Ta Là Võ Học Gia

Chương 92: Rất đơn giản, đánh thẳng vào mặt!






Trong toàn bộ thế giới Trọng Sinh, có lẽ không ai có thể hiểu rõ ý nghĩa sâu xa của ba chữ "biết võ công" hơn mấy người Toàn Chân Giáo...
Vương Vũ chẳng qua cũng chỉ là một tay mơ mới chơi game online, chính là vì biết võ công mà lần lượt đổi mới ánh mắt chơi game của những người này...
Tuy họ không biết võ công của Vương Vũ trong giới những người biết võ là ở đẳng cấp gì, nhưng mà lâu ngày những người này cũng sinh ra cảm xúc khó nói nên lời với những người biết võ công.
Giống như trên đỉnh đầu đè ép một ngọn núi lớn, áp lực vô hình khiến họ thường xuyên cảm thấy may mắn rằng Vương Vũ là bạn bè của họ mà không phải là kẻ địch.
Mà bây giờ, lại xuất hiện một người có võ công, hơn nữa còn là kẻ địch, trong lòng mấy người Toàn Chân Giáo hơi căng thẳng, nhất là Danh Kiếm Đạo Tuyết, trong Tiềm Hành nắm chặt dao găm, đứng phía xa chậm chạp không dám ra tay.
Danh Kiếm Đạo Tuyết là một người cẩn thận, nhưng hắn ta từng tận mắt nhìn thấy Vương Vũ có thể cảm ứng được thích khách đến từ phía sau.
Cùng lắm mới giao đấu một hiệp, mà mọi người trong Toàn Chân Giáo đã hoàn toàn rơi xuống thế yếu, Yêu Nghiệt Hoành Hành cười ha ha nói: "Ha ha, nghe nói cao thủ Toàn Chân Giáo các ngươi có thể một người đánh mười người, xem ra cũng chẳng có gì đặc biệt..."
Doãn Lão Nhị khinh thường nói: "Mẹ nó, có gan ngươi cứ chờ đi, cao thủ một người đánh mười người mà đến, ngươi đừng kêu cha gọi mẹ là được!"
Yêu Nghiệt Hoành Hành phất tay nói: "Nói lời khoác lác thì ai mà không nói được? Ta là hội trưởng của Tung Hoành Thiên Hạ, tên ta là Yêu Nghiệt Hoành Hành, Toàn Chân Giáo các ngươi động đến người của ta, tốt nhất là bây giờ giải thích với ta cho tử tế đi!"
"Tung Hoành Thiên Hạ?"

Danh Kiếm Đạo Tuyết bên cạnh nghe thấy bốn chữ này không nhịn được kinh ngạc một lát.
"Thế nào? Đạo Tuyết ngươi biết sao?" Mọi người rối rít hỏi.
Danh Kiếm Đạo Tuyết nói: "Ừ, một công hội vừa mới phát triển, nghe nói là lăn lộn trong giới nghề nghiệp, công hội có trên vạn người, được xưng là công hội đứng đầu trong Trọng Sinh, thực lực của hội trưởng rất mạnh, có điều thường xuyên không gặp được người, cho nên trên diễn đàn cũng không ai biết người kia tên là gì, không ngờ được vậy mà lại là hắn ta."
"Thực lực rất mạnh thì chúng ta biết, trên vạn người cái này là chém gió đi, hiện tại công hội có quy mô lớn nhất cũng chỉ có năm trăm người mà thôi."
"Tung Hoành Thiên Hạ chia làm mười mấy đoàn, ngày đầu tiên vào thành đã nhanh chóng chiếm được ba trăm khu vực khai thác mỏ của thành chính, theo như cái này thì, trên vạn người đó là nói thật hay không cũng chưa biết được." Danh Kiếm Đạo Tuyết nói.
"Bà mẹ nó! Lợi hại đến vậy sao?"
Sắc mặt mọi người cũng bắt đầu âm u xuống... Nếu là công hội hơn một nghìn người, họ có lẽ có thể đánh đùa một chút, công hội trên vạn người... Đệt, tám người chống lại một vạn người, ngay cả khi coi như mỗi người trong bọn họ đều là kẻ biến thái biết võ công đi nữa, chẳng phải bị người giết chết cũng chỉ là chuyện trong mấy phút hay sao?
Vô Kỵ lạnh lùng nhìn chằm chằm Yêu Nghiệt Hoành Hành nói: "Chúng ta không có gì để nói với ngươi, muốn đánh thì mau đánh, cho dù ngươi gọi hết hơn vạn người của ngươi ra, Toàn Chân Giáo chúng ta cũng không sợ!"
Nghe thấy lời nói của Vô Kỵ, mọi người nhao nhao nói: "Mẹ ơi, không hổ là Vô Kỵ, lời dối lòng mình như thế mà cũng nói ra miệng được!"
"Đúng là như thế, bắp chân lão phu cũng hoảng sợ đến mức mềm nhũn ra rồi!"
Tuy nói ra lời như vậy, nhưng trên mặt mọi người Toàn Chân Giáo cũng không thấy chút vẻ sợ hãi nào, đám người kia, mỗi một người một đều rất điên cuồng.
"Ha ha, không tệ, thảo nào dám trêu chọc Tung Hoành Thiên Hạ chúng ta, chỉ bằng phần gan dạ sáng suốt này ta cũng đã phục rồi, có điều, sống trong game mà chỉ dựa vào gan dạ sáng suốt thì không đủ..."
"Ông f**k con mẹ cả nhà mày, lại dám giả mạo chú Ngưu đánh lén ta!"
Lời Yêu Nghiệt Hoành Hành còn chưa nói hết, Ký Ngạo từ khu hồi sinh quay về đã nhào lên đánh về phía Yêu Nghiệt Hoành Hành.
Dường như Yêu Nghiệt Hoành Hành bắt nạt người chơi bình thường đã quen rồi, cũng không để Ký Ngạo vào mắt, cười khẽ, vươn tay đón đỡ, thân hình Ký Ngạo nhún xuống, dưới chân trượt đi, hai chân rẽ trái ngả phải, cuộn lại trên mặt đất, một chiêu Băng Quyền phiên bản "Hiết Bộ Xung Quyền", vòng qua bàn tay của Yêu Nghiệt Hoành Hành đánh sang.
Thấy Ký Ngạo còn có bản lĩnh này, Yêu Nghiệt Hoành Hành hơi ngẩn ra, tay trái lập tức nghênh đón.
Trong khoảng thời gian này, sáu người còn lại cũng bắt đầu đợt công kích thứ hai.
Doãn Lão Nhị ra chiêu trước, Va Chạm rồi lại tiếp Thuẫn Kích, Yêu Nghiệt Hoành Hành luống cuống tay chân ngăn đón Băng Quyền mà Ký Ngạo vừa đánh, xoay tay lại một chưởng đánh lên lá chắn của Doãn Lão Nhị, sau đó cả người mượn lực bay ngược ra ngoài.
Lúc này pháp trượng của Xuân Tường vung lên, một Bẻ Cong rơi xuống sau lưng Yêu Nghiệt Hoành Hành. Yêu Nghiệt Hoành Hành quá sợ hãi, từ giữa không trung tung ra một chiêu Ưng Đạp, mạnh mẽ rơi xuống, đã thấy Lôi Mâu của Minh Đô bay đến trước mặt.

Yêu Nghiệt Hoành Hành hơi nghiêng đầu, Lôi Mâu sượt qua mặt, Danh Kiếm Đạo Tuyết cũng đã đâm lên, không biết là vô tình hay cố ý, Yêu Nghiệt Hoành Hành vì chật vật trốn tránh Lôi Mâu mà thân thể lảo đảo một chút, vừa vặn tránh thoát Bối Thứ của Danh Kiếm Đạo Tuyết.
Mọi người Toàn Chân Giáo lặng ngắt như tờ... Mẹ kiếp, vậy mà cũng có thể tránh được sao... Hắn ta cũng quá biến thái rồi.
Yêu Nghiệt Hoành Hành thầm lau mồ hôi, vẻn vẹn trong giây lát vừa đối mặt kia mà mình đã bị người ta ép vào đường cùng đến ba lần, nếu không phải thân hình chưa ổn, một nhát dao trí mạng cuối cùng kia thế nào cũng không tránh khỏi. Những cao thủ đỉnh cao trong game quả nhiên danh bất hư truyền.
"Ầm!"
Đúng lúc này, Bao Tam vừa nãy không ra tay, đợi đúng thời cơ, lấy súng ra bắn một nhát vào gáy Yêu Nghiệt Hoành Hành.
-127
Một con số từ trên đầu Yêu Nghiệt Hoành Hành bay lên.
"... Vậy mà là súng."
Yêu Nghiệt Hoành Hành bị dọa cho hoảng sợ hết hồn, vừa nãy Toàn Chân Giáo biểu hiện đã đủ kinh người rồi, bây giờ lại lấy một khẩu súng ra... Không được, lần này khinh địch, lần sau dẫn người đến!
"Sau này còn gặp lại!"
Nghĩ đến đây, Yêu Nghiệt Hoành Hành chắp tay với mọi người, nhảy qua đám bàn ghế đổ kềnh ngổn ngang giống như bay, biến mất ngoài cửa quán rượu.
Thấy Yêu Nghiệt Hoành Hành rời đi, tinh thần các cao thủ lập tức thả lỏng, suýt nữa nhũn người xuống luôn rồi.
Đừng thấy hai bên giao đấu chỉ vẻn vẹn hai hiệp, nhưng thần kinh tất cả mọi người đều rất căng thẳng, họ hiểu rất rõ kiểu người mạnh mẽ này, cho nên không dám có chút sai lầm nào. Khi đánh Niên Thú BOSS hay bảo vệ trụ sở cũng chưa từng mệt mỏi như vậy.
"Ôi mẹ nó, cuối cùng cũng đi rồi à, vừa nãy thần kinh cả người ông đây cũng đều căng chặt, chú em trong đũng cũng sắp hỏng luôn rồi..."
"Đúng vậy, trách không được kẻ này dám giả mạo chú Ngưu, xem ra cũng có chút bản lĩnh."
"Vấn đề là ai trong chúng ta trêu chọc đến Tung Hoành Thiên Hạ rồi hả?" Bao Tam cúi thấp đầu suy nghĩ nói.
Xuân Tường sờ cằm, lẩm bẩm nói: "Trước mắt mà nói, có thể chọc vào phiền phức lớn như vậy, cũng chỉ có Thiết Ngưu nhà chúng ta thôi..."
Mọi người không khỏi cảm thán: "Thật sự là càng có bản lĩnh thì gây ra chuyện càng lớn!"
"Bây giờ nên làm gì? Dù sao cũng không thể ở đây lãng phí mãi được chứ?" Doãn Lão Nhị hơi lo lắng hỏi.
Dù sao cũng là người gia nhập sau, so với những thành viên lâu năm của Toàn Chân Giáo, Doãn Lão Nhị vẫn tương đối bình thường...

Vô Kỵ nói: "Tên Yêu Nghiệt này vừa đi, nhất định sẽ gọi bạn bè đến thành Dư Huy, đến lúc đó hơn vạn người bao vây mấy người chúng ta, các ngươi đừng sợ đến mức tè ra quần đó!"
"Bậy bạ! Con mẹ nó có ngươi tè ra quần ấy!"
"Đúng đấy đúng đấy, Mục sư chẳng có tác dụng gì như ngươi, đến lúc đó chúng ta ném ngươi ra đầu tiên, rồi bảo  ngươi là hội trưởng của chúng ta, tất cả mọi chuyện đều do ngươi gánh vác."
"Ý kiến hay!"
"+1"
...
Mọi người khinh bỉ và không hài lòng với Vô Kỵ.
Vô Kỵ mặt tối sầm nói: "Đừng nói hươu nói vượn nữa, nghiêm khắc mà nói, Tung Hoành Thiên Hạ cũng có tư cách làm đối thủ của chúng ta, các ngươi đã không sợ, không biết các ngươi có quan điểm gì hay với chuyện này không?"
Minh Đô nói: "Quan điểm cái rắm, thoát game mà trốn thôi chứ làm gì, đến lúc đó để bọn họ ngây ngốc mấy ngày ở thành Dư Huy, chúng ta tranh thủ thời gian này ở bên cạnh người nhà, vừa có thể không chiến mà thắng, vừa có thể tận hưởng bồi đắp tình cảm cha con anh em, thật sự là một công đôi việc!"
Minh Đô nói xong đạo lý này, dường như cũng rất hài lòng với ý kiến của mình nên lôi kéo Doãn Lão Nhị bên cạnh chuẩn bị đi đăng xuất...
Những người khác không nói gì... Rõ ràng là bị người ta dọa đến tè ra quần không dám ló mặt ra, cuối cùng lại thành không đánh mà thắng, trình độ mặt dày của Minh Đô thật sự đứng đầu Toàn Chân Giáo, chỉ có Vô Kỵ nói khoác không biết ngượng kia, nói người ta hơn vạn người cũng có tư cách làm đối thủ của mình, mới có thể so sánh được.
Vô Kỵ cười ha ha nói: "Thấy không, đây chính là điển hình của việc sợ đến mức tè ra quần, các ngươi đừng mất mặt như hắn ta..."
Xuân Tường nói: "Vậy ngươi nói làm sao bây giờ?"
"Rất đơn giản, đánh thẳng vào mặt!"
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.