Ta Là Võ Học Gia

Chương 70: Bản thân giả vờ trâu bò, nước mắt chứa chan cũng phải giả vờ tiếp






"Nhãi nhép!!" Người bên Liên Minh Huyết Sắc nghe vậy, nhất thời tất cả đều nổi giận: "Thằng kia, ngươi nói rõ cho ta biết, ngươi bảo ai là hạng nhãi nhép?"
Với người chơi game mà nói... Bình thường bạn bảo hắn xấu hoặc bảo hắn ngu, hắn lười quan tâm tới bạn, nhưng điều duy nhất bạn không nên nói là bảo hắn chơi game tệ, không thì khỏi bạn bè gì nữa.
Huống chi người trước mặt không những chẳng phải bạn bè, mà trên người còn tỏa ra thứ khí tức khiến người ta chán ghét.
Ngay cả Vương Vũ cũng tỏ ra khó hiểu, tên Vô Kỵ này rõ ràng trông khá đẹp trai, nhưng sao hắn ta luôn khiến người khác chán ghét như vậy. Chẳng lẽ hắn ta thật sự có loại khí chất đó?
"Còn phải hỏi? Đương nhiên là đang nói các ngươi rồi. Chẳng lẽ chỉ số thông minh của các ngươi cũng có vấn đề luôn à?" Vô Kỵ nhướng mày, hỏi lại với dáng vẻ trông rất thèm đòn.
"Mẹ nó! Đừng ai cản ta, ta muốn giết hắn!"
Đám người Liên Minh Huyết Sắc gào lên, nhào tới, Huyết Sắc Tu La muốn ngăn cản cũng không được.
Vô Kỵ nháy mắt với Vương Vũ và Bao Tam: "Giết bọn nó!"
"Hừ!"
Vương Vũ và Bao Tam quay đầu đi, mỗi người quay sang một hướng, huýt sáo đứng im.

Bọn ta có phải đàn em của ngươi đâu, ngươi bảo ông đây xử bọn họ là ông đây sẽ xử bọn họ luôn hả, làm vậy ông đây sẽ mất mặt lắm!
"Mẹ! Hai người chơi ta à?"
Vô Kỵ kinh hãi, hắn ta dám trào phúng cả đám người Liên Minh Huyết Sắc, ngoài việc tính cách của hắn đã ngông cuồng như vậy sẵn, chủ yếu là vì có Vương Vũ và Bao Tam ở đây, nên rất là tự tin.
Lúc này hai người bỏ mặc không quan tâm, Vô Kỵ lập tức hoảng hốt. Hắn ta dù có trâu bò đến mấy, chơi giỏi tới thế nào, cũng chỉ là một tên Mục sư chẳng có chút sức chiến đấu nào cả...
Bao Tam nói: "Tự mình giả vờ trâu bò, nước mắt chứa chan cũng phải giả vờ tiếp nhé."
Ngay khi Vô Kỵ và Bao Tam đấu võ mồm với nhau, người của Liên Minh Huyết Sắc đã nhào tới. Những người này thật sự ghét tên nhãi Vô Kỵ này từ tận đáy lòng, ngay cả Cung thủ với Pháp sư cũng xách vũ khí chạy tới đánh giáp lá cà.
Vô Kỵ không phải cao thủ có võ công cao siêu như Vương Vũ, lại càng không phải nghề nghiệp chiến đấu như Bao Tam, điều hắn có thể làm là chạy vòng quanh Vương Vũ.
Vương Vũ có vóc người cao lớn, hoàn toàn che chở được Vô Kỵ. Người Liên Minh Huyết Sắc thấy không đánh được Vô Kỵ, thế là tấn công luôn cả Vương Vũ.
Chỉ là ba người mà thôi, với bọn họ, một người hay ba người cũng chẳng có gì khác biệt.
Ban đầu Huyết Sắc Tu La thấy Vương Vũ mặc kệ Vô Kỵ, lòng khá lạc quan, kẻ khiến người ta phản cảm nhất trong Toàn Chân Giáo chính là đại ca của bọn họ rồi, hôm nay có thể chém tên Vô Kỵ này một lần coi như không uổng chuyến đi này.
Nhưng khi thấy đám đàn em tấn công Vương Vũ, trái tim Huyết Sắc Tu La như sắp bật ra khỏi lồng ngực.
"Mẹ nó..."
Huyết Sắc Tu La căng thẳng trong lòng, suýt nữa thì quay người bỏ chạy.
Đối mặt với đao kiếm của bọn họ, Vương Vũ nhẹ nhàng né tránh, hắn nhìn chằm chằm đám người kia, nói: "Các người có chừng mực thôi, ta nể mặt đại ca của các người nên mới lười giết các người, nếu còn dám bước tới trước một bước, đừng trách ta không khách khí!"
Vì sao Vương Vũ có nhiều vàng trong tay? Còn không phải là nhờ hai trăm vàng lập nghiệp mà Huyết Sắc Chiến Kỳ đưa cho hắn lúc trước... Cho nên tuy Vương Vũ không thích Huyết Sắc Chiến Kỳ, nhưng bắt chẹt người ta là không đúng.
Lúc trước hắn đã nói rõ với Huyết Sắc Chiến Kỳ, nếu người Liên Minh Huyết Sắc không chủ động chọc hắn, hắn sẽ nể mặt mà nương tay, nhưng nếu Liên Minh Huyết Sắc chọc hắn trước... Ha ha.
"Mẹ! Còn ngông cuồng hơn cả tên kia, chém luôn cả hắn đi!" Ý chí chiến đấu của người bên Liên Minh Huyết Sắc đã bị Vương Vũ kích thích sục sôi.
Ban nãy tên Mục sư ăn hại kia đã nói bọn họ là hạng cắc ké rồi, thế mà tên Võ sư này lại nói với cái vẻ có thể xử lý bọn họ bất cứ lúc nào.
Không thể nhịn, tuyệt đối không thể nhịn được!
Lời còn chưa dứt, bọn họ đã lao tới.

"Haiz..." Vương Vũ thở dài một tiếng, hắn đột nhiên bước lên trước một bước, lướt tới bên cạnh mấy tên Chiến sĩ lao lên trước nhất, tay trái đè bả vai tên Chiến sĩ này xuống, tay phải thì bắt lấy cánh tay tên Chiến sĩ kia, tay kéo tay nhấc, tên Chiến sĩ ngã nhào xuống đất.
Sau khi quật ngã tên đó xuống, Vương Vũ dẫm lên đầu hắn ta, rồi giơ tay bắt lấy cổ tay tên còn lại, hắn xoay và kéo, tên còn lại cũng ngãn lăn lên người tên Chiến sĩ vừa rồi, sau đó hắn lại giơ chân giẫm lên lưng của tên Chiến sĩ thứ hai.
...
Bộ võ công này tên là Triêm Y Thập Bát Điệt... Là kỹ xảo chuyên dùng để quật ngã đối thủ. Vương Vũ học môn võ công này từ bé, đừng nói là một đám người chơi game bình thường, cho dù là cao thủ võ công cũng không thể ngăn được ba chiêu hai thức này của Vương Vũ.
Vương Vũ ra tay mau lẹ, thân pháp kỳ dị, nếu dùng thuật ngữ game để miêu tả thì là tốc độ nhanh, né tránh cao, mỗi lần hắn ra tay là quật ngã hai ba người, sau đó ném bọn họ chồng lên nhau.
Hắn làm như vậy là để phòng ngừa người bên Liên Minh Huyết Sắc đứng dậy chiến đấu tiếp. Dù sao trò chơi này quan trọng số liệu, không thì người thường trúng môn võ công Triêm Y Thập Bát Điệt này, muốn đứng dậy luôn là chuyện không thể.
Chỉ chốc lát sau, bên người Vương Vũ là một đống người xếp chồng lên nhau như kim tự tháp, ngoại trừ Huyết Sắc Tu La, những người khác bên Liên Minh Huyết Sắc đều bị quật ngã.
"Ngươi có tới không?" Vương Vũ một tay ấn đám người kia xuống, tay kia thì ngoắc ngón tay với Huyết Sắc Tu La.
"..." Sắc mặt Huyết Sắc Tu La tái nhợt, cuống quít lắc đầu: "Không, không tới..."
Đùa à, một mình đấu với tên biến thái này, chẳng phải là thèm đòn.
"Coi như ngươi thức thời!" Vương Vũ nói: "Lần này nể mặt hai trăm vàng của Huyết Sắc Chiến Kỳ, ta sẽ không tính toán với các ngươi, nếu còn có lần sau ta sẽ không nương tay nữa đâu, biết chưa!"
"Biết, biết rồi..." Huyết Sắc Tu La gật đầu lia lịa, ngay khi Vương Vũ quật ngã người ta, Huyết Sắc Tu La đã thề rằng sau này còn chọc Toàn Chân Giáo nữa thì hắn ta chính là con rùa đen.
"Dẫn người của ngươi đi đi!" Dứt lời, Vương Vũ buông tên Cung thủ ở trên cùng của "kim tự tháp người" kia. Người của Liên Minh Huyết Sắc lập tức ngã rầm xuống đất.
Những người này mặt mũi ngơ ngác, ánh mắt ngơ ra như đang nằm mơ, lại giống như đã hoàn toàn minh ngộ, cảm giác của bọn họ lúc này giống y hệt Chim Thiên Đường ngày đó.
Lần này bọn họ đã hoàn toàn hiểu rõ vì sao ngày nào Huyết Sắc Chiến Kỳ cũng nói Toàn Chân Giáo là một lũ cặn bã ở trong kênh công hội, mà Toàn Chân Giáo vẫn sống ngon lành ở thành Dư Huy này.
Mãi cho tới khi đám người Vương Vũ đi xa rồi, người bên Liên Minh Huyết Sắc mới hoãn thần lại.
Đám Cung thủ nói: "Nếu không vì ta sơ sểnh tự dưng chạy tới cận chiến, có lẽ đã không bị tên đó đánh bại rồi."
Đám Pháp sư lại bảo: "Nếu ta tung Băng Chùy ra trước, chắc chắn sẽ không để bọn chúng kiêu ngạo như vậy."
Huyết Sắc Tu La nói: "Cho nên Toàn Chân Giáo vẫn không phải là đối thủ của Liên Minh Huyết Sắc!"
Những người khác im bặt... Kỳ thật bọn họ đều hiểu rõ trong lòng rằng, nói như vậy chẳng qua là tìm lý do cho sự thua cuộc của mình, làm cho mình không tới mức thua quá thảm, nhưng Toàn Chân Giáo và Liên Minh Huyết Sắc, ai mạnh ai yếu, chẳng lẽ còn phải cố ý nói ra?

...
Mấy người Vương Vũ tìm một chỗ không quái để dừng lại. Vương Vũ chỉ vào Lý Tuyết, giới thiệu cô với Vô Kỵ: "Cô bé này chính là Luyện kim sư mà ta nói... Tên là Tuyết Nhung Hoa."
"Kính đã lâu, kính đã lâu!" Vô Kỵ vội vàng đi tới, nói với phong thái khá quý ông: "Ta là Vô Kỵ, là hội trưởng của Toàn Chân Giáo."
Các cô gái cười nói: "Ta biết, tiên hữu Hồng Quân hậu hữu thiên, Toàn Chân nhất Kỵ khiêu giang sơn, danh tiếng của hội trưởng Vô Kỵ như sấm rền bên tai."
Vô Kỵ cười hì hì nói: "Danh hão mà thôi, danh hão mà thôi."
Vương Vũ buồn bực hỏi Bao Tam: "Đó là điển cố gì vậy?"
Bao Tam phải nói là cạn lời: "Chính là khoác lác hắn vô địch thiên hạ chứ gì nữa..."
"Mẹ nó, thế mà cũng được..." Có cái khẩu hiệu không biết xấu hổ như vậy mà cũng nói ra, Vương Vũ lại hiểu biết sâu hơn về sự mặt dày của Vô Kỵ.
"Haiz..." Bao Tam thở dài, lắc đầu tỏ vẻ đành bó tay chịu thôi.
Thấy Vô Kỵ nói chuyện vui vẻ với mấy cô gái kia, Vương Vũ nói: "Các ngươi chơi đi, ta về trước đây."
"Về làm gì, không ở lại cùng chơi luôn?" Vô Kỵ tuy miệng thì nói vậy, nhưng lại gửi tin nhắn riêng cho Vương Vũ: "Đúng là biết nhìn đấy, tháng sau tăng gấp đôi tiền lương."
Các cô gái có vẻ quen biết Vương Vũ hơn, nếu Vương Vũ ở đây, làm sao có thể thể hiện rõ bản thân hắn ta được.
Vương Vũ cười nói: "Về trả nhiệm vụ!"
Đồng thời hắn gật đầu với các cô gái, rồi quay người bước đi.
Trên đường trở về thành, Vương Vũ còn cân nhắc: "Gấp đôi tiền lương? Công hội này lấy đâu ra lương? Rõ là không có, gấp đôi lên thì vẫn là số không... Tên Vô Kỵ không biết xấu hổ này!"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.