Ta Là Vua Giác Đấu

Chương 215: Dấu Ấn Tử Thần !!!






- Ha Ha! Tiện Tỳ! Ngươi làm sao có thể so tốc độ với người Lam Thiên Gia Tộc?
Nụ cười của Lam Thiên Vô Song còn chưa chấm dứt, hắn chợt phát hiện ba cái hư ảnh phía sau từ từ biến mất
Rầm!
Linh Nhi nhìn toàn bộ cảnh này, nàng thở dài một tiếng, thanh âm vang lên ngân nga một ca khúc
- Nụ cười đã tắt! Đằng sau nước mắt….!
Hồ Điệp Y cũng từ từ che mắt lại, không nỡ nhìn thảm kịch sắp tới
Trần Lệ thì chưa được quan sát thủ đoạn của Lưu Thiên Kim nhiều, nên đối với việc Lưu Thiên Kim ra tay đều chăm chú quan sát không chừa chút khoảnh khắc nào
Phượng Yên Đan cũng như vậy, nàng đối với các thủ đoạn của chúng nữ Phong Lôi Môn đều vô cùng tò mò, nhưng đáng tiếc lại không được chứng kiến các nàng xuất thủ
Hiện tại, được thấy thực lực của Lưu Thiên Kim khiến Phượng Yên Đan vô cùng hưng phấn! Nàng càng thêm trông chờ vòng ba sắp tới
Nhìn xung quanh một vòng, Phượng Yên Đan lại chú ý đến Phong Linh Nhi đang vô cùng thưởng thức nhìn trận chiến trước mắt, trong lòng thầm nghĩ
- Phong Linh Nhi này mới thật là khó lường đây! Lần trước chiêu Đao Hồn Quang Nhận cũng không phải chiêu gì quá cao siêu, nhưng lại dễ dàng phá hủy công kích linh hồn cường đại nhất của Long Linh Thần!
Nhìn sang Hồ Điệp Y, Linh Nhi, Trần Lệ.
Phượng Yên Đan cũng cảm thấy rất hiếu kỳ.
- Cứ chờ xem, vòng ba các ngươi có thể để bổn thánh nữ bạo lộ hết thảy thực lực hay không đi!
Trở lại với Lam Thiên Vô Song
Lưu Thiên Kim không biết từ bao giờ đã đứng sừng sững trước mặt Lam Thiên Vô Song, đúng cái hướng mà hắn chạy đi mà hiện ra, là bản thể thực sự chứ không hề có một hư ảnh nào
Lam Thiên Vô Song thì vừa chạy vừa quay đầu ra sau nhìn tình hình, nhất thời không chú ý đến tử thần đòi mạng ngay trước mắt
Một cước đập thẳng vào mặt hắn ngay khi Lam Thiên Vô Song kịp phản ứng.

Lưu Thiên Kim thu chân về, sát khí quanh người thu liễm, trở lại bộ dạng điềm tĩnh trí tuệ thường ngày, nhìn Lam Thiên Vô Song bị mình đạp văng ra nằm trên đất, nàng nói
- Để tránh việc ngươi không biết mình chết như thế nào, ta sẽ giảng giải cho ngươi một chút! Tử Vong Sát Lực Ấn, có ba giai đoạn
- Thứ nhất: Hóa Thân Hư Vô, lúc này Lưu Thiên Kim ta sẽ rơi vào trạng thái không thể chọn làm mục tiêu! Cũng không thể nhìn thấy
- Thứ hai: Tam Ảnh Kết Ấn! Bản thân ta vẫn ở trạng thái không thể chọn làm mục tiêu, ba tàn ảnh sẽ xuất hiện và thay ta hành động, dĩ nhiên chân thể của ta vẫn ở trạng thái hư vô và không thể bị nhìn thấy! Ba hư ảnh này có nhiệm vụ đánh một lạc ấn vào cơ thể ngươi! Và ngươi yên tâm đi! Tam Ảnh Kết Ấn không thể né, dù ngươi có là Hư Hồn Cảnh cũng không thể né được, vẫn sẽ có ấn quyết trong người ngươi kể cả ở trạng thái hư vô
Lưu Thiên Kim ôn tồn giải thích, như một giáo viên chứ không phải một kẻ thù, nói năng lưu loát tường tận, ai nghe cũng gật đầu lia lịa thán phục tài diễn thuyết của nàng
- Giai đoạn cuối cùng: Dấu Ấn Tử Thần! Ngay khi dấu ấn được kích hoạt, chân thể của ta sẽ trở lại và xuất hiện ngay cạnh ngươi, nhưng điều đó không có nghĩa là ta sẽ gặp yếu thế, ngay khi trở lại ta liền có thể thuấn di về chỗ cũ trước khi thi triển chiêu này
- Mà Dấu Ấn Tử Thần có chút đặc biệt! Nó nằm trong tim của ngươi! Trong vòng năm phút sẽ thôn phệ toàn bộ sinh cơ và lực lượng của Lam Thiên Vô Song ngươi làm năng lượng, sau đó phát nổ đúng vào phút thứ năm, tỷ lệ kết liễu là mười thành đối với người dưới cấp! Bảy thành kết liễu đối với người không quá một đại cảnh giới!
Lời này của Lưu Thiên Kim nói ra, không hề che giấu chút bí mật nào, là hoàn toàn nói toạc ra
- Cái gì?
- Bảy thành kết liễu người không quá một đại cảnh giới? Chiêu thức biến thái như vậy chẳng lẽ có tồn lại sao?
- Không lẽ đây là Linh Vũ Thần Kỹ 14 sao trong truyền thuyết?
Không ít người ánh mắt đã đỏ lên, lòng tham trỗi dậy, nếu như bản thân mình có thể chiếm được chiêu thức bá đạo như vậy, còn lo gì việc không thể vượt cấp chiến đấu chứ?
Lam Thiên Vô Song chấn kinh, hắn vội vàng cảm nhận tình huống bên trong cơ thể mình.
Mà khiến cho Lam Thiên Vô Song hắn khiếp sợ vạn phần chính là, bên trong tâm mạch của mình đúng là có một cái dấu ấn hình chữ X đang không ngừng thôn phệ sinh cơ cũng như Nguyên Lực Linh Hồn Lực của mình với tốc độ khủng khiếp
Và Lam Thiên Vô Song tuyệt vọng nhận ra, bản thân mình lúc này không khác gì một phế nhân, thể lực để phản kháng cũng không có, Nguyên Lực và Linh Hồn Lực tán loạn không nghe theo mình kiểm soát, chỉ điên cuồng dồn vào tâm mạch để làm nguyên liệu phát nổ cho cái Dấu Ấn Tử Thần kia
- Nãy giờ ngươi nghe bổn tiểu thư nói cũng mất khoảng một phút rồi đấy, ngươi có bốn phút để trăn trối, có gì muốn nói thì nói đi!
Lam Thiên Vô Song nghe Lưu Thiên Kim nói vậy thì lặng người, hắn sẽ chết sao? Thực lực và địa vị hắn đang vô cùng đỉnh cao ở Tử Vân Tông cũng như Lam Thiên Gia Tộc, hắn vậy mà phải dừng lại rồi sao?
- Ta không để yên cho ngươi đâu! Tiện Tỳ!
Lam Thiên Vô Song quát lớn, thanh âm khàn khàn khiến người ta hoảng hốt.
Bởi giọng nói của hắn bây giờ trông như một người già cả gần đất xa trời, không có chút khí phách thanh niên nào nữa
- Hồn Anh Tự Bạo!
Lam Thiên Ngạo Thế trên khán đài chợt quát lớn
- Đừng! Con trai! Đừng!
Các cường giả Tử Vân Tông, các lão đầu của Lam Thiên Gia Tộc cũng nháo nhào lên
- Thiếu chủ! Không nên!
Nhưng đáng tiếc, Lam Thiên Vô Song đã quyết định lôi Lưu Thiên Kim này theo cùng, dù cho không giết được nàng thì cũng phải khiến Lưu Thiên Kim chật vật không thôi
- A A A!
Lam Thiên Vô Song gào thét, Nguyên Lực toàn bộ cơ thể hội tụ muốn tự bạo
Lưu Thiên Kim tiến đến gần, mu bàn chân mạnh mẽ sút thẳng vào đũng quần của Lam Thiên Vô Song
- Này thì tự bạo! Ta nói cho ngươi biết, Dấu Ấn Tử Thần bản chất vốn đã là Tự Bạo, ngươi vận chuyển lực lượng tự bạo chỉ có làm cho Dấu Ấn Tử Thần nhanh nổ hơn mà thôi
Nói xong, Lưu Thiên Kim nhanh chóng rời đi, vụ nổ này tuy không ảnh hường gì tới nàng, nhưng đứng ngay vụ nổ máu me này cũng không hay, thôi thì cứ tránh đi cho đỡ nhọc cái thân
Đến bên người Linh Nhi, Lưu Thiên Kim mới dừng lại.
Linh Nhi cười cười nhìn nàng
- Thiên Kim tỷ.

Tỷ chơi chiêu này có lẽ hơi ác a
- Dám gọi ta và toàn thể nữ nhân Phong Lôi Môn là Tiện Tỳ, không thể tha mạng chó của hắn được!
- Nhưng mà lỡ như…Tử Vân Tông, Tử Đỉnh Sơn và cả Lam Thiên Gia Tộc đến tìm phiền toái thì sao?
- Yên tâm đi! Theo luật lệ của Thập Đại Cường Giả, chết ở đây là do tài nghệ không bằng người, lấy cớ gì mà chúng ghi hận Phong Lôi Môn chúng ta?
Lưu Thiên Kim nói, sau đó khẽ nháy mắt với Linh Nhi một cái, truyền âm nói
- Lúc nãy khi ta xuất thủ, hắn có truyền âm cho ta, nói rằng cứ lật tay mà làm không cần cố kỵ một ai.
Hắn tự có sắp xếp!
Linh Nhi mắt sáng lên
- Nghĩa là tên nào láo quá, giết luôn cũng không sao hả tỷ?
- Ừ thì… cũng có thể coi là như vậy đi!
- Tốt! Muội đứng đây từ chiều, đứa nào ngon vô đây!
Lưu Thiên Kim cười cười, nhìn về phía Lam Thiên Vô Song.
Hắn lúc này đã vô cùng cuồng bạo, lực lượng tự bạo đã không còn, vì hắn nhận ra đúng như lời Lưu Thiên Kim nói, càng vận chuyển lực lượng tự bạo thì cái dấu ấn chết tiệt kia càng hấp thụ mãnh liệt
- Hài nhi! Mau nhảy xuống võ đài mau lên! Để trận pháp truyền tống ra bên ngoài, chúng ta sẽ cứu con!
Lam Thiên Vô Song nghe vậy liền mừng rỡ, đúng a, tại sao hắn lại quên cơ chứ, ở ngoài kia có vô số cường giả, muốn áp chế một chiêu thức của Lưu Thiên Kim này có gì khó
Hắn liền nhanh chóng tiến về khu vực rìa sân đấu, muốn nhảy xuống.
Nhưng Lam Thiên Vô Song kinh hãi, khi hắn muốn bước đi thì từ đũng quần truyền ra cảm giác đau đớn đến tột cùng.
Cái cảm giác này, truyền lên tới tận bụng, đau đến trời xanh cũng lu mờ, nỗi đau khó tả nhất trên đời này mà Lam Thiên Vô Song phải chịu đựng

Hắn nằm ra đất, hai tay ôm lấy trứng, lăn lộn, la hét.
Cơn đau này còn khủng khiếp hơn việc cái dấu ấn trong tim đang thôn phệ sinh cơ
- Mau lên hài nhi! Mau rời khỏi sân đấu!
Lam Thiên Ngạo Thế gầm thét, hắn đang vô cùng lo lắng a, hài nhi của mình chẳng may đúng như lời Lưu Thiên Kim nói thì chắc chắn sẽ chết mất
Lam Thiên Vô Song gắng gượng chịu đau, chân bò trên đất, tay run run vì sinh cơ tiêu tán cố lết từng tý về mép chiến trường
- Còn hai phút nữa sẽ nổ đấy! Bò nhanh lên!
Lưu Thiên Kim ở phía xa nói vọng lại
- Con mẹ ngươi! Tiện Tỳ, chờ đó cho ta! Lần sau gặp mặt, Lam Thiên Vô Song ta thề sẽ chơi Tiện Tỳ ngươi đến chết!
Lam Thiên Vô Song vừa cố lết về mép sân đấu, vừa rít gào, tuy vậy chứ trong lòng hắn đang vô cùng sợ chết, muốn chửi để lấy lại mặt mũi mà thôi, Lam Thiên Vô Song hắn thề trong lòng sẽ không dây vào nữ nhân đáng sợ này
- Còn một phút!
- Cố lên hài nhi! Dùng hết sức rời khỏi đi!
Lam Thiên Vô Song đã ở ngay cạnh mép sân đấu, tóc hắn đã bạc trắng xóa như cụ già vì sinh cơ bị ăn mòn, tay run run nhăn nheo đầy da bọc xương, khí lực cũng không còn bao nhiêu
Thấy đường sống ở ngay trước mắt, Lam Thiên Vô Song cười lớn
- Ha Ha! Bổn công tử nhớ kỹ món nợ này.
Phong Lôi Môn! Chuẩn bị đón nhận cơn thịnh nộ của Lam Thiên Gia Tộc cùng toàn bộ Tử Đỉnh Sơn đi!
Trên đài cao, Vũ Lôi Vân có chút bất đắc dĩ
- Thiên hạ sắp loạn rồi!
Hạ Mộng Phàm lắc đầu
- Sau Thập Đại Cường Giả lần này, e là những tháng này còn lại sẽ không dễ dàng, Nghịch Phong Minh vừa thành lập liền có tai họa a



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.