Ta Là Vua Giác Đấu

Chương 211: Người Lạ Ơi !!!






- Tại sao? Tại sao Trần Lệ lại có thân pháp của Đồ Phong Vân?
- Bôn Lôi Tiên Tử và hắn có quan hệ gì?
Khán giả, chúng thiên kiêu cũng như toàn bộ cường giả trên khán đài đều không khỏi nghi hoặc.
Cái thân pháp thoắt cái thuấn di với một luồng lôi điện dưới chân kia đã ăn sâu vào tâm trí họ
- Trùng hợp cái gì cũng được, nhưng trùng hợp vũ kỹ thì không thể nào! Trần Lệ này chắc chắn có quan hệ gì đó với Đồ Phong Vân
Chúng cường giả mắt lóe tia sáng, ai nấy đều muốn tìm cho được cái tên Đồ Phong Vân kia, Huyết Băng Phách Lôi Liên thực sự quá trân quý
Mà hết lần này đến lần khác, các thế lực gần như muốn lật tung cái đại lục này lên nhưng vẫn không thể phát hiện một chút tung tích của hắn, người này như muốn bốc hơi khỏi thiên địa vậy
Nhưng vào ba ngày trước, ngọn lửa màu tím yêu dị của Đồ Phong Vân lại lần nữa xuất hiện, khiến nội tâm họ rục rịch, may mắn là đại trận của Thúy Hằng Thánh Địa vô cùng cường hãn, chỉ có Thần Lực của Thần Hồn Cảnh mới có thể tác động vào nó, đây là để bảo đảm tính công bằng của cuộc thi, đảm bảo không kẻ nào dùng ngoại lực để trợ giúp hay cứu người bên trong
Vậy nên đám người chỉ có thể liên tục quét thần thức để kiểm tra, đáng tiếc, Đồ Phong Vân vẫn như một bí mật cực lớn, không chút manh mối nào
Hiện tại, thấy Bôn Lôi Tiên Tử - Trần Lệ của Âm Phong Môn vậy mà lại thi triển thân pháp giống hệt Đồ Phong Vân, khiến sự chú ý của các cường giả và một số tán tu dồn toàn bộ vào nàng
Quảng Trường, lúc này đã dần vắng người, các trận chiến diễn ra triền miên không ngớt
Những người còn trụ lại đã hoàn toàn không có ai là tán tu hoặc đệ tử thế lực nhỏ nữa, tất cả đều là thiên kiêu của Nhất Tông, Nhất Môn, Nhất Cung, Nhất Giáo và Tứ Linh Thần.
Cùng với các Tứ Đại Môn Phái của tám khu vực, ngoại trừ Phong Vân Môn đã không còn ai sống sót
Trung tâm vòng chiến, đáng ra phải là nơi ác liệt nhất, nhưng lúc này nó thật vô cùng không khoa học
Linh Nhi, Lưu Thiên Kim, Hồ Điệp Y, Trần Lệ, Phong Linh Nhi, Từ Thiên Nữ, Đặng Tiến Hòn, Phượng Yên Đan và cả Long Thiên Linh cùng ngồi chống cằm đợi thời gian trôi
- Đã lâu như vậy rồi, sao còn chưa rơi đài hết vậy?
Linh Nhi đã vô cùng buồn ngủ, nàng ghét nhất là phải ngồi đợi như thế này a
- Thiên Kim tỷ, cho muội dựa một chút!
Linh Nhi nghiêng đầu, dựa vào bờ vai của Lưu Thiên Kim nhắm mắt muốn ngủ
Lưu Thiên Kim cũng nũng nịu nói
- Trần Lệ tỷ tỷ, muội cũng muốn nghỉ một chút!

Lưu Thiên Kim nói xong, cũng nghiêng đầu dựa vào vai Trần Lệ, ánh mắt lim dim thở nhẹ, trên môi vẫn có chút tươi cười
Trần Lệ thở dài nhún nhún vai, tủy ý để Lưu Thiên Kim dựa đầu vào vai mình
- Điệp Y tỷ, muội cũng mệt a, cho muội dựa một chút!
Trần Lệ không đợi Hồ Điệp Y có cho phép hay không, đã liền kê khuôn mặt tuyệt mỹ vào đôi vai nàng, nhắm mắt thở nhẹ
Hồ Điệp Y không hiểu chuyện gì xảy ra, tự dưng ba cô nàng này giở trò gì đây? Người nọ đè người kia, Hồ Điệp Y xem như lúc này đã chịu đựng ba người dựa vai cùng lúc
Nhưng cũng khi đó, Hồ Điệp Y chợt ngây người
Nhìn ba người đang nháy nháy mắt với mình, lại nhìn qua Phong Linh Nhi đang chăm chú đánh giá mấy chiêu thức của các khu vực khác
Hồ Điệp Y đỏ bừng mặt khẽ trừng mắt với ba nữ một cái, sau đó nhìn Phong Linh Nhi nói
- Phong Linh Nhi cô nương, ta hai ngày nay không có gì làm thật có chút mệt mỏi a, vậy mà cô nương nhìn này
Nói xong, Hồ Điệp Y chỉ tay về ba nữ nhân nghịch ngợm bên vai mình
Phong Linh Nhi nhìn qua, không khỏi nín cười, nàng còn không biết chúng nữ đang giở trò hay sao?
- Ừm! Chắc buồn quá nên mới như vậy a.
Còn cô nương thì sao?
Phong Linh Nhi dò hỏi Hồ Điệp Y
- Ta cũng thấy, hơi mệt, cho ta mượn bờ vai chút đi
Hồ Điệp Y cũng muốn được dựa, còn là người mình yêu, sao có thể không hiểu trò quỷ của mấy tiểu muội
- Ta và cô nương đâu có quen biết gì?
Phong Linh Nhi biết chúng nữ đã nhận ra mình, nàng cũng không có gì để chối cả, chỉ tiếp tục giả ngu
- Trước lạ sau quen…
Hồ Điệp Y nói khẽ một tiếng, sau đó thả lỏng toàn thân, dựa vào vai Phong Linh Nhi
- Tuy bờ vai này không to như khi trước, nhưng vẫn rất thân thuộc
Hồ Điệp Y thủ thỉ
Phong Linh Nhi vốn muốn nói gì, nhưng lại thôi, nàng đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của chúng nữ
- Chuyện rất dài, toàn bộ mọi thứ đến lúc thích hợp ta sẽ nói toàn bộ
Hồ Điệp Y cười nhẹ nói
- Chúng ta đều biết ngươi có nỗi khổ riêng, cũng tin tưởng ngươi sẽ không làm bọn ta thất vọng, vậy nên đừng nghĩ nhiều
Để cho tứ nữ dựa vào vai, Phong Linh Nhi ngân nga
- Người lạ ơi, xin cho ta mượn bờ vai...
- Tựa đầu gục ngã vì mỏi mệt quá…
- Người lạ ơi, xin cho tôi mượn nụ hôn, mượn rồi tôi trả, đừng vội vàng quá...!
Kiếp trước, Tuấn thích âm nhạc, thích hát, thích rap.
Kiếp này, Vũ Lôi Phong cũng kế thừa chất giọng của kiếp trước, giọng hát của hắn không tệ, nam nhân hát tông cao vẫn không làm khó được hắn
Trong thân phận Phong Linh Nhi, nàng lại càng phát huy tiềm năng cực hạn về âm nhạc với chất giọng như thiên thần, một câu hát vang lên, khiến mọi người ngẩn ngơ
Nghe bài hát này, Từ Thiên Nữ cũng không khỏi nhắm mắt thưởng thức, trong đầu xuất hiện một chút ý nghĩ lung tung
- Nè Đặng Tiến Hòn, ta cũng muốn mượn ngươi bờ vai, mượn rồi ta trả sau được không?
Nghe lời này của Từ Thiên Nữ, Đặng Tiến Hòn thoáng chút giật mình, bối rối nói
- Cái này…cái này…
- Này gì mà này, có lấy luôn của ngươi đâu! Mượn vai ngươi ngủ một giấc, mai ta trả cho
Từ Thiên Nữ lườm Đặng Tiến Hòn, mỉm cười, sau đó không thèm để ý nằm lên vai hắn
- Hay là ngươi chỉ muốn mỹ nhân tuyệt trần dựa vào như Phong Linh Nhi, Phượng Yên Đan thánh nữ hay là Long Thiên Linh công chúa?
Nằm trên vai Đặng Tiến Hòn, Từ Thiên Nữ không vui nói
- Không có…! So với các nàng ấy, ngươi vẫn không thua chút nào mà
- Vậy sao ngươi có vẻ không vui khi ta dựa vào vậy?
- Vậy sao nàng biết ta không vui?
- ….
Vậy là ngươi vui sao?
- Có chút….
- Vậy ta không thèm, qua mượn của Phong Linh Nhi luôn!
- Ê này, ta vui lắm được chưa!
- Bỏ chữ được chưa đi!
- Ta vui lắm!
- Tốt!

Nhìn thấy tình cảnh có chút quái dị, mấy nữ Nghịch Phong Minh thì theo hàng lối dựa vai nhau ngủ say, Phong Linh Nhi thì như đang hát ru, còn cặp đôi Từ Thiên Nữ cùng Đặng Tiến Hòn lại đang âm thầm rải cơm chó.
Phượng Yên Đan không biết hiện tại mình nên làm gì.
Bò viên đã sớm không còn một viên mà ăn, hiện tại Phượng Yên Đan cũng bắt đầu thấy buồn chán a
Đi đánh người? Quá nhàm chán, họ căn bản không phải đối thủ của nàng.
- Hay là cứ ngủ một giấc?
Long Thiên Linh cũng không thể ngồi yên một chỗ nữa, nàng đứng dậy
- Ngươi đi đâu đó?
Phượng Yên Đan hỏi
- Ta đi đánh người! Ngồi không một chỗ chán quá rồi!
Long Thiên Linh xắn tay áo, khí thế bừng bừng chuẩn bị đi ngược đãi người khác
- Ngươi đi không?
Phượng Yên Đan lắc đầu
- Không có hứng thú, chắc ta sẽ ngồi đây đợi vòng 2 kết thúc
- Ừ! Ta đi đây!
- Thua ráng chịu! Đi đi!
Long Thiên Linh rời đi, tâm tình khó chịu khi bị Phong Linh Nhi phá vỡ chiêu thức mạnh nhất đã không còn
- Long Thiên Linh ta đã trở lại, mấy tên tự xưng là thiên kiêu đâu! Ra đây cho bổn công chúa!


Phượng Yên Đan lắc đầu ngao ngán nhìn theo bóng lưng Long Thiên Linh, sau đó lân la lại gần Phong Linh Nhi
- Ê này! Ta cũng muốn chợp mắt một chút! Phong Linh Nhi ngươi bị dựa một bên chắc mỏi lắm ha? Để ta dựa lại bên này cho cân bằng nha!
Phượng Yên Đan vừa nói xong câu này, chợt sống lưng nàng có cảm giác lạnh buốt
- Sao tự dưng lạnh quá vậy ta?
Phượng Yên Đan nghi ngờ nhìn xung quanh, rõ ràng trời vẫn vậy, thế cái cảm giác lạnh sống lưng ban nãy là sao nhỉ?
Nhưng nàng đã ngay lập tức biết nguyên nhân, Phượng Yên Đan ngước nhìn bên trái Phong Linh Nhi, có bốn đạo ánh mắt hình viên đạn ngâm dấm chua đang nhìn mình
- Các ngươi sao thế, đừng nói bốn người các ngươi đều không bình thường mà thích nữ nhân nhé?
Phượng Yên Đan cảm nhận được bốn cái ánh mắt kia, rõ ràng là ánh mắt dấm chua khi nữ nhân bọn họ ghen a, nhưng mình đâu phải dựa vào vai nam nhân bọn họ đâu? Đây là Phong Linh Nhi nha, nữ nhân chân chính! Trừ khi cả bốn người Linh Nhi, Lưu Thiên Kim, Hồ Điệp Y và Trần Lệ đều có chung sở thích là….Bách Hợp, là tình yêu giữa nữ nhân với nhau thì mới đúng.
- Chẳng lẽ bốn người các ngươi thích Phong Linh Nhi cô nương rồi à? Xin lỗi! Gu của bổn thánh nữ không mặn như vậy!
Chúng nữ lắc đầu lia lịa, không thể trách Phượng Yên Đan được, nàng ta thực sự không biết gì
Còn Phong Linh Nhi thì cười khổ, dưới góc độ của nữ nhân với nhau, câu nói này hẳn là rất bình thường.
Nhưng con mẹ nó bổn công tử là nam nhân nha, câu nói này sát thương vô cùng chí mạng
Thấy cái ánh mắt viên đạn của chúng nữ không còn, Phong Linh Nhi thở ra một hơi, Phượng Yên Đan thì không hiểu gì, vô tư nằm luôn lên bả vai Phong Linh Nhi, nhắm mắt thư giản
- Chà! Cảm giác thật không tệ, Cô Cô ta cũng có bờ vai ấm áp như vậy đấy!

Hai ngày nữa cứ thế trôi qua, Phong Linh Nhi vẫn ngồi im một chỗ nhắm mắt dưỡng thần, về việc tu luyện thì khỏi đi, tu chậm hơn người ta gấp 30 lần thì tu làm gì cho mệt thân, để đó đi cắn thuốc hoặc thôn phệ trừ gian diệt ác thì hơn
Bên người, năm nữ nhân tựa vào ngủ say, mà không chắc là các nàng có ngủ thật không.
Phong Linh Nhi cũng mặc kệ
Bên cạnh không xa, Từ Thiên Nữ và Đặng Tiến Hòn đã đổi chỗ, tên Hòn Chó Điên này không ngờ cho người ta mượn bờ vai nhưng khi trả lại thì hắn trực tiếp vô sỉ đòi cái bắp đùi.
Thế là Từ Thiên Nữ ngượng ngùng ngồi duỗi chân cho hắn gối đầu ngủ lăn lóc trên đùi mình.
Tám người rảnh rỗi giữa chiến trường ác liệt, bởi vì chẳng ai dám đụng đến họ, thôi thì cố gắng loại người khác còn hơn là dây vào đám yêu nghiệt này, không may một nữ nhân bất kỳ trong cái đám này nổi điên thì coi như đi đời cái mạng nhỏ
Chiến trường lúc này chỉ còn lại hai mươi người…



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.