Ta Là Võ Học Gia

Chương 64: Địa thảng quyền






Gasol miễn dịch 30% ma pháp, miễn dịch 80% khống chế, tuy Minh Đô và Xuân Tường mạnh nhưng cũng chỉ đánh cho Gasol hơi run rẩy.
Sau một hồi lung lay, Gasol lại gầm lên rồi nhào đánh về phía Vương Vũ.
“Xong rồi!” Xuân Tường biến sắc, chỉ huy tiểu quỷ liều mạng xông tới.
Công kích của Gasol rất cao, ngay cả Chiến sĩ khiên thuẫn như Doãn Lão Nhị cũng không thể trụ nổi, tiểu quỷ của Xuân Tường hoàn toàn không đánh được một hiệp, Gasol vừa rơi xuống đất đã giết sạch bốn con tiểu quỷ.
Mọi người vừa thấy Vương Vũ sắp bị Gasol cắn chết, chỉ thấy Vương Vũ hơi cúi người, lăn mình một vòng về phía trước, hắn lộn tới dưới bụng Gasol, giơ tay lên đánh một quyền.
Đây chính là điểm không khoa học của trò chơi, sau khi trúng Hắc Ám Ăn Mòn thì tốc độ di chuyển của Vương Vũ sẽ chậm xuống, thế nhưng nói đến tốc độ lăn mình lại không hề giảm, tốc độ tấn công cũng không giảm luôn.
Một kích của Gasol vồ hụt, nó không thấy Vương Vũ đâu, đang ngu ngơ tìm kiếm chợt thấy dưới bụng bị tấn công.
“Gào!” Gasol giận dữ, quay đầu lại tung ra chính là một chiêu Nhào Tới, Vương Vũ lật người về sau, lộn một lần nữa đến dưới người Gasol, nhắm ngay phần bụng mềm mại, hắn nhích hông, đưa mũi chân lên cao, hai chân hắn đá mạnh vào phần bụng Gasol.
-1562
Vương Vũ chơi ở chế độ tự do, lúc hai chân đá vào bụng Gasol, hắn dùng đến kỹ năng Đá Tống Ngang trực tiếp đá cho hai chân sau của Gasol văng khỏi mặt đất.
Vương Vũ cũng không phải tùy tiện đánh ra bộ quyền này, mà nó có tên là Địa Thảng Quyền. Bộ quyền này lấy lăn, ngã, đá, húc làm chủ đạo, đừng thấy tên nó khá dung tục, nhưng nó lại là một môn võ thuật thiên về kỹ xảo.
Trong quân đội thời xưa, bộ binh bất lợi hơn kỵ binh rất nhiều, cho nên môn võ này được ra đời, dựa vào thân thủ linh hoạt, tấn công bụng ngựa để tránh bị giẫm trúng, mặc dù không có thể nói khiến cho bộ binh ngược dòng giết chết kỵ binh, nhưng lại có thể bảo đảm giảm thiệt hại thương vong trong chiến đấu xuống mức thấp nhất.
Dần dà Địa Thảng Quyền cũng được xem là một trong những môn võ công cổ xưa của Trung Quốc và được lưu truyền đến ngày nay.
“Gào!”
Gasol nổi giận gào thét, đôi mắt đỏ lên, mở ra trạng thái Khát Máu, há miệng cắn xé.

Vương Vũ lại lộn về sau mà không hề hoang mang, đến dưới cổ Gasol, hai cánh tay cùng với chân trái chạm đất, đùi phải đột nhiên đánh lên, mạnh mẽ dùng “Bối điệt thụ đặng” đạp vào phần cằm mềm mại của Gasol.
Cằm của Gasol vốn là chỗ yếu hại, lúc này nó lại lấy tốc cực nhanh cúi đầu xuống cắn xé, Vương Vũ lại nghênh đón đòn công kích chính diện, mọi người đều đều biết có một loại lực là lực ảnh hưởng, cứ như vậy Gasol chịu sát thương lớn nhất.
-2173
Một chỉ số sát thương bay lên từ trên đầu Gasol.
“Mẹ nhà nó! Con hàng này là người sao?”
Thấy một màn như vậy, mọi người mới vừa rồi còn lo lắng đến sự sống chết của Vương Vũ đều sợ ngây người.
Tuy Vương Vũ từng có chiến tích một mình đấu Urtus, nhưng lần đó và lần này hoàn toàn không giống nhau.
Urtus là BOSS loại sức mạnh, chiêu thức của nó chính là ba lưỡi búa to chậm chạp, chỉ cần nhìn chính xác trước kỹ năng của nó sẽ có thể né tránh được, mặc dù không giết chết được Urtus thì ít nhất cũng có thể chống đỡ một lúc.
Con Ma Khuyển Địa Ngục này lại không giống vậy, không nói đến việc nó có tốc độ nhanh và công kích cao, mà nó còn có một kỹ năng giảm tốc độ vô cùng ghê tởm...
Chứng kiến việc sau khi Vương Vũ trúng kỹ năng Hắc Ám Ăn Mòn, vốn tưởng rằng tên này chết chắc rồi, ai ngờ hắn chỉ chậm lại 80% mà vẫn nhanh nhẹn như vậy.
“Chú Ngưu ở đó đánh BOSS, chúng ta ở đây đứng nhìn có vẻ không được hay cho lắm...” Ký Ngạo thấy Vương Vũ chơi Võ sư cũng nhiệt huyết sôi trào như vậy, cũng nóng lòng muốn thử.
Doãn Lão Nhị cau mày nói: “Chúng ta cứ như vậy lao qua, sẽ không OT (thay đổi giá trị thù hận) chứ?”
Doãn Lão Nhị làm một Chiến sĩ khiên thuẫn, là nghề nghiệp mà một khi ra tay sẽ làm thay đổi thù hận của BOSS, bình thường Doãn Lão Nhị sợ nhất là kéo phải thù hận của BOSS đến trên người của người khác, nên lúc này rất sợ thù hận của BOSS chuyển đến chính mình, trong lòng hắn ta khá xoắn xuýt.
Vô Kị nói: “Yên tâm đi, Thiết Ngưu có vật công cao như vậy sẽ không bị dời thù hận đâu, chúng ta thoải mái tung chiêu đi!” Dứt lời, Vô Kị ném một quả cầu Thánh Quang ra trước tiên.
Quả cầu Thánh Quang có thuộc tính khắc chế sinh vật Hắc Ám, cho nên lúc này nghề nghiệp Mục sư cũng có thể đảm nhận tấn công, đây là một phụ bản làm cho nhóm vú em này thấy hãnh diện.
Mọi người nhận được chỉ thị, nhao nhao ra tay, đủ loại kỹ năng được liều mạng ném lên người Gasol.
Vô Kị nói không sai, bọn họ tấn công lên người Gasol, người gây sát thương cao nhất là Danh Kiếm Đạo Tuyết, một bộ kỹ năng đánh xuống chẳng qua chỉ đánh rớt chưa đến 800 điểm sinh mệnh của Gasol, chênh lệch khá xa với công kích của Vương Vũ khi hắn đã ra tay là phải trên một nghìn điểm.
Vương Vũ lăn trái một vòng, lăn phải một vòng, vững vàng kéo BOSS, mọi người thoải mái phóng kỹ năng, cho đến tận khi đánh chết Gasol thì nó cũng không liếc nhìn bảy người bọn họ cái nào.
“Ha ha, vậy mà lại đơn giản hơn lúc trước nữa!”
“Đúng vậy, dược tề cùng với hợp tề của ông đây cũng còn chưa được sử dụng đây này...”
“Nhờ có Ngưu thần đó, đổi thành ta nhất định không kéo ổn được đâu.”
Thấy quân mình tổn thất gần như con số 0 mà đã giết chết Gasol, lúc này mọi người còn hơi khó tin, vẻ mặt ai nấy đầy vui sướng, hoàn toàn quên mất sự sỉ nhục về việc bị một con chó coi thường.
Vương Vũ bò dậy từ dưới đất, thư giãn gân cốt, đá Gasol nằm trên đất một cước rồi hỏi: “Ý? Sao lại không rơi đồ ra chứ? Chẳng lẽ còn có nhiệm vụ à?”
Cho đến bây giờ Vương Vũ chưa từng đánh qua phụ bản, nên không biết thiết lập của BOSS phụ bản, còn tưởng rằng gặp được BOSS cốt truyện như Howard.
Bao Tam giải thích: “Sau khi chết thì thi thể của BOSS phụ bản sẽ không biến mất, tất cả đồ vật do người chơi tự sờ, sờ được cái gì đều nhờ vào vận may của bản thân.”
“Phải không? Thú vị đó...” Vương Vũ nghe vậy, hắn ngồi xổm xuống, lập tức giơ tay sờ soạng về phía thi thể của Gasol.
Mọi người đều hoảng sợ: “Thiết Ngưu à, ngươi có làm được hay không vậy, vận may ngươi không tốt, tuyệt đối đừng sờ lung tung.”
Tay Vương Vũ còn nhanh hơn, lúc mọi người hô to gọi nhỏ thì tay hắn cũng đã mò tới thi thể của Gasol.
Mọi người thấy không thể làm gì hơn, đành phải âm thầm cầu khẩn: “Trước giờ lính mới luôn có vận khí tốt...”

Đúng lúc này, Vương Vũ đã tìm được món trang bị đầu tiên.
Địa Ngục Chi Nha (Cung nỏ) (Thanh Đồng)
Vật công: 25 – 37
Ma công: 0 – 5
+6 Nhanh nhẹn
Triền Nhiễu: Xác suất 10% giảm 60% tốc độ của kẻ địch.
Nghề nghiệp yêu cầu: Cung thủ
Cấp độ yêu cầu: 15
“...” Mọi người lặng thinh, trong tám người này, ngoại trừ Cung thủ và Kỵ sĩ ra thì nghề nghiệp gì cũng không thiếu, vậy mà Vương Vũ lại sờ được một cây cung, vận khí này thật sự là....
“Chú Ngưu, ngươi có làm được hay không vậy, ngươi còn như vậy ta sẽ trở mặt đó...” Ký Ngạo hô.
“Ngươi bớt lải nhải đi...”
Lấy ra một vật rác rưởi như vậy, Vương Vũ cũng cảm thấy thật mất mặt, hắn quay đầu trừng mắt với Ký Ngạo, lại đưa tay ra sờ, chỉ chốc lát Vương Vũ lại lôi ra một thanh trường thương.
Trong lòng mọi người khẽ run rẩy, hắn mở thuộc tính của trường thương ra.
Địa Ngục Chi Mâu (Trường thương) (Thanh Đồng)
Vật công: 12 – 50
Ma công: 12 – 25
+7 Thể chất
+6 Sức mạnh
Hắc Ám: Khi công kích sẽ tăng thêm 10 điểm sát thương Hắc ám cho kẻ địch.
Nghề nghiệp yêu cầu: Kỵ sĩ trừng phạt
Cấp độ yêu cầu: 15
“Ôi đệt!!” Lúc này mọi người cũng không chịu được nữa, Danh Kiếm Đạo Tuyết lên tiếng: “Thiết Ngưu à, vận khí của ngươi có phải kém đến như thế hay không, ngươi nhìn một chút xem trong đội chúng ta có Cung thủ và Kỵ sĩ không? Sờ ra món đồ chơi này mà ngươi còn muốn làm game thủ chuyên nghiệp...”
Vương Vũ lại liếc mắt trừng Danh Kiếm Đạo Tuyết: “Hiện giờ ông đây có tiền!”
Mọi người rơi lệ... Túi của con hàng này đang có hẳn hai mươi nghìn vàng đấy, quả thực không thiếu tiền, nhưng cho dù không thiếu tiền thì tay cũng không thể đen như vậy chứ!
“Còn một lần cuối cùng, ngươi sờ đi, sau lần này ngươi bị tước quyền sờ BOSS suốt đời!” Mọi người bất đắc dĩ lắc đầu, giọng nói đầy tuyệt vọng.
“Haizz...” Vương Vũ cũng thở dài, hai bàn tay xoa xoa lại sờ lên con BOSS, hai đào ba móc, lấy ra một thanh trường côn.
“Hả? Mẹ nó lại là cái gì đây?”
Thấy Vương Vũ lấy ra một vật kỳ quái, một lần nữa mọi người bị bàn tay xui xẻo của hắn làm cho sợ ngây người.
Lấy ra hai thanh vũ khí của những nghề nghiệp khác cũng cho qua, ít nhất vẫn còn trong phạm vi nghề nghiệp, không thể dùng cũng có thể bán lấy tiền, nhưng hắn móc ra cây gậy quỷ này là cái gì vậy? Trong bảy nghề nghiệp, chẳng lẽ còn có loại dùng gậy sao?
Vương Vũ thấy cây gậy này cũng hơi sững sờ, hắn mừng rỡ phát thuộc tính của nó trong kênh.

Sự Chấp Nhất Của Võ Giả (Trường côn) (Bạch Ngân)
Vật công: 30 – 40
Ma công: 20 – 30
+ 7 Sức mạnh
- 5 Nhanh nhẹn
Ý Chí: Mỗi khi giảm 10% lượng máu bị giảm sẽ tăng 5% phòng ngự vật lý và phòng ngự ma pháp.
Thủ Hộ: Kỹ năng chủ động, có thể đón đỡ 40% sát thương, hao tổn 50 điểm nội lực, thời gian hồi 15 giây.
Nghề nghiệp yêu cầu: Võ học gia
Cấp độ yêu cầu: 1
“Con bà nó! Ra Bạch Ngân kìa!! Lại còn là trang bị của nghề nghiệp ẩn!” Ký Ngạo hét lớn.
Nhà Thờ Huyết Sắc là phụ bản cấp 15, trang bị rơi ra trong này phần lớn đều là Hắc Thiết và Thanh Đồng, cho dù phần thưởng dành cho người đầu tiên giết được BOSS cũng phải do Andariel rơi ra mới được, tại sao con BOSS đầu tiên lại rớt ra trang bị Bạch Ngân chứ, còn là một món trang bị của Võ học gia, chó và Võ học gia hình như cách nhau rất xa mà phải không?
 “Tay lão Ngưu thật đúng là...” Tâm trạng những người còn lại rất phức tạp.
Tay xui cả buổi, khó lắm mới may mắn được một lần thật sự lại ra món trang bị dành riêng cho chính hắn, đây là điển hình của phong cách hại người lợi ta mà.
Thuộc tính cây gậy này rất tốt, hai thuộc tính phụ trợ quả thực là thần khí của tanker, tiếc rằng một thanh vũ khí tốt như thế, lại như người hiền tài không được trọng dụng, trở thành món trang bị của Võ học gia, làm cho người ta thổn thức.
“Chậc chậc, cây gậy này có thể đáng giá bao nhiêu tiền đây?” Vương Vũ cầm cây gậy trêu đùa nghịch hai lần, trọng lượng thích hợp lại khá thuận tay, hắn bèn hỏi Danh Kiếm Đạo Tuyết.
Danh Kiếm Đạo Tuyết nói: “Mặc dù cây gậy này là Bạch Ngân, nhưng sẽ không bán được giá tốt, nhưng mà rơi vào tay ngươi sẽ không giống vậy, nói về giá trị trường thì có thể khoảng chừng mười đồng vàng.”
“Hả? Cây gậy này chỉ có giá mười nghìn tệ ư?” Vương Vũ hơi ngạc nhiên, hắn nhớ kỹ hai con dao găm hắn bán cho Danh Kiếm Đạo Tuyết, ước chừng lời hai trăm nghìn tệ đó.
Hắn thật không biết là nghề nghiệp Đạo tặc hot cỡ nào, trong Trọng Sinh này, mười người thì có ít nhất ba người là Đạo tặc, loại nghề nghiệp tồi tàn như Võ sư này, thậm chí còn không bằng số lẻ của Đạo tặc, Võ học gia lại càng là dòng độc đinh, mười nghìn tệ vẫn là do tích trữ hàng hóa để bán giá cao, vật dùng đúng chỗ.
Dao găm Bạch Ngân của Đạo tặc có giá thị trường đều trên năm mươi đồng vàng, giống như cây dao găm cường hóa kỹ năng Tiềm Hành kia, thuộc về cực phẩm trong cực phẩm, cho nên mới có thể bán ra giá cao một trăm năm mươi nghìn tệ như vậy.
“Đối với ngươi mà nói cây gậy này là bảo bối, nhưng đối với người khác nó chính là đồ bỏ đi, có thể bán mười đồng vàng chủ yếu vẫn là có giá trị sưu tầm thôi...” Danh Kiếm Đạo Tuyết nói.
“Hầy, phí của trời mà...” Vương Vũ lắc đầu, thu cây gậy vào, nói với mọi người: “Con BOSS kế tiếp để cho ta sờ đi... Ta sờ ra một cái mũ chuyên dùng cho Võ học gia là góp đủ một bộ rồi.”
Mọi người cùng nhau mắng: “Cút đi! Không biết xấu hổ!”
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.