Ta Là Vua Giác Đấu

Chương 104: Toàn Thôn Di Dời




- Muộn rồi mà sao còn…Nhìn lên trần nhà rồi quay ra….Lại quay vào!

Tắt chiếc đồng hồ bao thức với quả nhạc bùng nổ, Vũ Lôi Phong gọi hai cô nàng Linh Nhi và Lưu Thiên Kim dậy.

- Linh Nhi, nàng đi bắt năm con lợn rừng, năm mươi con thỏ, năm mươi con gà nha, đây là túi đựng, chỉ cần chút ý niệm là có thể cất nó vào

Linh Nhi cẩn thận ghi nhớ

- Thiên Kim. Nàng giúp ta chặt 100 cân gỗ, gỗ nhỏ tầm cổ chân là được rồi, túi này giống Linh Nhi, dùng ý niệm để cất gỗ

Lưu Thiên Kim gật đầu

- Còn ta sẽ đi làm gia vị, song sắt, tối nay mở đại tiệc thịt nướng!

Linh Nhi và Lưu Thiên Kim ánh mắt sáng rực, cuối cùng thì sau hai năm bị nhốt, các nàng cũng lần nữa được ăn lại món thịt nướng hấp dẫn kia

Còn chưa kịp để Vũ Lôi Phong dặn dò gì thêm, các nàng đã nhanh như một cơn gió phóng thẳng về phía khu rừng xa xa

Vũ Lôi Phong mỉm cười, hắn nhắm mắt lại

Trong cửa hàng, Tiểu Na lại xuất hiện, nàng lúc này lại đang đứng ở quầy lễ tân

- Tiểu Na? Nàng chán việc ăn ngủ suốt ngày rồi sao?

Vũ Lôi Phong cười cười hỏi

- Ngủ nhiều mập đó, Tiểu Na ta còn đang tuổi ăn tuổi lớn, không thể nào béo phì được

Tiểu Na trừng mắt nhìn Vũ Lôi Phong

Vũ Lôi Phong đi đến khu vực công cụ, hắn mua không ít sắt thép sau đó đăng xuất khỏi Hệ Thống KOF

Đứng trước sân rộng, Vũ Lôi Phong dùng sức kết hợp Nguyên Lực đan các sợi sắt thành một cái lưới dài khoảng mười mét, rộng khoảng hai mét.

Người dân gần đó khó hiểu, chẳng biết tam thiếu gia Vũ Lôi Phong đang làm cái trò gì.

Chuẩn bị giàn nướng xong xuôi, Vũ Lôi Phong lại lấy ra một cái thùng cực lớn, lấy tiêu, muối, mì chính và hàng loạt các gia vị mua trong Hệ Thống KOF, thành một thùng nước ướp thịt

Chưa đầy hai giờ sau, Linh Nhi đã hăng hái chạy đến sân rộng, lúc này đã có không ít người dân tụ tập lại xem xét cái dàn sắt của Vũ Lôi Phong

- Lôi Phong, thiếp về rồi

- Mau thả mấy con đó ra để ta chế biến, nàng đi giúp Thiên Kim đi!

Linh Nhi ý niệm khẽ động, một đống lớn thú hoang chồng chất xuất hiện

Đám người kinh hãi nhìn đống thú, năm con lợn rừng mặt mũi bầm tím, dường như bị đánh mà ra, bốn chân bị trói chặt không thể nhúc nhích

Đám gà và thỏ tổng cộng một trăm con, con nào con nấy vẻ mặt sợ hãi, chân tay bị trói thành một cục lớn

Trường Hồng Kiếm xuất vỏ, Vũ Lôi Phong khéo léo xử lý toàn bộ chúng trong vài chục phút, lưỡi kiếm còn không dính chút máu nào

Lưu Thiên Kim và Linh Nhi rốt cuộc trở về, lại một núi gỗ chồng chất, hai nàng nhanh chóng xếp chúng dưới giàn sắt của Vũ Lôi Phong

Đám người trong thôn thì tò mò quan sát, không hiểu mấy người này đang làm gì

Vũ Lôi Phong ướp mấy con gà và thỏ vào hai thùng gia vị, năm con lợn thì không cần ướp mà cắt chúng thành nhiều mảng thịt

- Lửa Ngút Trời!

Vũ Lôi Phong Nguyên Lực chấn động, từ trong đống gỗ bắt đầu bốc lên ngọn lửa nóng rực

Thấy than đã đượm, Vũ Lôi Phong mới thu hồi ngọn lửa, sau đó hắn cùng các nàng mới đem các món nướng đặt lên

- Thì ra họ định nấu chúng, sao cách nấu này lạ lùng vậy?

Cả thôn không ngừng xôn xao bàn tán

Một lát sau, mỡ trong các miếng thịt chảy ra, mùi thơm theo cơn gió bắt đầu lan tỏa khắp không gian

Hồ Điệp Y nhìn ba người, mùi thơm này lần đầu nàng cảm nhận được, chưa từng có cách nấu ăn nào lạ lùng vậy a

Bảy giờ tối, dân làng đã tụ tập đông đủ quanh sân rộng, nhìn về mớ thịt trên song sắt kia khiến ai cũng không nhịn được mà chảy nước dãi, mùi thơm của thịt nướng không ngừng phả vào mũi họ

Hấp dẫn mê người!

- Các vị, chuyện là ngày mai chúng ta sẽ rời đi, trở về Phong Lôi Môn

Vũ Lôi Phong nhìn qua mọi người trong thôn Bắc Lay, tổng cộng hơn hai trăm người cả già lẫn trẻ

Đám người nghe vậy ánh mắt lộ ra vẻ tiếc nuối

- Vậy nên, hôm nay Vũ Lôi Phong ta chiêu đãi các vị đặc sản ta tự nghĩ ra, đại tiệc thịt nướng!

- Mời mọi người cứ tự nhiên, ăn bất kì thứ gì mọi người muốn! Bao nhiêu cũng được

Mọi người từ từ tiến lại, họ nếm thử một miếng thịt thơm phức

- Ui….Ngon quá!

- Đây là món gì, thật sự quá ngon

- Thịt vô cùng ngọt, không béo, lại còn thơm nữa, cái vị giòn giòn này…ta nghiện mất

Từ e dè đến bạo liệt, mọi người cùng nhau ăn uống, cười nói vui vẻ, Linh Nhi và Lưu Thiên Kim thì khỏi nói, hai nàng như hai cái máy bào

Hồ Điệp Y nhắm mắt thưởng thức, ánh mắt tán thưởng và bất ngờ mỉm cười nhìn Vũ Lôi Phong

- Rượu tới!

- Cạn!

- Ha Ha Ha

Thôn Bắc Lay hôm nay có thể nói là ngày vui nhất đối với họ

Bữa tiệc nào cũng có lúc phải tàn…

Thu dọn xong xuôi, Vũ Lôi Phong còn được đám người thôn Bắc Lay chiêu đãi một điệu nhảy truyền thống của thôn

Hơn hai mươi thôn nữ, Hồ Điệp Y cũng ở bên trong, họ không chút sai lệch nào về động tác, từng điệu nhảy uyển chuyển mềm mại không ngừng phô diễn ra

Hồ Điệp Y trong đám người, nàng vừa nhảy vừa cười, nhưng trong nụ cười còn có chút nuối tiếc, đây có lẽ là lần cuối nàng nhảy với các tỷ muội

Điệu nhảy kết thúc, các thanh niên trong thôn vỗ tay đến mức đau rát lòng bàn tay, tiếng hú, tiếng tru, tiếng huýt sáo vang vọng

- Không thể để mỗi mình họ thể hiện được! Thiên Kim tỷ!

Linh Nhi hào hứng dắt tay Lưu Thiên Kim lên sân rộng

- E hèm, tỷ muội chúng ta cũng xin góp vui bằng vài điệu…nhảy

Hai cô nàng ngẫu hứng muốn nhảy nhót bay lắc, Vũ Lôi Phong cũng không phản đối

- Chờ ta mở nhạc!

Một khối hộp chữ nhật đen thui xuất hiện phía sau lưng Vũ Lôi Phong, hắn bật công tắc

- Người theo hương hoa mây mù giăng lối…làn sương khói phôi phai đưa bước ai xa rồi…

Ba người xếp thành hình tam giác, từng….thế võ của bài Phi Ưng Quyền được cả ba đều tăm tắp đánh ra

- Phi Hạc Thăng Thiên! Hồng Nguyệt Tảo Địa! Phi Ưng Tập Kích!

Từng đòn thế dứt khoát có, mềm mại có, uyển chuyển cũng có

- Điệu nhảy thật hay và đều a, lại còn tinh tế vô cùng

- Mà nhạc này ở đâu ra vậy? Giọng này đâu phải của họ a

- Có lẽ ở cái cục màu đen kia, quả là bảo bối thần kì

Nhìn từng điệu nhảy của ba người, Trương Bá Bá khẽ giật mình

- Cái này….cái này…

- Sao vậy Trương lão đệ?

Lão trưởng thôn thấy hắn lắp bắp thì hỏi

- Huynh nhìn đi, nếu trúng phải mấy đòn tấn công kia thì sẽ toi đời

Trương Bá Bá chỉ vào ba người đang nhảy bằng thế võ kia

Trong ánh mắt tò mò của lão trưởng thôn, hắn tưởng tượng ra mình đang đứng trước mặt họ

- Toàn là sát chiêu!

Lão trưởng thôn run lên

Theo tiếng nhạc, ba người Vũ Lôi Phong, Linh Nhi và Lưu Thiên Kim không ngừng đi quyền, chợt từ trên không trung xuất hiện ba cây quạt, một đỏ, một xanh, một tím

Phong Vũ Lôi Quạt!

Linh Vũ Lôi Quạt!

Thiên Vũ Lôi Quạt!

Ba người bắt lấy, quyền pháp lại biến đổi

- Võ Cổ Truyền! Quyền Pháp! Hồ Điệp Phi Vũ Phiến!

Bài quyền dùng quạt bắt đầu thi triển, gió trong thiên địa cũng lờ mờ bị ba người thôi động

Ba người như ba cánh bướm dối gian….nhầm! Cánh bướm uốn lượn trên vườn hoa, từng quạt đánh ra vô cùng sắc sảo ảo diệu, mắt Hồ Điệp Y sáng rực say mê nhìn từng đường quyền cước quạt đánh ra

- Xuất Kiếm!

Ca khúc Lạc Trôi đã đến cao trào, Vũ Lôi Phong khẩu lệnh vừa dứt, ba chiếc quạt liền thu vào trong trữ vật của mỗi người, kiếm sau lưng họ tự động bay khỏi vỏ

- Khuynh Thành Kiếm Đạo!

Trường Hồng Kiếm, Băng Phách Kiếm và Tử Vân Kiếm vẽ ra từng quang ảnh trên không trung, ba người không ngừng thôi động từng kiếm ảnh bay qua bay lại

Ba thanh kiếm lại không phải kiếm thường, thêm tác dụng của Nguyên Lực nên chúng phát ra ánh sáng rực rỡ

- Kiếm pháp này sao quen quen?

Hồ Điệp Y nhìn ba người, nàng chợt nhắm mắt lại

- Vũ Hoa Kiếm Pháp cũng có bài quyền này!

Ánh mắt Hồ Điệp Y bất ngờ, Vũ Lôi Phong biết nàng đã phát hiện ra nên mỉm cười gật đầu xác nhận

Cảm xúc dâng trào, Hồ Điệp Y nhảy vào giữa ba người, Vũ Lôi Phong, Linh Nhi và Lưu Thiên Kim nhanh chóng nhảy ra ba hướng, tạo thành một hình tứ giác đều

- Vũ Hoa Kiếm! Xuất!

Hồ Điệp Y mỉm cười, sau lưng nàng, Vũ Hoa Kiếm tự động bay khỏi vỏ, Hồ Điệp Y liền nắm lấy nó, cùng ba người thi triển kiếm vũ

- Sao Điệp Y lại biết điệu nhảy của họ nhỉ?

- Thanh kiếm Điệp Y cầm cũng khá giống với họ? Điều này là sao

- Ngươi hỏi ta sao ta biết được?

….

Nhạc dừng, kiếm thu, bốn người nhìn nhau cười

Vũ Lôi Phong lúc này chợt nắm tay Hồ Điệp Y

- Hôm nay ta muốn tuyên bố với mọi người chuyện giữa ta và Điệp Y!

Hồ Điệp Y mặt đỏ bừng, ai ngờ hắn lại nắm tay nàng giữa chốn đông người thế này

- Chuyện là trong cơn hoạn nạn, ta và Điệp Y đã tâm linh tương thông, thiên địa chúc phúc, kết thành lương duyên….

Toàn thể mọi người trong thôn gồm Lão trưởng thôn, Trương Bá Bá, dân làng và đặc biệt là đám trai làng mặt đơ ra như khúc gỗ

Nhưng một lúc sau, bắt đầu có tiếng vỗ tay

- Điệp Y từ bé đã khổ sở thiệt thòi, có tấm chồng như vậy, thôn Bắc Lay không thể làm gì ngoài việc chúc mừng a!

- Đúng Đúng! Lôi Phong thiếu gia là người tốt a, giao Điệp Y cho cậu ta là lựa chọn tốt nhất!

Đám nữ nhân ánh mắt hâm mộ nhìn Hồ Điệp Y:

- Phải Phải! Đám trai làng ta tuổi gì mà đòi kết duyên với Điệp Y! Phải là người văn võ song toàn như Lôi Phong Thiếu Gia mới hợp đôi với muội ấy

Nghe những lời này, đám người trẻ tuổi trong thôn ủ rũ

- Điệp Y! Vậy….ngày mai con phải đi sao?

Trương Bá Bá chợt hỏi Hồ Điệp Y

Hồ Điệp Y ánh mắt rưng rưng nhìn mọi người, nàng nghẹn ngào nói

- Đúng vậy, Điệp Y không muốn xa mọi người chút nào, nhưng chàng không thể ở đây mãi được. Ta…

Lão trưởng thôn cười ha hả nói

- Điệp Y giờ là cường giả rồi, nó phải dang cánh bay lượn khắp nơi trên Đại Lục Thúy Hằng, sao có thể mãi ở nơi khỉ ho cò gáy này chứ

Trương Bá Bá nói

- Đúng vậy, ước mơ của con chẳng phải trở thành Y sư đệ nhất thiên hạ sao? Con cũng cần phải bước ra ngoài kia, khẳng định bản thân với các thiếu niên thiên tài khác

Hồ Điệp Y lắc đầu

- Con không muốn phải xa mọi người chút nào cả

Vũ Lôi Phong khẽ vỗ về Hồ Điệp Y, hắn nói

- Vì thế nên ta có chút đề nghị với cả thôn

Mọi người nghe Vũ Lôi Phong nói vậy liền nhìn hắn

- Thôn ta ở sâu trong rừng rậm, văn minh và tin tức so với bên ngoài khá lạc hậu, thực lực mọi người nói thẳng ra là không đủ để có thể bảo vệ chính mình

Vũ Lôi Phong chắp tay nhìn qua cảnh vật đổ nát, hắn ung dung nói

- Mọi người thử tưởng tượng, nếu một ngày, sẽ lại có những người như đám Thiên Sí Tông đến đây, thử hỏi mọi người sao có thể chống lại? Ta và Điệp Y sao có thể an tâm?

Mọi người nhìn nhau, họ rùng mình nhớ lại cuộc tấn công hôm nọ

Đúng! Họ vô lực chống lại, nếu không có đám người Vũ Lôi Phong hẳn là cả thôn bị đồ sát

Vũ Lôi Phong lại nói tiếp

- Vậy nên, Vũ Lôi Phong ta có đề nghị này. Cả thôn cùng ta đến Phong Lôi Môn, ta sẽ sắp xếp cho mọi người chỗ sinh sống và phát triển, những người trẻ tuổi trong thôn cũng sẽ được sắp xếp gia nhập Phong Lôi Môn, các vị thấy sao?

Lưu Thiên Kim tiếp tục nói

- Đồng thời Điệp Y tỷ cũng không phải ngày đêm lo lắng cho mọi người, cũng không có phải rời xa mọi người nữa. Cả thôn Bắc Lay sẽ được Phong Lôi Môn bảo hộ, sẽ có nền tảng phát triển theo xã hội tiên tiến, không thể bị lũ cướp bắt nạt như vậy nữa

Mọi người trầm ngâm

Hồ Điệp Y lúc này mới hiểu, tên này vốn đã cố tình sắp xếp mọi chuyện

- Cảm ơn chàng!

Hồ Điệp Y ôm chặt Vũ Lôi Phong, hắn thì ra đã nghĩ cho mình nhiều như vậy a

Lão trưởng thôn cùng chúng bô lão và những người trụ cột trong thôn chụm đầu lại bàn bạc

Một giờ sau, lão trưởng thôn mới nói với Vũ Lôi Phong

- Chuyện đi Phong Lôi Môn! Thôn Bắc Lay đáp ứng người! Nhưng bất quá thôn Bắc Lay sẽ mãi mãi là Thôn Bắc Lay. Không thể khác được

Vũ Lôi Phong vỗ ngực

- Người yên tâm, ta sẽ sắp xếp một khu vực riêng cho mọi người a, chỗ đó sẽ là thôn Bắc Lay, thôn Bắc Lay của Phong Lôi Thành!

- Được!

Đạt được nhất trí, mọi người lại cùng nhau vui vẻ

- Nào! Cạn chén chia tay vùng đất tổ tiên, chuẩn bị đi đến vùng đất mới, phát triển thôn Bắc Lay nào!

Không biết là ai nói, một đống rượu lại được bưng ra

- Được, hôm nay phải bung lụa hết thảy, ta cũng về lấy rượu

- Ta nữa!

Mấy phụ nhân trung niên cũng nổi hứng

- Vậy ta về làm món đặc sản của nhà ta góp vui!

- Ta cũng về làm món tâm đắc của mình

- Được lắm! Đã vậy nhậu ba ngày ba đêm!

Vũ Lôi Phong cũng không có gấp hắn liền phân phó

- Ta cần một đội săn thú, một đội chẻ củi. Vũ Lôi Phong ta sẽ lại nướng thịt cho chư vị!

- Ta đi!

- Ta nữa!

- Còn có ta!

Mọi người vui vẻ xung phong nhận việc, một bữa tiệc lớn chưa từng có diễn ra, mỗi người phụ nữ đều nấu ăn tại chỗ, đám thanh niên thì đi chặt gỗ săn thú, Vũ Lôi Phong thì làm hết món này đến món khác, toàn bộ là món tâm đắc của hắn ở Trái Đất

- Một! Hai! Ba! Dô!...Hai! Ba! Dô!.....Hai! Ba! Uống!....

Tiếng cười, tiếng huyên náo, tiếng cạn chén vang lên không ngừng, thôn Bắc Lay mở tiệc ăn nhậu bay lắc suốt ba ngày ba đêm…

( Truyện: Ta Là Vua Giác Đấu. Tác giả: Weekend Anh. Nguồn: TruyenYY & VietNovel Origin & NovelToon )

Hết chương 104…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.