đâm tới, tử vong khí lan tràn khắp không gian, phong mang thành hình vô số mũi thương đâm thẳng tới
- Hơi giống Tử Vong Phong Bạo, nhưng cũng có chút khác a!

Phong Linh Nhi liền né sang một bên, chạy đến bên cạnh Lưu Thiên Kim đánh tới một quạt
- Lâu không dùng chiêu này, thật có chút nhớ.
Phong Vũ Lôi Bạo!
Quạt mạnh một cái, phong thuộc tính ngập trời thổi ra, Lưu Thiên Kim nhanh chóng không dám kháng cự mà nhảy qua một bên
- Thiên Kim Phá Quân Thương!
Lại một thương đánh ra, thương ảnh như một đầu cự long vọt thẳng tới, đầu cự long này nếu chẳng may bị nó sượt qua, xem như Phong Linh Nhi có Sinh Mệnh Nguyên Lực cũng không dễ chịu chút nào, khả năng ăn mòn của Tử Vong Lực bá đạo như thế nào Phong Linh Nhi thừa biết
Lại né một thương, Phong Linh Nhi chợt nhận ra sau lưng mình có thứ gì đó khiến nàng ớn lạnh
Không cần quay đầu lại, Phong Linh Nhi lập tức nhảy sang một bên, luyện võ từ lâu, thêm tâm cảnh của Ý Hồn Cảnh nên cảm ứng của nàng nhạy bén vô cùng
Quả nhiên không ngoài dư liệu của Phong Linh Nhi, ngay khi nàng vừa né sang thì một luồng thương ảnh lao vụt qua chỗ bản thân vừa đứng từ phía sau
- Chuyện gì?
Phong Linh Nhi ngơ ngẩn, chúng nữ cũng ngẩn ngơ.
Nhìn luồng thương ảnh vừa bay qua, Phong Linh Nhi hơi rùng mình, may mà mình luôn cảnh giác, nếu không có thể sẽ bị một chiêu này chọc cho một cái từ phía sau
Nhưng trong chốc lát, Phong Linh Nhi chợt nhận ra điểm gì đó không đúng, mình chỉ vừa mới né tránh, Lưu Thiên Kim vẫn nguyên vẹn đứng đó, làm sao có thể đánh lén mình?
Nhưng khi quay lại nhìn phía sau, Phong Linh Nhi rốt cuộc đã hiểu
- Ra là vậy! Thiên Kim Phá Quân Thương này có thể định vị mục tiêu của nó sao?
Nhìn luồng Thiên Kim Phá Quân Thương lúc trước vốn dĩ đã né đi lại lần nữa quay lại như có linh trí, khiến Phong Linh Nhi có chút ngạc nhiên a, nó hiện tại lại quay về muốn đâm nàng
- Thêm vài cái nữa cho vui nhé! Kim Phá Quân Thương!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.